[Hp/tomhar] Trường Sinh Linh Giá

Chương 12: 12




Lợi ích luôn là động lực để Slytherin hành động.
"Harry..." Nghĩ tới đây, nụ cười trên mặt Tom càng thêm ôn hòa, "Cậu làm cách nào vào được khu sách cấm? Hơn nữa, đừng nói với tôi, cậu không biết Nhện Khổng lồ là Sinh vật huyền bí nguy hiểm cao bị cấm giao dịch?"
"Chúng tôi chỉ tò mò về con vật đó mà thôi!" Harry đột nhiên mím môi, dáng vẻ hối hận.
Tom thấy vậy liền ghé người lại gần Harry hơn một chút, giọng điệu êm ái thân mật mà đầy nguy hiểm: "Harry, nói cho tôi biết, tại sao các người lại tò mò về loại Nhện Khổng lồ vốn không được đề cập đến trong sách giáo khoa dưới năm thứ ba như vậy? Có phải là Hagrid lại lấy được từ đâu đó một quả trứng của sinh vật nguy hiểm nào đó không?"
"Tôi..." Đôi con ngươi ngọc bích của Harry chuyển động.
Tom đã chuẩn bị sẵn sàng vạch trần bất cứ câu trả lời dối trá nào mà Harry sắp nói ra, sau đó hắn sẽ tiếp tục ép hỏi ra sự thật.

Thế nhưng...
"Tôi không thể nói cho anh biết!" Cuối cùng thằng nhóc kia lại đưa ra câu trả lời thẳng thắn đến mức khiến Tom muốn hộc máu.

Thằng nhãi này...!Thằng nhãi Slytherin năm nhất ngu ngốc chết tiệt! Dám không trả lời câu hỏi của Huynh trưởng Slytherin, thậm chí còn là thủ lĩnh ngầm Slytherin như hắn!
Từ trước đến nay, chưa từng có một học sinh mới nào dám nói chuyện với hắn như vậy? Ngay cả khi hắn học năm nhất, đám học trò kia sau khi chứng kiến năng lực, bản lĩnh của hắn liền không dám làm trái ý hắn.

Vậy mà, tên nhãi Harry Potter ngu ngốc, gầy yếu này lại dám nói thẳng với hắn Tôi không thể nói cho anh biết.


Đây thực sự là...!là...
Bàn tay Tom, vì câu trả lời không ngờ đến này, mà khẽ run lên.

Harry Potter không nói dối hắn, nhưng hắn thà thu được một câu trả lời giả dối, dù sao bọn hắn đều là Slytherin, nhưng Harry lại cho hắn một câu trả lời đậm chất Gryffindor.
Gryffindor chết tiệt! Sao nó có thể được phân vào Slytherin được cơ chứ!
"Potter, cậu không cảm thấy câu trả lời như vậy rất thiếu thiện chí đối với sự quan tâm của Huynh trưởng dành cho cậu hay sao? Đặc biệt là khi cậu còn bị ta bắt quả tang?" Tom nghiến răng giả cười, nét mặt vốn ôn hòa dường như trở nên dữ tợn.
Mà Harry vốn đang lo lắng, bất an lại đột nhiên bình tĩnh lại, "Tôi thấy anh cười thế này đẹp hơn đấy, Tom." Harry cười vô tư nói.
Tom có cảm giác như mình đang đấm lên vải bông vậy, tức giận đến chỉ muốn hét lớn lên, "HARRY JAMES POTTER! Đừng có nói lảng sang chuyện khác.

Bây giờ ta có hai vấn đề muốn hỏi ngươi.

Thứ nhất, ngươi và thằng nhãi lai Khổng lồ kia vào khu sách cấm bằng cách nào? Thứ hai, thằng nhãi lai Khổng lồ kia lấy được trứng Nhện Khổng lồ ở đâu? Bọn bây định làm gì với quả trứng đó?"
Nếu tên nhóc trước mặt đã thích nói chuyện theo kiểu của Gryffindor, vậy hắn sẽ cố thẳng thắn như Gryffindor một lần, ép hỏi chuyện hắn muốn biết.
"Vấn đề thứ nhất," Harry đung đưa một ngón tay trước mặt Tom, dường như không chút để ý Tom đang ép hỏi nó, "Tôi và Hagrid cứ thế đi thẳng tới giá sách đó, không có bất kỳ ai nói cho chúng tôi biết đó là khu vực học trò dưới năm thứ ba không được đi vào.

Vấn đề thứ hai, tôi chỉ biết trong kỳ nghỉ hè, lúc chôn cất ba mình, anh ấy tình cờ có được.

Còn về quá trình như thế nào, tôi không rõ.

Thậm chí hai chúng tôi còn chưa xác định được đó rốt cuộc có phải là trứng Nhện Khổng lồ hay không."
Tốt!
Tốt lắm!
Vô cùng tốt!
Tom thở ra một hơi, "Ta tạm thời bỏ qua vấn đề thứ hai, chắc hẳn tên nhãi lai Khổng lồ kia chẳng hơi đâu lại thêu dệt ra câu chuyện đó làm gì.

Có điều, Potter, có phải trên người cậu được ếm bùa chú gì đó có thể che giấu hành tung?"
Lúc hỏi câu này, Tom mới chợt nhớ ra, lúc Harry và Hagrid đi vào thư viện, hắn không hề nhận ra.


Harry thì không nói, thằng nhóc này có rất nhiều bí mật hắn chưa khám phá ra được.

Nhưng còn tên lai Khổng lồ thô kệch kia lại có thể đứng cách hắn chỉ một giá sách mà hắn không hề phát hiện thì đúng là vấn đề rồi.

Nếu như không phải Harry đột nhiên lên tiếng...
Khoan đã!
Tom đột nhiên nheo mắt nhìn Harry đang thờ ơ như không có chuyện gì lấy từ trong cặp sách một miếng bánh bí đỏ nó cất lại từ bữa tối ra ăn, vẻ hoài nghi trong mắt càng lúc càng đậm.
Phải chăng thằng nhóc này cố ý lên tiếng để nhắc nhở hắn?
Nghĩ đến khả năng này, tâm trạng nôn nóng của Tom đột nhiên bình tĩnh lại, vẻ mặt cũng trở thành lạnh lùng.

Kiên nhẫn đợi Harry ăn hết miếng bánh bí, hắn mới ho khan một tiếng nhắc nhở, ý bảo hắn còn đang đợi nó trả lời.
"Huynh trưởng, Huynh trưởng Riddle, Tom à, anh đang làm khó tôi đấy.

Tôi đã vì nghi vấn của anh mà bán đứng bạn của mình một lần rồi, anh lại còn bắt tôi bán đứng cả bản thân mình nữa.

Đó chính là cách tôi có thể sống sót trong khi bị kẻ thù linh hồn không hoàn chỉnh tự hủy dung mạo của mình đuổi giết suốt bao năm, anh cho rằng tôi sẽ dễ dàng tiết lộ cho bất cứ người nào hay sao?" Dừng lại, lấy bình nước bí đỏ ra uống một ngụm, Harry mới nói tiếp, "Anh nên biết rằng, nếu như không có một vài mánh khóe ẩn thân, bảo vệ tính mạng của mình, sao tôi có thể sống được đến bây giờ?"
Cũng chính vì điều này, hắn mới dùng đủ mọi cách xâm nhập vào giới thượng lưu trong thế giới Pháp thuật, làm thân với những gia tộc thuần huyết cổ xưa, thậm chí còn muốn khống chế được những gia tộc này.

Bởi vì bọn họ cất giấu rất nhiều pháp thuật cao thâm cổ xưa không còn lưu truyền trong giới Pháp thuật nữa.
Nghĩ đến đây, Tom chợt nhớ tới cái tên hắn đọc được trong sách lúc nãy – Trường Sinh Linh Giá.


Không biết đám người trong những gia tộc đó có biết đến Trường Sinh Linh Giá không nhỉ? Nhưng mà tùy tiện hỏi sẽ không an toàn.

Đám học trò ngu dốt trong trường học có thể không biết Trường Sinh Linh Giá là vật gì, nhưng nếu để cho người đứng đầu của những gia tộc kia biết một học sinh nhà Slytherin tìm hiểu về Trường Sinh Linh Giá thì...
Mặc dù Tom chưa rõ rốt cuộc Trường Sinh Linh Giá là vật thế nào, nhưng hắn tự đoán được, cái tên mà tất cả các sách trong thư viện lớn của Hogwarts không hề đề cập đến, thậm chí các cuốn sách viết về Pháp Thuật Hắc Ám cao thâm cũng không có tuyệt đối là một pháp thuật bị cấm đoán.

Tùy tiện dò hỏi một người chắc chắn là một hành động vô cùng nguy hiểm.
Đang mải suy nghĩ, Tom không hề nhận ra, Harry ngồi đối diện hắn, sau khi lẳng lặng quan sát hắn vài phút, chỉ nói một câu sắp đến giờ giới nghiêm rồi liền vội vàng rời đi.
Đến khi Tom đưa ra được quyết định, đứng dậy rời đi, cả Hogwarts đã tối đen, chỉ còn ánh sáng lập lòe của vài cây đuốc được đặt ở những ngã rẽ.

Mà khi đi ra, Tom mới nhận ra một điều, lúc hắn và Harry nói chuyện với nhau, chủ đề câu chuyện luôn bị những lời nói không đầu không cuối của Harry dẫn dắt, mà hắn vẫn không biết được rốt cuộc cuốn sách nào viết về chiến tranh như những lời thằng nhóc nói.
Sắc mặt Tom tối lại, càng bước nhanh chân hơn trên hành lang tối tăm có vẻ không một bóng người.

Đúng lúc hắn chuẩn bị bước chân xuống hầm, chợt một giọng nói khiến Tom căng thẳng vang lên giữa không gian tĩnh lặng.
"Trễ thế này rồi mà trò vẫn dạo quanh hành lang sao, Tom?".