Sự phân hoá của Draco ập tới rất dữ dội và đột ngột.
Vào một buổi sáng thứ hai bình thường của năm bốn, Draco tỉnh dậy trong cơn mê man, choáng váng đến nỗi như thể bị vật gì đó rất nặng đập mạnh vào đầu. Đầu tiên nó nhận ra rằng mình đã lỡ mất tiết học của Giáo sư Flitwick, và sau đó nhận ra rằng mình đã phân hoá.
Mong ước nhiều năm giờ đã trở thành hiện thực, nó là một Alpha.
Cửa ký túc xá bị đẩy ra, Blaise đi vào: "Giáo sư Flitwick phát hiện mày không tới lớp, đoán là mày không được khỏe nên kêu tao —" Giọng nói của cậu ta đột nhiên im bặt.
"Nhân tiện xin cô McGonagall nghỉ giùm tao luôn." Draco ngồi dậy.
"Chết tiệt! Mày phân hoá! Vẫn là Alpha!" Mặt Blaise xanh lét, cậu ta phân hoá sớm hơn Draco, bản năng của Alpha khiến cậu ta cực kỳ ghét mùi pheromone phảng phất trong không khí, "Nếu không phải bản năng của tao nói cho tao biết mày là Alpha xịn, thì cái mùi ngọt khé cổ này sẽ khiến người khác nghi ngờ có một Omega đang trốn trong phòng tao mất!"
"Ngọt đến vậy hả?" Draco cau mày, tạm thời nó vẫn chưa thể ngửi thấy mùi pheromone của mình.
"Mùi kem." Blaise nói với vẻ ghê tởm.
Draco thở phào nhẹ nhõm: "Rất hợp với mùi sữa bò."
"Mùi sữa gì cơ..." Blaise sửng sốt một lúc, sau đó mới phản ứng lại, bất lực nói: "Ôi, nhớ nhắc tao xin Giáo sư Snape phong danh hiệu 'Slytherin tình thánh' cho mày nhé."
"Tao phải viết thư cho mẹ tao." Không thèm đếm xỉa lời nói của cậu ta, Draco đứng dậy, vội vã lao đến mép bàn để lấy ra một tấm giấy da, "Bà ấy sẽ sẵn lòng bàn bạc lại về việc đính hôn với dì Lily."
"Mày nghiêm túc hả?"
"Tất nhiên."
"Từ từ." Blaise bịt mũi đi tới chỗ Draco, ngăn động tác của nó lại, "Lần cuối mày và Potter nói chuyện là khi nào?"
"Vào bữa tối ngày Giáng sinh năm ngoái. Anh ấy tặng tao socola mà dì Lily tự làm —"
"Anh ấy nói gì với mày?"
"Anh ấy nói..." Draco đặt bút lông xuống, mặt ỉu xìu, "Giáng sinh vui vẻ."
"Còn gì nữa?"
"Hết rồi." Draco cụp mắt, "Anh ấy sẽ không đồng ý đâu, đúng không?"
"Tại sao mày không tự đi hỏi anh ấy."
"Bởi vì tao sợ, Zabini." Draco suy sụp ngồi phịch xuống ghế, "Bọn tao cứ như người dưng gần bốn năm rồi. Bọn tao biết mọi thứ về nhau, nhưng bọn tao sẽ không bao giờ thân thiết với nhau nữa. Thậm chí tao không thể chắc chắn liệu có phải anh ấy đã chán nản với sự hiện diện của tao hay không — Tao sợ anh ấy sẽ từ chối tao, hoặc tệ hơn là nhìn tao giống như khi anh ấy nhìn bất kỳ ai khác."
Blaise suy nghĩ một chút: "Mày có biết anh ấy từ chối Ginny Weasley không?"
"Đính hôn gì cơ..." Draco nghẹn họng, nhớ lại lá thư ba năm trước từ nhà Potter mà nó chưa từng trả lời. Mùi kem trên người nó lập tức trở nên nồng hơn nhiều, "Sao mày không nói sớm hơn! Mày chưa từng nói —"
"Tao chỉ nhắc nhở mày đến hỏi thẳng anh ấy, tiếc là mày có nghe quái đâu." Blaise nhún vai, "Hermione cấm tao nói chuyện này cho mày, nhưng tao thật sự không thể chịu nổi nữa — Potter vẫn đang chờ kết quả phân hoá của mày."
Draco không rỗi hơi để nghĩ xem cách xưng hô của thằng bạn mình với đàn chị có phải hơi quá thân mật hay không.
Nó lo lắng nói: "Nếu tao là một Omega và lại hủy bỏ hôn ước thì sao?"
"Không hẳn." Blaise suy nghĩ một chút, "Nếu như mày là một Omega, có lẽ khi Potter trưởng thành thì anh ấy sẽ đến bệnh viện Thánh Mungo để cắt bỏ tuyến thể."
Draco mở to mắt.
Blaise nhún vai: "Có lẽ anh ấy đã quyết tâm muốn thực hiện cuộc hôn nhân này. Đây dù sao cũng là phong cách vốn có của nhà Potter mà — yêu lâu dài, và cứng đầu khó bảo."
Draco không nói một lời đi đến tủ trước giường của Blaise, cúi xuống và bắt đầu lục lọi ngăn kéo của Blaise.
"Gì thế?" Blaise khó hiểu.
Draco móc ra một lọ thuốc ức chế pheromone của Alpha, thấy bên cạnh không có cốc, nó dứt khoát đổ ra hai viên thuốc, ném vào miệng, nói: "Đến tháp Gryffindor."
Nó đặt lọ thuốc về chỗ cũ, suy nghĩ một lúc rồi lại chạy đến hộc tủ của mình, mở ngăn kéo lấy ra một thứ.
"Mày cầm gì thế?" Blaise không thấy rõ nó đang cầm cái gì, tò mò hỏi.
"Nhẫn." Draco lắc lắc chiếc hộp nhung trong tay, "Mặc dù đính hôn rồi, nhưng tao nghĩ một màn cầu hôn chính thức là điều phải có."
Sau đó nó không nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Blaise, cùng với tiếng hét hỏi rốt cuộc nó mua nhẫn từ khi nào, xoay người chạy biến ra khỏi cửa phòng ngủ.