[Hp/tomhar] Trường Sinh Linh Giá

Chương 90: 90




"Trò Potter, chờ một chút." Đang đi trên hành lang lầu ba ở Hogwarts, vừa mới xong lớp Biến Hình, đang định đi xuống hầm để học tiếp lớp Độc Dược, Harry chợt nghe có tiếng gọi từ phía sau.

Nó có chút sửng sốt, quay đầu nhìn giáo sư Dumbledore.
"Giáo sư, có chuyện gì sao ạ?"
Dumbledore vẫy vẫy tay với Harry, trước ánh mắt tò mò của tất cả mọi người, mời Harry đi vào một phòng học trống gần văn phòng của giáo sư Biến Hình.
"Trò ngồi đi."
Harry ngồi đối diện Dumbledore, trong đầu nhớ tới người trước kia luôn vội vàng lên lớp và bức thư đầu tiên Tom gửi trong suốt ba năm không gặp.
"Giáo sư, trong lớp Biến Hình có chỗ nào trò làm chưa đúng ạ?" Trong lớp Biến Hình hôm nay, giáo sư Dumbledore có thảo luận về Phép Hóa Thú Animagi, mà Harry tự tin về mặt lý thuyết nó đã nắm vững.
Quả nhiên, Dumbledore lắc đầu, nói ra một chuyện khiến Harry giật mình: "Do thành công của lần tổ chức trước, cho nên trong học kỳ tiếp theo, ba ngôi trường Pháp thuật sẽ tổ chức cuộc thi Tam Pháp thuật một lần nữa."
"Cái...!gì?" Harry sửng sốt đến ngây người, lần đầu tiên cuộc thi được tổ chức là vào năm thứ ba của nó, đến năm thứ sáu không thấy có bất kỳ tin tức gì, nó đã nghĩ cuộc thi đấu này sẽ không được tổ chức nữa, ai ngờ thời gian tổ chức lại chậm hơn một năm.
"Không phải cuộc thi Tam Pháp thuật ba năm tổ chức một lần ạ?" Nó thốt ra thắc mắc của mình, "Đến học kỳ tiếp theo không phải chính là năm thứ tư sao?"
"Là cách ba năm tổ chức một lần, xem ra trò có tìm hiểu về cuộc thi này." Dumbledore bật cười lớn, sau đó điều chỉnh vẻ mặt của mình thành cười mỉm, nhỏ giọng nói: "Vốn dĩ chuyện này phải sang đầu học kỳ tiếp theo mới được công bố, nhưng ta cảm thấy là một trong những học trò ưu tú trong số học trò năm sáu, năm bảy, trò nên chuẩn bị để ra nước ngoài một chuyến."
"Ra nước ngoài?" Harry trợn trừng hai mắt.
Mà nụ cười trên mặt Dumbledore càng thêm xán lạn, "Đúng thế! Lần tranh tài này sẽ được tổ chức ở nước Pháp."
Nước Pháp!
Harry có chút thất vọng, nó những mong sẽ ở nước Đức.

Nghe nói Durmstrang quanh năm tuyết đọng, quan trọng nhất là Tom đang ở nước Đức, dù cho hai người bọn nó không thể gặp mặt, nhưng ít ra khoảng cách giữa bọn nó coi như gần lại một chút.
Thầm thở dài một hơi, sau đó Harry mới ngẩng đầu cười nhìn giáo sư Dumbledore, "Trò biết rồi, trong kỳ nghỉ hè trò sẽ chuẩn bị thật tốt." Harry nói xong đứng lên, "Lớp Độc Dược sắp bắt đầu rồi.


Hẹn gặp lại, giáo sư."
Nhân đoạn đường từ lầu ba xuống hầm, Harry vội vàng mở bức thư đầu tiên Tom gửi cho nó sau ba năm chia xa, trong lớp Độc Dược sau đó, nó đã lơ đãng đến làm nổ vạc thuốc.
"Harry!" Đến khi giáo sư Slughorn kéo nó vào một góc nhỏ giọng cảnh cáo, Harry vẫn còn chưa lấy lại tinh thần, tựa như nó vừa gặp phải chuyện gì đấy vô cùng buồn bã.

Slughorn bất lực, "Sang năm con còn sang Pháp thi đấu Tam Pháp thuật, chẳng lẽ con định mang trạng thái này đi hay sao?"
"Con...!con không muốn đi." Harry ngập ngừng, ngẩng đầu nhìn Slughorn, "Giáo sư...!Chủ nhiệm, con có thể không tham gia không?"
"Con đang nói điên khùng gì thế? Đây là cơ hội khó có được.

Ba năm trước Tom đã giành được Quán quân Tam Pháp thuật, nếu như năm tới con cũng có thể đoạt chức Quán quân, vậy Nhà Slytherin của chúng ta sẽ đi lên đỉnh cao...!Hơn nữa, Harry, không chỉ tính riêng Slytherin, mà cả Hogwarts, dù các học trò khác không biết, chẳng lẽ giáo sư chúng ta lại không biết, ngoài con ra, Hogwarts này còn tìm được học trò khác xuất chúng hơn con sao?"
"Alphard?" Harry theo bản năng đẩy cho bạn cùng phòng của mình, nhưng sau đó nó liền cười khổ.

Alphard rất ưu tú, nhưng tham gia Tam Pháp thuật, sợ rằng Alphard không phải tuyển thủ tốt nhất.
Giống như giáo sư Slughorn nói, cuộc thi đấu này còn liên quan đến vinh quang của Hogwarts, liên quan đến vinh quang của Tom năm đó.

Nếu như chức Quán quân ba năm trước đây Tom đoạt được bị một Quán quân của trường khác cướp đi, chỉ sợ đến Tom cũng không tha thứ cho nó.
Có điều, trong thư Tom nói hắn đã rời nhóm nghiên cứu, muốn ở lại đó thêm mấy tháng để chuẩn bị cho công việc mới, phải đến tháng mười mới có thể gặp lại nó.

Mà nếu lúc đó nó đang tham gia thi đấu Tam Pháp Thuật ở Beauxbaton nước Pháp xa xôi...
Ba năm không gặp, chẳng lẽ bọn nó còn phải vì đủ loại nguyên nhân mà để lỡ cơ hội gặp mặt?

Vấn đề phức tạp này khiến Harry suy nghĩ đến hết năm lớp sáu vẫn chưa có kết quả.
Ngày ba mươi mốt tháng bảy, Harry nhận được thư của Tom, còn cả quà sinh nhật.

Harry cúi đầu nhìn dòng chữ viết ngoáy, những câu viết đơn giản, có thể cảm nhận được cuộc sống hiện tại của Tom bận rộn đến thế nào.
Cười khổ một cái, Harry cất đồ rồi Độn Thổ đến thung lũng Godric.
Nhìn cảnh vật quen thuộc, nó đi thẳng tới nhà thờ tương lai sẽ chôn cất ba má, ba đỡ đầu, và những người quen khác.

Có thể là do thời gian, trong nhà thờ lúc này không có nhiều người.

Harry bước vào ngồi xuống vị trí cuối cùng, ngẩng đầu nhìn Chúa Jesus bị treo trên thánh giá, vẻ mặt khiến người khác không sao nhìn ra được nó đang nghĩ gì.
"Harry?" Một giọng nói không chắc chắn vang lên, Harry giật mình, mở mắt nhìn chủ nhân của giọng nói kia.
"Chị Dorea?" (Dorea Black, mẹ của James)
"Đúng là cậu sao? Suýt chút nữa tôi không nhận ra cậu! Harry, mới một năm mà cậu thay đổi nhiều quá, nhất là..." Dorea lấy tay ra so, "...!cậu cao lên nhiều rồi."
"Thế sao?" Harry cười, mời bà nội của mình trong tương lai ngồi xuống, sau đó mới tò mò hỏi: "Sao chị lại ở đây?" Chị ấy hẳn vẫn chưa kết hôn với Harlus chứ?
"Ừ, để chuẩn bị hôn lễ ấy mà.

Tôi và Harlus sẽ kết hôn sau hai tuần nữa, cậu nhất định phải tham gia đó." Dorea nhiệt tình mời, "Tôi đã muốn nhờ Alphard thông báo cho cậu, nhưng bây giờ gặp thì quá tốt rồi.

Nhưng sao cậu lại ở đây?"

"Tôi..." Harry mấp máy môi, nhưng cuối cùng chỉ nói lời chúc mừng, rồi nói đã đến giờ hẹn gặp mặt người khác liền vội vàng rời đi.
Hôn lễ kết thông gia giữa gia tộc Potter và gia tộc Black long trọng hơn so với tưởng tượng của Harry nhiều.

Mà món quà cưới của Harry khiến người khác không dám xem thường một cô nhi như nó – nó tặng Áo Khoác Tàng Hình do nó và Tom chế tạo năm xưa cho Dorea và Harlus.
"Cậu có thể tặng món quà khác bớt quý giá hơn không?" Alphard đứng bên cạnh Harry nhìn cô dâu chú rể dưới sự hướng dẫn của cha xứ hoàn thành lời thề nguyện, thấp giọng nói với Harry, "Áo Khoác Tàng Hình đó là của anh Riddle để lại cho cậu.

Hơn nữa thứ đó vốn rất hiếm."
"Mình cảm thấy tặng thứ đó cho họ là thích hợp nhất." Nghĩ tới sự trợ giúp của Áo Khoác Tàng Hình này với nó trong tương lai, nụ cười trên mặt Harry không hề biến mất, "Hơn nữa, chắc hẳn về sau mình cũng sẽ không dùng đến nó nữa."
"Đúng rồi, cậu có nghe nói..." Alphard hạ thấp giọng xuống, đầu gần như ghé sát mặt Harry, "Cuộc thi Tam Pháp thuật sắp tới sẽ tổ chức ở nước Pháp."
Harry gật đầu, "Giáo sư Dumbledore và giáo sư Slughorn đã nói cho mình hồi cuối năm học vừa rồi."
"Lần này mình không cảm thấy hồi hộp về Quán quân Hogwarts như ba năm trước." Alphard thở dài, một tay khoát lên vai Harry, "Nhưng được ra nước ngoài vui chơi cũng không tệ.

Gần đây bầu không khí trong nhà có chút kỳ quái, chị gái của mình..."
"Được rồi, cùng lắm thì sau khi tốt nghiệp cậu chuyển ra ngoài ở." Harry khẽ cười ngắt lời Alphard, liếc mắt nhìn người chung quanh.
Gia tộc thuần chủng cũng không hẳn là tốt, khắp nơi đều có quan hệ thân thích với nhau.

Nghĩ đến năm đó Hermione và Ron nhàm chán đi nghiên cứu gia phả của gia tộc Black, truy ra được nó chính là chú của Draco, Harry cảm giác có chút dở khóc dở cười.
Alphard thở dài, "Một chút tự do cũng không có, mình thật hâm mộ Dorea."
Harry nhẹ giọng cười một tiếng rồi không nói thêm gì nữa, quả thật Dorea rất đáng được hâm mộ, bởi vì nó biết, Harlus và Dorea sẽ yêu nhau cả đời.
Nếu như nó và Tom cũng có thể yêu nhau cả đời...
Nói thật, ba năm không gặp, mặc dù Harry vô cùng nhớ nhung Tom, nhưng nó vẫn theo bản năng mà muốn tránh gặp mặt.

Nó sợ sau ba năm, hai người đều phát hiện ra đối phương đã thay đổi, không còn là người khiến họ động tâm ngày trước nữa.


Cho nên, trước đêm Halloween, Harry vẫn ngồi trên chiếc xe do Vong Mã kéo, nhìn sinh vật vừa nhìn thấy có chút kinh hãi, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy rất đáng yêu bay lượn trên trời, Harry chỉ ngồi im lặng, trái ngược hoàn toàn với đám học trò lần đầu trải nghiệm mà bàn tán không ngừng.
Dẫn đoàn chính là Dumbledore, hiện tại đã không còn là giáo sư Biến Hình mà đã trở thành Hiệu trưởng Hogwarts.

Ông chú ý tới trạng thái khác thường của Harry, quay đầu nhìn theo tầm mắt của Harry, sau đó đi tới: "Trò từng chứng kiến cái chết sao?"
"Rất nhiều." Harry nhỏ giọng nói, nhìn Dumbledore tóc và chòm râu vẫn màu nâu, trong đầu hiện lên hình ảnh người thầy ngã xuống từ trên tháp Thiên Văn, rồi nhớ đến giáo sư Snape thét lên một tiếng trước khi ngã xuống vũng máu tươi, sau đó giao toàn bộ trí nhớ cho nó, rồi cả chú Lupin, cô Tonks, chú Sirius, anh Cedric, anh Fred...
Nó nhắm mắt, kiềm nén xúc động muốn khóc mỗi khi nhớ tới bọn họ, nhỏ giọng nói, "Trò đã chứng kiến rất nhiều cái chết, cho nên trò hy vọng có thể vì bọn họ mà ngăn chặn được chiến tranh."
"Có vẻ trò đã trải qua cuộc chiến tranh vô cùng tàn bạo, cũng có được sự thương xót mà ngay cả những người đã trải qua chiến tranh cũng không có được." Dumbledore cười ngồi xuống bên cạnh Harry, "Nhưng mà, Harry này, với tuổi của trò, sao có thể trải qua chiến tranh?"
Harry nhún vai, không nói gì.

Dumbledore cũng không hỏi thêm gì nữa.

Đến chạng vạng tối trước đêm Halloween, bọn họ được những nữ phù thủy nghênh đón bước vào cung điện lộng lẫy hoa lệ trong truyền thuyết.
Harry theo sau Dumbledore, là học trò đầu tiên bước xuống xe.

Nó còn chưa kịp thưởng thức cung điện Beauxbaton được thổi phồng khắp nơi về sự tráng lệ đã nghe thấy một giọng nói hòa nhã quen thuộc: "Khách mời đến từ Hogwarts xin mời đi bên này, tôi là người phụ trách tiếp đãi các vị, giáo sư Tom Riddle của Học viện Beauxbaton."
Khoảnh khắc đó, đầu óc Harry trống rỗng, chỉ theo bản năng quay phắt người lại, vừa vặn đối diện đôi mắt màu đen dịu dàng như nước hồ.
Người trong lòng trước mặt nó lúc này có vẻ gầy hơn, mái tóc dài buộc gọn sau gáy, chỉ để lại một vài sợ rủ xuống bên mặt càng làm lộ vẻ đẹp trai, anh tuấn, từ đầu đến cuối vẫn giữ vững nụ cười hòa nhã không đổi.
Harry gần như không ý thức được diễn biến chung quanh, nó chỉ theo bản năng bước tới chỗ Tom, đến khi Tom ở trước mặt mọi người mà cầm lấy tay nó, nó mới có phản ứng: "Đây là công việc mới mà anh nói sao?"
Tom nhẹ gật đầu, vừa dẫn theo đoàn người Hogwarts nửa biết hắn nửa không đi vào Đại sảnh đường Beauxbaton, vừa cúi đầu chăm chú nhìn Harry, nói ra câu nói mà hắn đã vô số lần mong muốn được nói ra lời.

"Harry, chúng ta gặp.