[Hp/tomhar] Trường Sinh Linh Giá

Chương 139: 139




Tom ngồi trên ghế trong sân nhà, nhìn Suriel đang tìm cách đu lên cây chổi mà trước đó Severus đã giấu trong phòng, đến khi cậu bé ngã ngồi xuống thảm cỏ, hắn mới không chút khách khí cười rộ lên.
"Ba..." Nghe thấy tiếng cười, Suriel bĩu môi, nín khóc, cứ ngồi trên thảm cỏ như vậy, đôi mắt xanh biếc uất ức nhìn Tom, "Ba bắt nạt con."
Tiếng trách móc non nớt khiến Tom càng cười lớn, một lúc sau mới ngừng lại được, dỗ dành con trai.
"Suriel, đừng sợ." Hắn cười híp mắt nói: "Con nắm chặt cán chổi rồi trèo lên.

Ba tin tưởng con nhất định sẽ làm được.

Phải biết, họ Potter đều là tay cưỡi chổi cừ khôi.

Con mang họ Potter đó, không thể làm xấu mặt ba Harry được."
"Con nhất định sẽ không làm xấu mặt ba Harry đâu!" Suriel cắn răng bò lên cán chổi đang dừng giữa không trung.

Mà mỗi khi cậu chạm vào cán chổi, cây chổi liền rung lắc dữ dội.

Suriel thử rất lâu, kết quả mỗi lần vừa tung chân lên đều bị ngã xuống đất.
"Cây chổi này không nghe lời!" Cuối cùng, không biết là do đã quá mệt hay là mắc cỡ mà khuôn mặt cậu đỏ bừng, đổ lỗi cho cây chổi, "Con thấy cây chổi của James và Sirius rất nghe lời!"
"Suriel lại đang phàn nàn gì thế?" Harry từ trong nhà đi ra, đúng lúc nghe thấy câu nói sau cùng của cậu, "James và Sirius làm sao?"
"Cây chổi của hai anh ấy tốt hơn!" Suriel bĩu môi, "Chạm tay vào chổi không hề động đậy gì luôn! Con đi tìm James đây..."
Tom và Harry liếc nhau, nhìn Suriel chạy ra cửa, đồng thời thở dài một tiếng.
"Tại anh/em đó!" Hai người đồng thời phàn nàn.
Tom nghiêm mặt, nói: "Nếu như lúc trước em không mua chổi bay cho Severus, Severus cũng không từ nhỏ bị thất bại mà đâm ra ghét chổi bay thì bây giờ Suriel cũng không bị kích thích.


Lỡ như..."
"Con mới sáu tuổi, anh đừng vội lo lắng như vậy chứ? Hơn nữa nhà Potter đều có thiên phú cưỡi chổi, chỉ cần trèo lên chổi là có thể bay..." Harry không chút khách khí phản bác, "Nhất định là gen của anh không tốt."
"Cái gì không tốt?" Tom nhíu mày, "Vừa rồi em nói cái gì của ta không tốt?"
"Gen...!gen di truyền!" Harry cao giọng lặp lại, "Em đã nói anh về Hogwarts thì nên học thêm môn Muggle học mà anh không nghe.

Xem đi, giờ hai chúng ta lại không có chung tiếng nói rồi."
"Ta thà đi tìm James Lee nghe tiếng khóc thét của y dưới sự uy hiếp của Giám ngục còn hơn." Tom bĩu môi, biểu hiện giống Suriel vừa rồi như đúc.
"Nói đến James Lee..." Harry ngồi xuống bên cạnh Tom, buồn cười mà nhéo mũi, thấy Tom sắp nổi nóng thì lập tức nói sang chuyện khác, "Anh giam cậu ta ở Azkaban cũng khá lâu rồi?"
Tom nhận lấy ly rượu vang Harry đưa tới, uống một ngụm, rồi mới đáp: "Hai tháng! Nghe nói gần đây tiếng hét chói tai của y ngày càng đa dạng âm sắc hơn rồi.

Abraxas nói tuần trước cậu ta mạo hiểm tính mạng tới nhìn Lee, đúng lúc nghe thấy tiếng thét của Lee rất giống điệu Valse của Chopin, còn chứng kiến Giám ngục khiêu vũ theo tiếng thét của y nữa cơ."
Nói xong lời cuối cùng, chính Tom cũng khinh thường cong môi.
"Phụt!" Harry vừa uống một ngụm trà suýt chút nữa bị sặc, được Tom đấm lưng, ho khan hồi lâu mới nói được bình thường, "Anh chắc James Lee là một trong những người đứng đầu tổ chức phi pháp gì đó chứ không phải giáo sư môn âm nhạc tiểu học?"
"Em mới là giáo sư âm nhạc tiểu học.

Có giáo sư âm nhạc nào có gan tấn công Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật tiền nhiệm sao?" Tom trả lời, sau đó mới chỉnh lại: "Không đúng, lúc y tấn công ta, ta còn đang là Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật, mà em thì là bạn đời của Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật."
"Sao? Cảm thấy từ bỏ Bộ Pháp Thuật rất đáng tiếc sao?" Harry trợn mắt nhìn Tom, "Nếu em nói, thật không hiểu thầy Dumbledore nghĩ gì lại giao Hogwarts cho anh...!Đúng rồi, rốt cuộc anh có đồng ý mở thêm môn âm nhạc ở Hogwarts không?"
"Mời James Lee làm giáo sư?" Tom nhíu mày.
*
Ở nơi khác, trong lúc Suriel đang chạy trên con đường nhỏ trong thung lũng Godric, ngang qua nhà thờ đang vẳng ra tiếng giảng đạo thì nghe thấy sân sau của nhà Potter vang lên ba tiếng nói quen thuộc, mà một người trong số đó đang bất động giữa không trung.
"Chú Harlus, cô Dorea..." Suriel cất tiếng ngọt ngào chào hỏi người lớn trong nhà Potter, sau đó vọt thẳng ra sân sau, "Lily, chị tới rồi!" Suriel vừa nhìn thấy Lily đang ngồi ở tấm thảm trải trên thảm cỏ thì lập tức chạy tới, "Chị dạy pháp thuật cho em đi."
"Sao thế? Lẽ nào Severus bắt nạt em?" Lily tóc đỏ nở nụ cười nhiệt tình, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, chờ Suriel ngồi xuống mới nói tiếp: "Em muốn học pháp thuật gì?"
"Bùa chơi khăm được không?" Suriel giương đôi mắt xanh biếc giống cô nàng như đúc, "Anh Severus ở nhà lúc nào cũng nghiêm mặt, em muốn nhìn thấy anh ấy bị xấu hổ, tức giận, ngượng ngùng, hay là cười lớn cũng được."

"Trời ạ, Suriel, em nghĩ như thế thật hả?" Lily ôm trán thở dài, "Nếu em dùng bùa chơi khăm với Severus, chị nghĩ cậu ấy nhất định là sẽ tức giận.

Nhưng còn xấu hổ hay ngượng ngùng...!Bởi vì lúc ở trường học, cậu ấy đã bị James, Sirius, còn cả Lupin huấn luyện nhiều rồi.

Nhưng nếu như bị em chơi khăm, biết đâu cậu ấy sẽ cười." Lily cân nhắc nhìn Suriel.
"Lily, chị có vẻ rất hiểu anh Severus." Suriel vô tội chớp chớp đôi mắt long lanh, vẻ mặt tỏ vẻ ngây thơ này rất giống Harry, "Có phải là lúc ở trường chị cũng rất hay để ý đến anh ấy? Nói ra, mặc dù anh Severus hơi nghiêm túc một chút, hơi độc miệng một chút, cách làm việc dễ khiến người ta hiểu lầm, mũi bự hơn người khác một chút, tóc cũng nhiều dầu hơn người khác một chút, nhưng những điểm này tựu chung lại cho thấy anh ấy không phải một người tầm thường! Hơn nữa anh ấy rất giỏi về Độc dược, Độc dược đến ba Harry còn không biết làm mà anh ấy lại làm được.

Em nhớ lúc em mới ba, bốn tuổi, anh ấy đã có thể tự nấu thành công thuốc Đa Dịch rồi.

Nghỉ hè năm ấy em còn lén trộm Độc dược của anh ấy, còn lấy được tóc của ba Tom mắc trên lược, sau đó..."
"Suriel, em không phải đang kể về kỳ nghỉ hè năm thứ hai của tụi anh cách đây ba năm đấy chứ?" Lupin đi tới, nghe thấy câu chuyện của Suriel liền mỉm cười hỏi, mà nụ cười kia nhìn thế nào cũng thấy gai mắt.
"Anh nhớ khi đó anh đọc được tin tức, ngài Tom Riddle khi đó vẫn còn là Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật tới hẻm Xéo ăn kem không trả tiền..."
Suriel le lưỡi, "Em không cố ý, lúc ấy em còn nhỏ mà..."
"Em chắc chứ?" Lupin nghi ngờ nhìn Suriel.

Đứa trẻ có lai lịch giống Mary nghe nói đều là đứa trẻ có IQ cao...
"Em thừa nhận là em biết ăn thì phải trả tiền, vấn đề là lúc đó em chỉ mặc quần áo của ba Tom mà không cầm theo ví tiền của ba..." Suriel lắc lắc đầu, "Ai da, không nói chuyện này nữa.

Chúng ta tiếp tục nói về anh Severus đi."
"Em nhớ lúc nhỏ em rất sợ anh ấy, bởi vì anh ấy chưa từng cười như ba Tom và ba Harry, khuôn mặt lúc nào cũng cứng ngắc, đôi mắt đen sâu không thấy đáy làm em nhìn vào mà thấy rét run.


Lần đầu nhìn thấy anh ấy, chị có cảm thấy như vậy không, chị Lily?"
"Lần đầu tiên nhìn thấy Severus?" Lily ngửa mặt nhìn bóng người vẫn bất động trên cán chổi giữa không trung, rồi ngại ngùng cười với hai người bên cạnh, "Nói thật, ấn tượng của chị lúc đó không quá sâu sắc, bởi vì trước mắt chỉ có nụ cười ôn hòa của giáo sư Potter.

Chị nhớ lúc mở cửa toa tàu nhìn thấy James còn kinh ngạc hơn, cho rằng giáo sư Potter đã biến nhỏ lại để chui vào toa tàu." Lily ngại ngùng vuốt mái tóc đỏ của mình, "Nhưng sau khi phát hiện ra James, Sirius và Severus là bạn bè thân thiết, chị còn bất ngờ hơn nữa.

Bởi vì suốt dọc đường bọn họ đều cãi nhau, James và Sirius nói nhất định phải vào Gryffindor, sau đó Severus nói Sirius mơ tưởng, bởi vì cả nhà cậu ấy đều là Slytherin..."
"Kết quả Severus vào Slytherin, nhưng mà Sirius lại vào Gryffindor." Lupin nở nụ cười hoài niệm.
Suriel hiếu kỳ hỏi? "Vậy rốt cuộc Hogwarts chia nhà thế nào? Có tiêu chuẩn, hay trải qua kỳ thi gì không? Em nhớ lúc anh Severus được phân vào Nhà Slytherin, ba Harry và ba Tom còn cãi nhau nữa.

Nếu như em cũng vào Slytherin, không biết ba Harry có ly hôn với ba Tom không..."
"Ly hôn?"
Ba người mải nói chuyện không để ý ba người trên không trung đã đáp xuống.

James nghe được từ cuối liền hét lớn, "Ai muốn ly hôn hả, Suriel bé bỏng?"
"Đừng gọi em là Suriel bé bỏng!" Suriel kháng nghị, sau đó mới đứng dậy chìa tay ra trước mặt James, "Đưa chổi cho em, em muốn học bay!"
"Em muốn học bay?" James nhíu mày nhìn cậu bé, "Em chắc là muốn học chứ? Chuyện này phải có di truyền mới học được đó.

Severus còn không bay nổi, em mới hơn sáu tuổi, có được không đó?"
"Thử sẽ biết!" Suriel bị gọi là bé bỏng vô cùng không phục mà giật lấy chổi bay trong tay James, có thể là vì tức giận đã làm cậu bé quên đi sợ hãi và lo lắng, cũng có thể là cây chổi của James khá nghe lời, cậu bé vững vàng trèo lên cán chổi, hai chân đạp mạnh xuống đất một cái liền vọt lên trời.
"Ohohoho..." Cậu bé hưng phấn kêu vang, cảm nhận gió lướt bên tai, đến khi cúi xuống nhìn xuống, cậu mới nhận ra mình đã bay cao thế nào.
"Anh Severus..." Suriel di truyền chứng sợ độ cao của người nào đó mà sợ hãi gọi, sau đó cố gắng điều khiển để cây chổi bay xuống.

Mà trên mặt đất, Severus đang nói chuyện với Lupin cũng cảm thấy bất thường, lập tức túm lấy cây chổi cong vẹo mượn của nhà Potter mà bay lên, cố gắng bắt lấy Suriel.
Chỉ tiếc là trình độ bay của cả hai người đều không được tốt, cộng thêm một người không tin cây chổi, một người sợ độ cao đến toàn thân run rẩy, hai người gắng gượng hồi lâu, chẳng những không thể an toàn bay xuống đất, mà còn bay đến trên rừng cây.
Rốt cục lúc bay ngang một cái cây lớn, hai người đồng thời bị cành cây mắc vào quần áo mới xem như tạm thời dừng lại được.
"Suriel, em không sao chứ?" Severus nắm chặt một cành cây, trèo từ cán chổi sang cành cây đó, rồi định bò tới giúp đỡ Suriel.

"Không...!không sao..." Suriel trả lời, bắt chước Severus, nhưng cậu ôm chặt cành cây của mình hơn.

Cũng chính bởi vì như vậy, cậu mới nhìn thấy một cảnh tượng dưới tán cây mà lúc bấy giờ cậu không sao ngờ tới được.
Lily và James đang hôn nhau!
Giây phút đó, Suriel từ nhỏ đã muốn tác hợp cho anh trai Severus của mình hoàn toàn ngây người.

Cậu cứng ngắc ôm lấy nhánh cây, không nhúc nhích, đến khi Severus lo lắng từ cành cây bên kia bò tới, cậu mới có phản ứng, lập tức đưa tay ôm lấy đầu Severus, không cho cậu nhìn thấy hai người đang hôn nhau bên dưới kia: "Em sợ, chúng ta đi xuống đi..."
"Em buông anh ra trước đã.

Anh không nhìn thấy gì thì làm sao anh mang em xuống được..."
"Không được, em mà buông anh ra sẽ rơi xuống mất..."
"Buông ra!"
"Không được..." Suriel thấy hai người bên dưới càng lúc hôn càng sâu, vô cùng đau đầu.

Mà ngay khi cậu cảm thấy đau đầu, Severus đã thoát khỏi tay cậu, "Rốt cuộc em muốn làm gì mà che mắt anh như vậy..." Nói qua cậu nhìn xuống, sau ba giây choáng váng thì quay đầu nhìn Suriel đang ôm cùng nhánh cây với cậu.
"Xin..." Suriel không biết tại sao mình phải nói xin lỗi.

Nhưng cậu còn chưa nói hết đã bị Severus che mắt, "Đừng nhìn! Em còn nhỏ, không được nhìn cảnh này!"
Suriel trợn đôi mắt bị che kín, sau đó kéo tay Severus, nhìn hai người vẫn đang hôn môi bên dưới, ngây thơ chớp chớp mắt nhìn Severus đang lúng túng, ửng đỏ hai má: "Anh Severus, anh James và chị Lily đang làm gì thế?"
Ánh mắt ngây thơ kia giống như người từ bốn tuổi đã bắt đầu học được thói nghe trộm nhìn lén hai ba của mình ân ái vốn không phải cậu vậy!
"Bọn họ..." Mặt Severus càng đỏ hơn, nói lí nhí: "Bọn họ...!Ừm...!Đang khát...!Cho nên trao đổi nước bọt để giải khát thôi mà!"
James chết tiệt! Mình nhất định phải giết bồ, lại bắt mình chứng kiến cảnh mất mặt này, trả lời câu hỏi khó xử cho một thằng bé mới sáu tuổi!
Editor lảm nhảm: Mình cảm thấy Suriel thực sự thừa hưởng hết gen nghịch ngợm của ông nội James, không, có lẽ còn vượt trội hơn khi có 2 người ba bá đạo nữa.

Mặc niệm cho Hogwarts tương lai.