[Hp/tomhar] Trường Sinh Linh Giá

Chương 52: 52




Tai đeo chụp ở trong Nhà Kính số hai thay chậu cho hầu hết Nhân sâm, mặt Harry tràn đầy tươi cười, nếu như có người nhìn thấy, sẽ cảm thấy nó như đang chơi đùa vậy.
Đúng vậy, đang chơi đùa! Một tay dùng sức túm lấy phần thân Nhân sâm lộ phía trên chậu, sau đó thoải mái xoay người bước hai bước một cách có tiết tấu, nhét cây Nhân sâm đang vùng vẫy la hét chói tai sang một chậu khác lớn hơn, bàn tay không vẫy đũa phép, vùi phần đất đã trộn lẫn với phân rồng lên, rồi xoay người trở lại hàng chậu cây kia, tiếp tục lặp lại một loạt các động tác vừa rồi.

Cả quá trình còn vui vẻ, thoải mái hơn giáo sư Thảo Dược Học của bọn nó làm.
"Hufflepuff vô dụng, chỉ xứng đáng sống chung với đám bùn đất lần phân với nước tiểu dơ bẩn mà thôi!" Đứng ở phía ngoài Nhà Kính số hai, Mulciber cười lạnh, nhìn Harry vui vẻ tiếp tục rút một cây Nhân sâm từ chậu cây ra, đeo chụp tai lên, rồi đẩy cửa đi vào.
Y không cần lo lắng Harry phát hiện ra mình, bởi vì nó đang đeo chụp tai, hơn nữa còn có tiếng thét chói tai của Nhân sâm, nếu như Harry có thể nghe được tiếng y mở cửa đi vào, thì đã sớm bị tiếng hét của đám Nhân sâm bé bỏng kia làm cho hôn mê lâu rồi.

ngôn tình hoàn
Có điều, y nên làm gì với thằng nhãi ngu ngốc này đây?
Mulciber rút đũa phép ra đi tới chỗ Harry, hay là làm cho nó tỏ tình với con ả Máu Bùn Myrtle mít ướt? Đúng rồi, trước mặt học sinh toàn trường, mà tốt nhất là trước mặt Tom!
Nghĩ là làm, Mulciber không một chút thấy tội lỗi vì việc sử dụng Pháp thuật Hắc Ám, đặc biệt còn là một trong ba Lời Nguyền Không Thể Tha Thứ, bước tới, giơ đũa phép về phía Harry vừa xoay người lại nhìn thấy mình, lớn tiếng rống: "Imperio!"
Vẫn luôn tập trung thay chậu cho Nhân sâm, hơn nữa còn đang sử dụng Bế Quan Bí Thuật để bản thân không nghĩ nhiều đến chuyện xảy ra trong đêm hơn mười ngày trước, Harry hoàn toàn không nghe thấy tiếng động Mulciber đi vào Nhà Kính, nhưng điều đó không có nghĩa là nó không cảm nhận được sự nguy hiểm, chỉ là nó muốn cho cây Nhân sâm vào chậu trước mà thôi.

Thế nhưng chính vì vậy, ngay khi nó xoay người lại, nó lại không chút chuẩn bị mà trúng phải bùa chú của đối phương.
Trong vòng chưa tới nửa tháng, đã có tới hai lần bị người ta dùng Lời Nguyền Độc Đoán khống chế, đây quả thật là...!Harry cảm thấy, nó thật sự là sống quá lâu rồi!
Sau đó, nó kinh ngạc phát hiện, uy lực Lời Nguyền Độc Đoán của Mulciber mạnh hơn so với của Tom một chút.

Nếu như không phải từ lâu nó đã quen với việc kháng cự lại bùa chú, hơn nữa đúng lúc nó đang dùng Bế Quan Bí Thuật, thật không dám chắc nó có thể khống chế được thần trí mình ngay sau khi trúng lời nguyền không.
"Vào bữa tối hôm nay, hãy tỏ tình với Myrtle trước mặt học sinh toàn trường."
Harry đang gỡ chụp tai ra, nghe thấy Mulciber nói như vậy, không nhịn được mà nở một nụ cười lạnh lẽo.

Không thấy sư tử gầm, rắn liền quấn lên cổ!
Mulciber giật mình khi thấy người đối diện nhìn mình cười lạnh, gằn giọng mở miệng: "Mày đang nói chính mình đấy hả, Mulciber?"
Mulciber vốn không hề ngờ được rằng Lời Nguyền Độc Đoán mình hay dùng lại bị thất bại.

Y sững sờ ngơ ngác đứng đó, thậm chí ngay cả khi Harry nhắm thẳng đũa phép về phía mình, y cũng không kịp phản ứng.
"Nếu mày đã muốn tỏ tình với Myrtle, vậy tao sẽ giúp mày." Harry không chút do dự, "Imperio!"
Dù cho bây giờ nó đang trong hang rắn cũng không có nghĩa là nó có thể quen được với cách hành xử của lũ rắn con, càng không quên cơn thịnh nộ của sư tử!
Nọc rắn, sử tử cuồng nộ, chính là hai điều đáng sợ nhất.
Đã lâu không làm một sư tử, nhưng không có nghĩa là nó không còn là một sư tử! Nhẫn nhịn, vốn chưa từng là phong cách của nó!
"Giờ giúp tao thay chậu cho Nhân sâm, sau đó, vào bữa tối, nhớ tỏ tình với Myrtle trước mặt học sinh toàn trường.

Nếu lúc đó có ít học sinh hay giáo sư, mày tự tìm cách dụ họ tới." Harry giả cười chụp tai lên cho Mulciber, vỗ vỗ đầu y như vỗ thú cưng, sau đó đi ra phía cửa Nhà Kính.
Bị Chúa Tể Hắc Ám tương lai ếm Lời Nguyền Độc Đoán thì thôi đi, lại bị Mulciber...!Nếu để cho đám Ron, còn không bị họ cười đến rớt hàm!
Harry vừa giễu cợt nghĩ vừa đóng cửa lại.


Lúc xoay người liền nhìn thấy một người đứng sau lưng nó, ánh mắt khác thường nhìn nó chằm chằm.
"Ha, anh Riddle, anh đã ăn trưa chưa?" Harry thoáng giật mình, sau đó theo bản năng nói hỏi một câu đủ để khiến tất cả học trò Slytherin nghe được cau mày...!Hỏng rồi, vừa rồi để khí thế Gryffindor bộc lộ quá mức, lại quên mất phong thái Slytherin như thế nào rồi.
Người đứng ngoài Nhà Kính không ai khác, mà chính là Tom.

Hắn vốn định đi thư viện, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lúc đến cửa thư viện hắn lại đột nhiên xoay người, đi tới Nhà Kính.
Mà chính vì vậy, hắn mới được chứng kiến một màn kịch vui.

Một màn kịch đủ để khiến hắn hoảng hốt cùng hối hận.
Mulciber thông thạo Lời Nguyền Độc Đoán, bí mật này trừ y cũng chỉ có Tom và Abraxas biết, nhưng vừa rồi hắn đã nhìn thấy chuyện gì thế?
Harry dễ dàng chống cự được Lời Nguyền Độc Đoán của Mulciber, hơn nữa còn khống chế lại y!
Tom ở bên ngoài không nghe được tiếng nói chuyện bên trong, nhưng hắn vẫn có thể dựa theo tia sáng phát ra mà đoán được người bên trong dùng bùa chú gì.

Chính vì vậy, khi Harry đi ra ngoài, hắn không thể làm như không biết gì cả.
Có lẽ những người khác sẽ cho rằng Harry nóng nảy, nhìn có vẻ như không để ý gì cả.


Nhưng Tom thường thân cận với nó thì hiểu rõ, Harry tức giận lên sẽ đáng sợ thế nào.
Huống chi, lúc trước hắn đã làm chuyện như vậy với Harry.

Cho nên, cho dù đang trong tình huống hết sức phức tạp, Tom vẫn nghiêm túc trả lời: "Ta ăn một chút rồi, còn cậu chắc là vẫn chưa ăn hả? Giờ Đại Sảnh Đường Hogwarts không còn đồ ăn đâu, chúng ta xuống bếp đi?" Về phần thẳng thắn nói ra, nghe nói người ăn no sẽ dễ bỏ qua hơn...!Lo lắng một người liệu có tha thứ cho mình hay không, Tom tự giễu bản thân, nhưng chẳng có cách nào khác.

Ai bảo người đó là Harry Potter!
Nghe được câu này, Harry thoáng kinh ngạc, sau đó gật đầu.

Chắc là Tom mới đi tới, chưa có nhìn thấy chuyện kia? Có chút thất vọng, Harry thở dài một hơi, rồi bước tới cạnh Tom.
Hai người, một người hiểu lại giả vờ không hiểu, một người không hiểu lại giả vờ hiểu, không nói gì đi tới phòng bếp Hogwarts, bỏ mặc hai mươi phút đầu của lớp học đầu buổi chiều.
Thấy đau lòng thay Harry T-T.