Tên bán hàng láo toét dám tăng giá, đúng là lũ Muggles đê tiện không giữ chữ tín.
...
Ngày 9 tháng 3 năm 1987
- Lưỡi dao
- Đất sét
- Thịt gà
Ranh con Terence suốt ngày khóc lóc. Hôm nay không thể cho ngài ăn thịt bò, ngài lại cáu kỉnh.
...
Ngày 10 tháng 8 năm 1990
- Bột màu
- Tóc
- Thịt bò
Em thật nhớ anh Rabastan, em sắp sửa hoàn thành rồi chúng ta sẽ được ở bên nhau vĩnh viễn. Hôm nay cuối cùng cũng mua được một ít thịt bò. Hôm qua ngài suýt nữa là ăn luôn Terence. Hay là cứ để ngài ăn đi nhỉ?
...
Ngày 12 tháng 3 năm 1992
- Khung tranh (phải là khung tranh thật đẹp xứng đáng với Chúa tể hắc ám)
- Tóc
- Thủy tinh
- Thịt bò
Mình biết mà, gia tộc Lestrange chính là người Chúa tể hắc ám tin tưởng nhất. Ngài đã trở về, em cũng sắp hoàn thành chắc chắn ngày em và anh đoàn tụ sẽ không còn lâu nữa đâu.
Harry nhìn những danh sách mua sắm rời rạc này nhíu mày suy nghĩ. "Bột giấy, keo sữa, mùn cưa... đây đều là nguyên liệu dùng để làm rối. Nasha Lestrange cũng là nghệ nhân làm rối sao?"
"Không hẳn, Nasha Lestrange tên thật là Nasha Babakova là truyền nhân cuối cùng trong gia tộc Babakova chuyên làm búp bê sứ. Bà ta tốt nghiệp ở Durmstrang. Sau khi lấy Rabastan Lestrange thì chuyển đến sống ở Anh." James nói.
"Ngài mà Nasha Lestrange nhắc tới là ai? Trong một gia tộc tôn sùng Voldemort đến như vậy. Kẻ nào có thể khiến bà ta xưng là ngài? Thích ăn thịt bò thậm chí còn đòi ăn cả trẻ em?" Sirius nhăn mày.
"Con rắn của gã, Nagini." Snape trả lời cho những câu hỏi của y. "Nó được Voldemort nuôi bằng vô số độc dược và máu thịt tươi. Ngay cả loại thịt đó Nagini cũng đã ăn qua rồi."
Sirius rùng mình khi biết loại thịt đó mà Snape nhắc tới có thể là thịt người.
"Khi Voldemort chết, con rắn đó mất đi chủ nhân quanh quẩn trong căn nhà này cũng không có gì lạ." James phân tích. "Giả dụ trong lúc nó bò quanh nhà rồi phát hiện bức chân dung của Voldemort. Bellatrix có thể đã giấu bức tranh đâu đó trong căn biệt thự này. Dù sao thì ả cũng mang họ Lestrange mà."
"Có thể" Harry cũng đồng tình với mạch suy luận này. Cậu quan sát căn phòng thêm một lần nữa, ngoài vài cuốn sách về chế tạo búp bê thì không còn gì đáng chú ý. Cất kỹ những cuốn sách đó, Harry đề nghị. "Chúng ta đi đến nơi Rabastan chế tạo con rối đi."
James và Sirius cũng không phản đối, họ rời khỏi phòng, quay lại dãy hành lang vừa nãy xuống tầng sau đó tìm đến nhà bếp nơi có cầu thang dẫn xuống tầng hầm. Mặt trời đã lên cao hẳn nhưng ở nơi âm u như thế này dù là ban ngày cũng rất tối tăm. James tăng độ sáng trên đầu đũa phép rọi lên từng bậc thang bằng gỗ dưới chân.
Rốt cuộc đi đến bậc thang cuối cùng, trước mắt bọn họ hiện ra một không gian rộng lớn ánh sáng cũng không chiếu được tới tận cùng. Bóng tối bao phủ lên các dãy kệ cũ, ẩm mốc, bụi bặm, hàng trăm khuôn mẫu búp bê xếp chồng lên nhau xộc xệch.Trên mặt tường đá treo đầy dụng cụ điêu khắc. Dưới mặt đất vương vãi những bộ phận của búp bê mình, đầu, chân tay tách rời được làm từ sứ bọc vải, da, hỗn hợp keo mùn cưa và giấy bồi. Những khuôn mặt búp bê đang trang trí dở dang mở to đôi mắt vô hồn làm người ta quỷ dị có cảm giác như đang bị chúng nhìn chăm chú.
"Quần tất Merlin, cái chỗ này thấy ghê quá!" Sirius xoa xoa hai cánh tay nổi đầy da gà.
Harry đi sâu vào bên trong, ở gần cuối căn hầm đặt một chiếc bàn lớn gắn đầy gông cùm xiềng xích phía trên dính nhiều vệt bẩn nâu nâu mờ mờ, trông như vết máu đã khô cứng. Cậu vòng ra sau đối chiếu khung cảnh với ký ức của Terence Lestrange.
"Đây đúng là nơi Rabastan chế tạo rối người. Em nhớ đằng sau gã có một kệ sách đầy ắp giờ thì trống không." Harry nghiêng đầu nói với Snape.
"Có người đã đến lấy chúng đi." Hắn tiến đến kệ sách cúi người nhặt những tờ giấy da dê còn sót lại. "Ta nhớ gã từng nói muốn tạo ra một con rối có linh hồn."
"Nhưng Rabastan lại tự tay lấy đi linh hồn của con gái gã." Harry nói.
"Nhà Lestrange vẫn luôn là tay sai trung thành của Voldemort" Snape nhìn cậu.
Harry cũng nhìn lại Snape, xưng hô như vậy... anh đã thoát khỏi bóng ma của quá khứ rồi đúng không?
"Hử? Cái này sao Bộ vẫn chưa lấy đi vậy cà?" Tiếng Sirius thắc mắc vang lên từ phía xa.
Harry và Snape đi vòng qua kệ gỗ tới nơi phát ra âm thanh liền sửng sốt khi thấy một con búp bê cao tới hơn 2 mét mặc một chiếc váy ren màu đen được làm từ tơ lụa quý giá. Đây cũng là lý do vì sao Sirius lại la lên như vậy. Trên đầu nó đội một cái mũ đen to có phần lưới mỏng rủ xuống che đi một phần dung mạo được điêu khắc cực kỳ giống người. Mắt sâu, mũi cao, làn da trắng sứ láng bóng, con ngươi màu xanh nước biển, mái tóc vàng được búi tỉ mỉ giấu sau vành mũ rộng. Một tay đặt hờ trước bụng đeo găng tay ren màu đen, làn váy dài tới khớp mắt cá lộ ra đôi giày cao gót bọc bằng vải nhung, trông giống như một tiểu thư đài các ăn diện để đi dến vũ hội quý tộc vậy.
"Bởi vì nó không hề xuất hiện ở đây lúc trước." James cảnh giác nhìn con búp bê cao lớn đột nhiên hét lên. "Chân Nhồi Bông, coi chừng."
Sirius lập tức cúi đầu, một lưỡi rìu bổ ngang qua chỗ y vừa đứng sức lực vô cùng mạnh, trực tiếp chém tường đá ra một cái khe, tia lửa văng khắp nơi. Y lộn một vòng trên mặt đất nhổm dậy hô to. "Chạy"
Snape ngay tức khắc nắm lấy tay Harry kéo cậu về phía cầu thang dẫn lên trên. James và Sirius cũng nhanh chóng đuổi theo vừa chạy vừa ném thần chú về phía con búp bê cao lớn nhưng không si nhê. Tốc độ của nó rất nhanh, cầm cái rìu nặng trịch mà có thể vừa chạy vừa thoải mái tùy ý vung tay chém. Bọn họ vừa bước lên tầng trên thì nó đã phá nát cánh cửa gỗ chuẩn bị leo lên theo rồi nhanh chóng chặn họ lại trước cửa lớn của căn nhà,
"Chia ra" James ra lệnh.
Tất cả lập tức tách ra hai hướng khác nhau, Snape dẫn Harry chạy lên cầu thang đôi. Vừa quay đầu hắn chửi thề một tiếng khi thấy con búp bê lựa chọn đi theo hai người họ.
"Protego", Snape phóng ra bùa che chắn ngăn cản lưỡi rìu bổ tới.
"Expelliarmus"
Hai tia sáng bắng trúng phần lưng của con búp bê làm nó loạng choạng, nó như bị chọc giận, cái đầu quay 180 độ ra sau trừng kẻ đầu sỏ.
James nhìn hình ảnh khủng bố này mà bàn tay cầm đũa phép run lên một chút nhưng anh và Sirius vẫn ném thêm thần chú về phía nó để tạo cơ hội cho Snape đưa Harry chạy đi. Khớp miệng của con búp bê hạ xuống lộ ra một cái hốc sâu hoắm, từ bên trong tiếng rống rung trời, sóng âm phát ra dù là hai người đàn ông trưởng thành như James và Sirius cũng bị quăng ngã đập mạnh góc tường. Sau khi loại bỏ hai tên vướng víu nó tiếp tục với mục tiêu của mình đi lên cầu thang đuổi theo Snape và Harry.
"Sectumsempra" Snape vừa chạy vừa vung đũa phép.
Từng lưỡi dao vô hình cắt sâu vào người con búp bê nhưng nó không hề hấn gì. Búp bê vốn được làm từ gỗ và đất sét không có cảm giác đau càng không chảy một giọt máu.
"Diffindo" Snape lại bắn ra thêm một bùa tan chảy nhưng cũng chỉ làm bước chân con búp bê khựng lại một chút.
Váy áo bằng tơ lụa bị đốt thành một cái lỗ to, con búp bê phẫn nộ rống giận chấn động đến mức cả căn biệt thự rung lên bần bật. Nó vung cây rìu trong tay loạn xạ khiến sàn và lan can bằng gỗ bị chém nát bấy. Harry và Snape chạy đến gần hành lang lầu 2, cậu thoáng thấy sợi xích dùng để treo đèn chùng giữa đại sảnh liền nảy ra một ý.
"Severus, buông tay em ra." Harry la lên.
"Không! em muốn làm gì?" Hắn quát.
"Nó đuổi theo em. Severus, sợi xích." Harry chạy đến nỗi phổi phát đau, gió vù vù chui vào mũi và lồng ngực khiến cậu chỉ có thể miễn cưỡng nói ra vài từ.
Snape ngay lập tức hiểu ý Harry, hắn nghiến răng thả tay cậu ra chạy về một hướng khác. Quả nhiên, con búp bê bỏ mặc hắn chỉ chăm chăm đuổi theo Harry.
Khi cậu chạy đến sát lan can lầu 2 thì bị đuổi kịp.
"Protego"
Harry chặn được lưỡi rìu bổ xuống từ đỉnh đầu khóe mắt thoáng liếc thấy nụ cười quỷ dị nứt ra trên mặt con búp bê, trong lòng nảy lên cảm giác nguy cơ. Một giây sau, một lưỡi rìu khác nhanh như chớp chém về phía cổ họng của Harry, con ngươi cậu thoáng co rút, trong mắt là ảnh ngược vẻ mặt cứng ngắc của con búp bê và hư ảnh nhanh đến không thấy rõ của cái rìu.
Ngay tại lúc ngàn cân treo sợi tóc thì sợi xích trên xà cao phóng tới quấn lấy người con búp bê như một con rắn trói chặt nó lại. Harry ngay lập tức ngồi xụp xuống ném về chân nó một bùa văng làm con búp bê mất thang bằng đổ rạp lướt qua lan can rơi xuống rồi bị treo lơ lửng giữa không trung. Nó không cam lòng giãy dụa muốn thoát khỏi trói buộc và Snape cho nó được toại nguyện. Hắn thả lỏng sợi xích, lạnh lùng nhìn con búp bê rơi thẳng xuống đất vỡ tan tành.
"Em có sao không?" Snape đi đến bên cạnh Harry đỡ cậu lên.
Harry thở hổn hển lắc đầu. Hai người đi xuống tầng hội họp với James và Sirius.
"Cháu không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?" James lo lắng hỏi.
"Cháu không sao."
Cạch... cạch...
Cả bốn người quay đầu nhìn con búp bê bể nát ở trung tâm đại sảnh. Cái đầu vỡ đôi biến dạng vẫn còn động đậy vài lần trước khi dừng lại hẳn. Từ trong khe nứt một nhúm ánh sáng màu bạc từ từ bay lên không trung chớp tắt chớp tắt như không cam lòng giãy giụa lần cuối sau đó tan biến hoàn toàn.
"Đó là Nasha Lestrange?" Harry nhíu mày.
"Đem chính linh hồn của mình gán vào búp bê. Cái nhà này không có ai là bình thường." Sirius xoa xoa bả vai.
"Bà ta ghi trong cuốn sổ rằng sau khi hoàn thành cái gì đó bà ta và chồng sẽ được ở bên nhau vĩnh viễn. Có khi nào...?" Harry nhìn đống đổ nát chần chừ nói.
"Ý cháu là ngoài kia ít nhất vẫn còn một con búp bê hoặc là rối giống như thế này tồn tại?" James cau mày.
"Cháu nhìn thấy Rabastan Lestrange trong ký ức của Severus. Lúc đối đầu với anh ấy, gã không thể phát ra một chút phép thuật nào mà chỉ nhờ vào điều khiển Terence tấn công. Toàn vẹn linh hồn chính là cơ sở để thi triển pháp thuật. Có một chủ nhân thích cắt lát linh hồn thì bề tôi học theo cũng không có gì lạ."
"Việc đưa linh hồn vào rối và tạo ra trường sinh linh giá là hai chuyện rất khác nhau." Snape liếc cậu.
"Nhưng đều có chung một mục đích là đạt được cuộc sống vĩnh cửu mà." Harry nhún vai.
James nhìn sắc trời bên ngoài. "Chuyện đó để sau đi, chúng ta nên về thôi."
Bọn họ theo đường cũ trở về kho sách của của tiệm Phú Quý và Cơ Hàn. Harry và Snape đi theo cầu thang phía sau mở một cánh cửa bí mật dẫn ra khu vực để sách bói toán và tiên tri. Gần như cùng lúc đó cậu có thể thấy hư ảnh của bản thân và Snape đang dần biến mất trước mắt.
Snape giật mạnh tấm rèm nhung kéo Harry đi ra ngoài. Nhà Weasley và Lily vẫn còn đang lựa chọn sách. James từ phía sau bước tới vẫy vẫy bàn tay còn hơi ẩm nhìn như vừa mới đi vào phòng vệ sinh về.
"Xong rồi chúng ta đi tính tiền thôi." Molly nói.
"Anh ơi, chút nữa mình đến tiệm Phù thủy Quỷ Quái đi. Anh Fred và George mới mở đó." Harry nhảy nhót đến bên cạnh cậu.
"Không được." Snape phản đối ngay.
"Thầy không thể làm thế. Khó khăn lắm anh Harry mới đi ra ngoài một chuyến." Nó la lên.
Snape không để ý đến nó mà nói với Lily. "Harry mệt. Tôi đưa em ấy về trước."
"A? Được" Lily lo lắng nhìn gương mặt trắng bệch của Harry gật đầu.
"Thật xin lỗi. Chúng ta đi vào dịp khác nhé." Cậu xoa đầu Harry. Cậu đúng là có hơi mệt, bắp đùi run lên nhè nhẹ, cả ngày hôm nay đều vận động mạnh, hiện tại cậu rất muốn nằm xuống ngủ một giấc.
"Nhanh về đi thôi. Đứa nhỏ này, bệnh nặng mới khỏi đừng miễn cưỡng chứ." Molly vội vàng la lên.
Không đợi Harry chào tạm biệt xong, Snape đã kéo cậu đi. Sắc mặt hắn còn đáng sợ hơn cả lúc đến. Harry nhìn thấy thì thở dài trong lòng, lại giận rồi.