[Hp/tomhar] Trường Sinh Linh Giá

Chương 102: 102




Lúc Tom đang nhắm mắt ngồi dưới bóng râm khổng lồ của cây ngô đồng bên bờ hồ, một giọng nói mang theo tiếng cười đột nhiên vang lên bên cạnh.

Hắn chậm rãi mở mắt, nhìn gương mặt tươi cười như hoa cúc, gật đầu: "Cuối cùng đã xong." Tom cảm thán, "Tôi còn tưởng mình bị núi công việc cuối học kỳ làm mệt chết rồi chứ." Nói xong, hắn vỗ vỗ chỗ bên cạnh ý bảo Kent ngồi xuống trò chuyện.
Kent cười, thoải mái ngồi xuống cạnh Tom, vươn vai một cái rồi mới nói, "Cậu còn có phu nhân Maxime hỗ trợ, coi như nhẹ nhàng hơn nhiều rồi.

Đâu có giống chúng tôi, tự làm một mình." Dừng lại một chút, Kent mới nói tiếp: "Cậu quyết định ngày về chưa?"
"Hai ngày nữa.

Tôi làm nốt mấy việc còn lại rồi sẽ lên đường." Tom cười nhìn Kent, mời mọc: "Anh là người bạn thân thiết của tôi ở Beauxbatons này, có thời gian tụ tập đi."
Trong mắt Kent hiện lên vẻ vui mừng, lập tức đồng ý, hẹn Tom buổi tối gặp nhau ở quán rượu trong làng cạnh trường học.
Tom híp mắt nhìn bóng lưng Kent rời đi, chậm rãi đứng lên, lấy từ trong túi ra một miếng giấy da dê, cúi người viết mấy chữ gì đó, rồi vẩy đũa phép một cái, đốt rụi.
"Trường Sinh Linh Giá – Dumbledore?" Tom nhếch môi khẽ cười, "Xem ra còn kém xa Dumbledore." Nói xong, hắn xoay người rời bờ hồ, đi chuẩn bị cho việc cuối cùng cần làm trước khi rời Beauxbatons.
"Ở đây này!" Tom vẫn luôn nhìn ra ngoài quán rượu, vừa thấy Kent liền vẫy tay gọi.
Kent bước nhanh tới, liếc mắt nhìn Muggle chung quanh, nhỏ giọng nói: "Hay là chúng ta tìm một căn phòng riêng?"
"Cũng được." Tom cười, "Ở đây nhiều người quá." Hình như tối nay Kent cũng có kế hoạch gì đó.

Tom thầm cười lạnh, dẫn Kent vào căn phòng hắn đã đặt trước, "Đúng rồi, quên nói với anh, hôm nay tôi còn mời thêm một người bạn nữa."
"Một người bạn nữa?" Kent sững sờ, dừng bước, "Là ai?"
"Là người ngươi cũng biết." Tom cười đẩy cửa ra, "Xem như là niềm vui bất ngờ ta tặng ngươi trước khi rời đi." Nói xong hắn đẩy Kent vào, tư thế sẵn sàng phản ứng bất cứ lúc nào Kent tìm cách chạy ra ngoài.
"Grindelwald!" Kent vừa nhận ra người ngồi trong căn phòng có chút tối kia là ai, lập tức hiểu được chuyện gì đang diễn ra.

Y gần như ngay lập tức rút đũa phép, nhưng Grindelwald và Tom đã chuẩn bị từ trước làm sao có thể để y chiếm được lợi thế, ra tay tước đũa phép của y.

Tom tóm được cây đũa phép từ trên cao rơi xuống, rồi chậm rãi bước tới trước mặt Kent.
"Giáo sư Kent, hay ta nên gọi ngươi là giáo sư Dumbledore?" Tom cười lạnh, nhìn vẻ mặt của người trước mặt vừa biểu lộ sự bất ngờ lúc này đã bình tĩnh trở lại, "Thật khiến người ta không sao ngờ được, ngươi lại vì ta mà đến Beauxbatons xa xôi này, còn tốn nhiều tâm sức tìm kiếm mấy cuốn sách kia để dụ dỗ ta."
"Đáng tiếc kế hoạch thất bại rồi." Trường Sinh Linh Giá – Dumbledore, hay gọi là Kent đi, cười nhạt, khuôn mặt dữ tợn tỏ vẻ không cam lòng, "Tất cả đều do tên nhãi chết tiệt kia đột nhiên xuất hiện! Thật không ngờ kế hoạch hoàn hảo của ta lại bị một tên nhãi con phá đám! Ngay cả Dumbledore ngu ngốc cũng không nhận ra..."
"Thực tế chứng minh là do ngươi chưa đủ thông minh." Tom nắm chặt đũa phép của Kent mà nhắm thẳng y, quay đầu nhìn Grindelwald, "Tôi muốn tự mình xử lý kẻ tìm đủ mọi cách gài bẫy tôi này."
Grindelwald nhướn mày, cân nhắc một lát rồi mới gật đầu, "Ta sẽ không cho kẻ nào tới gần.

Nhớ, nhanh tay nhanh chân, không được để lại bất kỳ dấu vết gì."
"Tôi làm chẳng lẽ ngài Grindelwald không yên tâm?" Tom giả cười, sau đó quay đầu nhìn Kent, đến khi cánh cửa phòng bị mở ra rồi đóng lại, hắn mới lên tiếng: "Nói cho ta biết, Trường Sinh Linh Giá chân chính rốt cuộc thế nào?"
Kent bất ngờ, sau đó cười điên loạn.

"Tom ơi là Tom, dù mi có thông minh hơn người thì sao nào? Cho dù ngươi biết Trường Sinh Linh Giá là một cái bẫy thì có khác gì đâu? Cũng phải thôi, bất tử hấp dẫn như vậy, ai lại không ham muốn chứ? Thử nghĩ mà xem, dù là một kẻ ngốc, nhưng trải qua cuộc sống không bao giờ kết thúc tất sẽ đạt được vinh quang hơn người.

Mà trong giới Pháp thuật, vinh quang là một ma lực kỳ diệu, khiến tất cả người khác kính ngưỡng, tôn thờ...!Tom, nghĩ mà xem, nếu như có thể đạt được sự bất tử, sẽ tốt đẹp đến nhường nào."
"Ngươi còn muốn dùng thứ này để mê hoặc ta? Đến lúc này rồi mà vẫn còn muốn dùng thứ này để mê hoặc ta?" Tom nghiến răng nhìn Kent, "Chẳng lẽ ngươi cho rằng, sau khi ta đã nhận ra được âm mưu của ngươi mà vẫn mắc bẫy sao?"
"Mi không mắc bẫy." Kent bình tĩnh nói: "Nhưng mà mi cũng không thoát khỏi sự mê hoặc này đâu, Tom.

Bất tử, quyến rũ cỡ nào? Mi cam lòng để ta chết đi, để bất tử vĩnh viễn chỉ là một từ vô nghĩa sao?"
"Ta không thoát khỏi được sự quyến rũ của bất tử, nhưng ta chắc chắn sẽ không cần nhờ đến ngươi." Tom cười nhạt, "Dumbledore nguyên bản chẳng lẽ không hiểu biết về nó hơn ngươi sao?"
"Nhưng lão chịu nói cho mi biết sao?" Kent cười trào phúng: "Thánh nhân Dumbledore sẽ chịu nói cho mi về Pháp thuật Hắc ám sao? Chớ quên, từ ngày đầu tiên gặp, lão đã không thích mi rồi."
"Dumbledore từ trước đến nay chưa từng thích ta..." Tom lẳng lặng nói: "Nhưng kẻ khiến cho mâu thuẫn giữa ta và Dumbledore càng ngày càng sâu chính là ngươi, kẻ khinh thường ta, khiến ta có thành kiến với Dumbledore cũng chính là ngươi, không phải sao, ngài Kent thân mến?"
"Xem ra mi biết không ít nhỉ?" Kent đột nhiên trở nên vô cảm: "Ta thật sự không có lợi gì cho mi sao?"
"Có thể nói như vậy." Tom giả cười, thái độ ôn hòa hơn: "Nếu ngươi giao những thứ đồ còn cất giấu cho ta, ta sẽ cho ngươi chết thật thoải mái."
"Thật sự muốn giết ta?" Kent nở nụ cười giống Tom như đúc, "Chẳng lẽ mi không cảm thấy hai chúng ta rất giống nhau? Mi không cho rằng so với Dumbledore, ta thích hợp là người hợp tác với mi hơn?"

"Đáng tiếc, ngươi là kẻ thù của ta, đứng ở phía đối lập với ta." Tom đã giơ tay đũa phép của Kent, "Chỉ cần là người đứng ở phía đối lập với ta, ta tuyệt đối không để lại."
"Đây là mi nói đó!" Đối mặt với cây đũa phép giơ cao, trên mặt Kent không có chút sợ hãi nào cả, "Tom, nhớ lấy, chỉ cần là kẻ phản đối mi, mi đều phải giết chết." Nói xong nụ cười của y trong ánh sáng xanh lè của Lời Nguyền Chết Chóc trở nên quỷ quái vô cùng.
"Không cần ngươi nhắc nhở, ta tuyệt đối không bỏ qua bất kỳ kẻ nào có gan dám chống đối ta." Tom cúi đầu nhìn gương mặt trắng bệch không còn sự sống, đưa tay tìm kiếm trên người Kent, mà Grindelwald ở bên ngoài đẩy cửa đi vào, "Giải quyết xong rồi?"
"Rất hiển nhiên." Tom hừ lạnh, lấy từ trong túi áo Kent ra một chai nước, mở nắp ngửi, sau đó đưa cho Grindelwald, "Thuốc Đa Dịch!"
Grindelwald hừ lạnh một tiếng, vẫy đũa phép thiêu hủy thi thể dưới sàn.
"Chúng ta đi thôi."
Ba ngày sau, cùng lúc Tom trở về London, trường học Beauxbatons phát hiện vị giáo sư Biến Hình đột nhiên mất tích.

Cả ngôi trường trở lên hỗn loạn, tìm suốt một tuần lễ mà vẫn không thấy, đành đăng báo tuyển giáo sư Biến Hình mới.
"Cảm ơn cậu." Grindelwald liếc mắt nhìn Tom đứng bên cạnh, "Ân tình này ta sẽ ghi nhớ."
"Tôi cũng nên nói cảm ơn." Tom giả cười nhìn người đang từ đầu đường đối diện đi tới, nụ cười trên mặt càng thêm chân thành, "Bạn tôi tới rồi.

Gặp lại ngài sau."
Grindelwald dậm chân một cái rồi lập tức biến mất.

Lúc này Tom mới chào người vừa đến, tư thái cao ngạo mà ưu nhã bắt tay đối phương, mở miệng: "Đã lâu không gặp, Abraxas!" Nói qua hắn giang hai tay thân mật ôm người đối diện một cái, rồi lùi về sau một bước đánh giá, "Nhìn có vẻ gần đây cậu sống rất khá."
"Rất khá phải là bạn trai của anh, Harry Potter mới đúng." Abraxas Malfoy nở nụ cười đúng tiêu chuẩn Slytherin, "Harry Potter, Quán quân Tam Pháp Thuật, đạt tất cả điểm O trong kỳ thi Pháp thuật Tận sức, học trò có thành tích tốt nhất của Hogwarts lại vào Ủy ban Sự vụ Muggle, làm một nhân viên nghiên cứu đồ vật của Muggle nhỏ bé." Nụ cười trên mặt Abraxas đầy giễu cợt: "Nghe nói gần đây cậu ta đang nghiên cứu điệu thoại."
"Là điện thoại." Tom sửa lời, nhận ra nụ cười mờ ám trên mặt Abraxas, "Gì thế?" Hắn cảnh giác nhìn Abraxas.
"Anh và Harry thật đúng là một đôi, giọng điệu sửa lời tôi của hai người giống nhau như đúc." Abraxas nói xong, làm một động tác mời, "Hôm nay có rảnh không? Ba tôi nói đã lâu không gặp anh, muốn mời anh tới nhà chơi."
"Được thôi." Tom cười, "Ta cũng muốn đến chào hỏi ngài Malfoy." Để chuẩn bị cho tương lai tiến vào Bộ Pháp Thuật, trước tiên hắn cũng nên dò xét lão cáo già Malfoy.

Dù sao, rời nước Anh ba, bốn năm rồi, mặc dù vẫn có người báo cáo với hắn những chuyện xảy ra ở đây, nhưng vấn đề quan hệ, phe phái trong nội bộ Bộ Pháp Thuật, hắn còn cần tìm hiểu, đánh giá thêm.

Hai nam pháp sư anh tuấn, chiều cao tương đương một trước một sau rời Ban Giao thông Pháp thuật, ngồi lên chiếc xe ngựa xa hoa của gia tộc Malfoy, rời đi trước ánh mắt nhìn theo của rất nhiều người.
Dọc đường, Tom không chút để tâm mấy câu chuyện tầm phào trong Bộ Pháp Thuật mà Abraxas kể, tỷ như: Ban Quy chế và Kiểm soát sinh vật huyền bí mới tìm được một sinh vật có cái đuôi có thể phóng hỏa, hay là Sở Thần Sáng mới bắt được một pháp sư dùng Pháp thuật Hắc Ám lên một con dê núi, giam giữ mấy ngày lại bất đắc dĩ phải thả ra...
Đến khi xe ngựa dừng thì trời đã tối.

Tom xuống xe, đưa mắt trang viên Malfoy, sau đó nhìn Abraxas đang đứng trước mặt, "Rất đẹp."
"Tôi thiết kế đó." Abraxas đắc ý nói: "Mới hoàn thiện cách đây mấy tháng.

Anh có thích đài phun nước ở giữa kia không?" Vừa nói y vừa chỉ tượng thiếu nữ mạ bạc ở chính giữa đài phun nước.
Tom nheo mắt nhìn, sau đó cười nói: "Cô Longbottom không có ý kiến?"
Abraxas tỏ vẻ kinh ngạc, rồi buồn bã nói, "Lần trước cô ta không nói gì."
Lần trước không nói gì? Không nói gì không có nghĩa là không có ý kiến.

Tom mỉm cười, theo Abraxas đi vào đại sảnh, vừa bước vào đã nhìn thấy ngài Malfoy đang đứng ngay sau ngưỡng cửa, vẻ mặt tươi cười.
"Chào buổi tối, ngài Malfoy." Tom lập tức bước tới chào hỏi, bắt tay lão Malfoy, rồi cùng đi vào chính sảnh, ngồi xuống vị trí dành cho khách.
Đến khi Gia tinh bưng cà phê lên, lão Malfoy mới nhừa nhựa cất tiếng: "Tôi nghe Abraxas nói, lần này cậu Riddle quay về Anh, có ý định vào làm việc trong Bộ Pháp Thuật?" Lão Malfoy cười, đôi mắt màu xám nhạt nheo lại, "Cậu đã có ý định vào cơ quan nào chưa?"
"Sau khi tốt nghiệp, tôi đã qua Đức, cũng ở Pháp một thời gian ngắn, cho nên thời gian đầu có lẽ sẽ thử sức ở Bộ Hợp tác Pháp thuật Quốc tế." Tom cười khiêm tốn, "Nhưng trước khi gửi đơn xin việc, tôi muốn nghe ý kiến của ngài Malfoy.

Dù sao ở nước ngoài mấy năm, tôi không hiểu hết tình hình ở Anh, mà ngài Malfoy đây rất có tiếng nói trong Bộ Pháp Thuật, sau này làm việc ở Bộ Pháp Thuật, còn cần nhờ ngài Malfoy giúp đỡ."
"Đương nhiên, đương nhiên." Lão Malfoy gật đầu cười, "Cậu Tom là thanh niên ưu tú rất có tiếng tăm trong những năm gần đây, hơn nữa còn chơi rất thân với Abraxas, dù thế nào, tôi cũng đứng về phía cậu."
Lão muốn ta về phe lão? Tom ngầm hiểu, gật đầu đáp: "Cảm ơn ngài Malfoy.

Tôi thắc mắc không biết tình hình trong Bộ Hợp tác Pháp thuật Quốc tế hiện tại có thích hợp để tôi xin vào không?"
...
Đến khi bữa tối đầy sự dò xét kết thúc bằng một thỏa thuận hợp tác đã là tám giờ rưỡi tối.

Trước lúc rời đi, Tom đột nhiên quay đầu hỏi Abraxas: "Cậu dự định bao giờ kết hôn?"

"Kết hôn?" Abraxas kinh ngạc, lần đầu tiên gỡ nụ cười giả trên mặt xuống: "Anh biết rồi à? Cũng phải, dù sao anh chính là Tom, nếu như anh không biết, tôi sẽ thấy thất vọng đấy." Y hơi dừng lại, sau đó dưới ánh mắt chờ đợi của Tom mà nói tiếp: "Tôi đang chuẩn bị vào Ban Thi hành Luật Pháp thuật làm việc, mà gia tộc Longbottom có tiếng nói nhất định ở đó."
"Cho nên sắp kết hôn hả?" Tom nhíu mày, có chút không tin được, "Vậy những tình nhân kia của cậu thì sao?"
"Bọn họ thì sao chứ?" Abraxas nhíu mày, vẻ mặt không quan tâm.

Mà Tom nhanh nhạy phát hiện y không nói là các cô ấy mà dùng từ bọn họ – bao hàm cả nam lẫn nữ.
"Đúng vậy, bọn họ, cậu định làm gì với bọn họ?" Hắn bước hai bước, rồi quay đầu lại nhìn Abraxas đi chậm rãi như đang tản bộ, "Có định giữ liên lạc sau khi kết hôn?"
"Thế thì có sao đâu?" Trên mặt Abraxas hiện vẻ bối rối, sau đó nặn ra nụ cười: "Dù sao phần lớn quý tộc đều như vậy.

Tôi hiểu tương đối rõ về tiểu thư của gia tộc Longbottom.

Cô ta...!sẽ không nói gì đâu."
"Có lẽ." Tom cười nhạt, vừa nghe Abraxas nói về hôn nhân giữa các quý tộc, vừa nghĩ lúc này Harry đang làm gì.

Khi đi đến đầu đường, hai người dừng bước, Tom nhìn Abraxas đôi khi vô tình để lộ sự bất mãn của mình, hiểu cuộc hôn nhân sắp diễn ra ảnh hưởng đến y thế nào, nhưng hắn chỉ nói một câu tạm biệt rồi Độn Thổ về Bộ Pháp Thuật, đi thẳng lên văn phòng của Harry ở lầu ba.
Quả nhiên trong văn phòng lộn xộn đủ loại giấy tờ vẫn còn một người tăng ca làm việc.

Hắn hẳn nên cảm ơn tin tức này của Abraxas, có lẽ sẽ chuyển lời cảm ơn này thành quà tặng trong hôn lễ của Abraxas.
Tom vừa nghĩ vừa bước vào, cố ý nện bước chân, chờ Harry quay đầu lại nhìn, hai mắt nó dần trợn tròn rồi mới nhoẻn miệng cười: "Rốt cuộc Bộ Pháp Thuật trả tiền làm thêm giờ cho em bao nhiêu mà gần chín giờ rồi em vẫn chưa về thế, Harry?" Hắn cười nhẹ, giang hai tay ôm lấy Harry vừa bổ nhào tới chỗ mình, nhỏ giọng giễu cợt: "Chẳng lẽ em đã xài hết một ngàn Galleons giành được trong cuộc thi Tam Pháp Thuật rồi sao?"
"Em đang đợi anh." Harry vùi đầu vào cần cổ Tom, lầm bầm, "Em sợ anh sau khi rời nhà Malfoy không tìm được em."
"Ngốc." Tom nhỏ giọng cười, cảm thấy cánh mũi cay cay, "Ăn tối chưa?"
"Chưa..." Harry lúc này mới ngẩng đầu, đôi mắt có chút ướt át nhìn Tom, "Em muốn ăn bánh bí đỏ."
"Ta thật không hiểu..." Tom bất đắc dĩ vỗ nhẹ gò má Harry, "Sao em lại thích đồ ngọt đó như vậy?"
"Bởi vì thứ đầu tiên em được ăn đến no bụng là bánh bí đỏ." Harry nhỏ giọng nói, vẻ mặt ngượng ngùng, "Hơn nữa, đó chính là món bánh tượng trưng cho Hogwarts, mỗi lúc ăn đều khiến em có cảm giác của gia đình."
"Gia đình?" Tom nhớ tới những lời Abraxas nói lúc nãy, trong lòng rung động, lần đầu tiên vì xúc động mà nói, "Harry, chúng ta kết hôn được không?"
P/s: Sao nhìu người đọc mà ít vote thế nhỉ??? ( O-O?).