Hủ Linh Chú

Chương 17



Chiếc SUV và xe cảnh sát lướt qua nhau, Đường Tống nhìn chỗ đỗ xe cảnh sát qua kính chiếu hậu, mới nhận ra dụng ý của An Nhã khi dời chỗ đậu xe ngày hôm qua.

Thì ra cô đã sớm biết, nếu như cô làm... Làm cảnh sát thì tốt biết bao nhiêu?

Quay đầu nhìn thoáng qua cô gái đang chống cằm nhìn lên trời bên cạnh, Đường Tống không nói gì, xoay tay lái mấy vòng chạy vào cao tốc.

Do xuất phát khá sớm, lại ăn sáng đơn giản ở trạm phục vụ, đổ xăng, chưa đến giữa trưa đã đến nơi. Sau khi dừng xe ở một chỗ tương đối an toàn, Đường Tống đứng tại chỗ, nhìn lên từng dãy núi trước mắt, thật sự có người mà họ muốn tìm sao?

Người như thế nào lại ở đây?

Không phải là thế ngoại cao nhân chứ, hay là thầy của cô ấy?

Đeo hành lý trên lưng, Đường Tống mới phát hiện An Nhã mang lều trại, hỏi: "Chúng ta phải ngủ ngoài trời sao? Cô không ngủ suốt đêm, hay là vào trong xe nghỉ ngơi một lát đi."


An Nhã lắc đầu, ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u xám xịt: "Tôi không sao, lại trễ nải nữa chỉ sợ trời sắp mưa, chúng ta đi thôi."

Nói xong An Nhã cất bước đi lên phía trước, Đường Tống nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, mày hơi nhíu. Tối hôm qua nghỉ ngơi ngắn ngủi, lại liên tiếp nằm mơ.

Mọi thứ ở trong mơ quá mức chân thực, khiến cô không biết có phải là mơ không.

Chỉ là...

Trừ chuyện đó ra, Đường Tống còn có một giấc mộng, giấc mộng kia quá hư ảo, nhưng cô rõ ràng nhớ kỹ gương mặt trong mộng kia đúng là —— An Nhã.

Trong mơ, đầu tiên là một mảnh đen kịt, cảnh tượng trước mắt cũng khiến cô có cảm giác lạ lẫm, bên cạnh suối nước nóng trồng đầy Thất Tâm Hải Đường, tung bay theo gió, cánh hoa hải đường lên lên xuống xuống, tỏa ra mùi thơm, khiến người ta mê say.


Mà An Nhã trong bóng đêm, cánh hoa hải đường bay quanh, nhanh nhẹn đến gần, đứng trước mặt cô. Tóc cô ấy dài tới eo, khóe miệng giữ ý cười thật đẹp, giơ tay lên mở đai lưng trắng thuần trên quần áo.

Da thịt trong suốt hiện ra dưới ánh sáng của ánh trăng, trong nháy mắt đốt cháy rực cả mảnh tối tăm sau lưng.

Hoa hải đường trắng xóa thật mỏng hoàn toàn bay xuống trên vai cô, nhẹ nhàng khẽ động lại tung bay rơi xuống đất.

Ngay lập tức An Nhã tiến tới trước mặt, khẽ hôn cô. Trên môi con gái có mùi hương nhàn nhạt lành lạnh, tựa như tuyết phủ thành bụi trên núi cao, tuy nhàn nhạt, lại có thể ở lại lâu dài nhất.

Mà mùi thơm đó, giống như đã ngửi thấy trong xe.

Thân thể dán lấy nhau, giống như lửa nóng...

"Cẩn thận!" Một giọng nói khiến Đường Tống thức tỉnh, nhấc bàn chân một cái, nửa người nghiêng về phía trước, hai tay lại bị giữ chặt.


Những hồi ức trong mộng, dường như theo câu "Cẩn thận" này bay đi, không lưu lại một chút vết tích.

Đầu óc của Đường Tống chậm chạp, đập vào mắt là đôi tay xinh xắn tái nhợt. Nhíu mày đối mặt với An Nhã, không biết vì sao nhịp tim ở trong hơi hư ảo như không có thực.

"Cảm ơn." Đường Tống nhẹ giọng đáp lại.

"Sao vậy, không khỏe sao? Vừa quay đầu nói với cô đường núi trơn trượt, cô thiếu chút nữa ngã, dáng vẻ thường xuyên leo núi ở đâu rồi?" An Nhã nhếch ý cười, nói.

Đường Tống sửng sốt, nụ cười này...

"Này." An Nhã lắc lắc tay ở trước mắt cô một cái, cười nói: "Tôi đùa giỡn thoi, chắc hẳn chỗ này vừa mới mưa xong, mặt đất rất trơn ướt, ngã một phát cũng chẳng có gì, nếu như bị rách da rất dễ bị uốn ván."

Đường Tống gật đầu, điều chỉnh trọng tâm, bước qua tảng đã mọc đầy rêu xanh, sau đó lập tức giữ khoảng cách.
Vì cô không biết chuyện gì xảy ra với giấc mơ đó, càng không biết tại sao An Nhã lại xuất hiện trong giấc mơ của mình, còn làm ra những chuyện kia...

Có phải do quá mệt mỏi, lại trãi qua nhiều chuyện như vậy, mới năm mơ thấy cô ấy không... Thế nhưng giấc mộng này, cũng quá bất hợp lý rồi.

Đưa tay lên đè chặt tim mình, nơi đó có cảm giác nói không nên lời, tựa như do giấc mộng này mà cảm thấy khổ sở, lo lắng...

Đường Tống hồ đồ rồi, trong lúc nhất thời không biết phải làm sao.

An Nhã đứng tại chỗ, nhìn quanh bốn phía, dùng dao quân dụng chặt một nhánh cây vừa vặn làm gậy. Cũng lấy băng vải từ trong túi ra, buộc chặt vào một đầu cây gậy, đưa cho Đường Tống.

"Dùng cái này làm gậy chống đi, chắc chắn là cô mệt mỏi do không nghỉ ngơi tốt." An Nhã thấy Đường Tống nhận lấy cây gậy, lại dọn đồ vào trong túi, nói: "Tiếp tục đi thôi, nếu mưa xuống lần nữa đường này càng khó đi hơn."
"Cảm ơn." Đường Tống nắm cây gậy trong tay, điều chỉnh nhịp thở, tiếp tục đi theo bóng lưng trước mặt.

Đi khoảng hơn một giờ, hai người tựa dưới một thân cây, lấy nước khoáng ra uống vào mấy ngụm, nghỉ ngơi đơn giản.

Không thể không nói không khí nơi này rất tốt, tùy ý hít một hơi đều là mùi vị thổ nhưỡng và lá xanh, nhưng càng đi vào trong, nghi ngờ của Đường Tống càng nhiều.

"Người mà chúng ta muốn tìm thật sự ở đây sao?"

"Đúng." An Nhã khẳng định.

"Là một ông lão ẩn cư trên núi ?" Đường Tống tiếp tục hỏi.

An Nhã lắc đầu, đáp lại: "Là một người trẻ tuổi không thích tiếp xúc với người khác. Nghỉ ngơi tốt rồi, tiếp tục đi thôi." Nói xong quay người cất bước.

Đường Tống đi theo bước chân của cô, đối với người trẻ tuổi này rất hiếu kỳ, nói: "Người trẻ tuổi không thích tiếp xúc với người khác?"
"Tính tình của cô ấy từ nhỏ đã rất cổ quái, không thích tiếp xúc với người khác là do cảm thấy con người quá phức tạp, cô ấy không thích suy đoán. Cổ thà rằng cả ngày ở trong nhà chơi game, hoặc là buồn bực thì vào trong núi rừng hoang dã tìm cảm hứng, không muốn gặp gỡ người khác." An Nhã nhìn dòng sông trước mắt, tiện tay nhặt lên một hòn đá ném xuống, dùng thanh âm phân biệt sâu cạn.

Ở trong mắt Đường Tống, năng lực sinh tồn nơi hoang dã của cô gái trước mặt nhất định rất mạnh, từ phân biệt thời tiết, buộc chặt nhánh cây đến thử nghiệm sâu cạn, lại càng cảm thấy hứng thú với người trong lời nói của cô.

"Như vậy không phải là bệnh tâm lý sao?" Đứng ở bờ sông, dùng trong tay gậy gỗ cũng thăm dò sâu cạn nói.

"Cô lại muốn giới thiệu cho bạn của cô sao?"
"Chẳng qua là tôi cảm thấy còn trẻ, đã không muốn ở chung với người khác, sẽ không buồn chán sao?" Đường Tống cảm giác nước không sâu, cẩn thận từng li từng tí đi vào trong nước, chậm rãi tiến lên.

An Nhã đi theo phía sau cô, đáp lại: "Nếu là lựa chọn của cô ấy, thì sẽ không cảm thấy như vậy."

"Người này, thật có thể giúp tôi...sao?" Đường Tống lo lắng hơn là chuyện này.

"Thế thì tôi không chắc, nhưng tôi biết nhà cô ấy có năng lực như thế." Nói đoạn hai người đã đến bờ bên kia.

Ngay lúc đang An Nhã tìm phương hướng, phương xa mơ hồ có một tiếng hét dài——

Nghe thấy thanh âm này, môi An Nhã hơi cong lên.

Đường Tống cũng nghe thấy, là chim ưng? Nhìn lại An Nhã, dường như tiếng của chim ưng đang dẫn đường cho cổ.

"Tìm thấy rồi, ở bên kia." An Nhã nói xong, tăng tốc.
Đường Tống theo sát phía sau.

Đi khoảng mười mấy phút, trước mặt hai người là một vách đá. Bốn phía đều là rừng cây, khoảng đất trống cũng nằm ngay dưới chân vách đá. Nhưng cũng không có dấu hiệu con người sinh sống, Đường Tống hơi hoài nghi có phải tìm nhầm phương hướng không.

Một bóng đen trong bóng cây xẹt qua, Đường Tống thông qua cái bóng phát hiện, đầu con chim ưng này không nhỏ.

An Nhã cười cười, hét to một tiếng vào khoảng không trên bầu trời: "Tư Lệnh!"

Đường Tống nhìn cô, nghĩ thầm: Con chim ưng này còn có tên?

Bóng đen kia vừa mới bay qua, giống như nghe thấy thật, từ trên cao bay trở về, cũng đáp lại.

Trong mắt Đường Tống, tiếng hét dài này đủ để dọa tất cả động vật nhỏ xung quang, thật là khí thế.

Một lát sau bóng đen kia từ trên trời đáp xuống, vẽ ra một đường cung đẹp đẽ, đáp xuống một cành cây, thân hình cao chừng sáu mươi phân, với đôi cánh rộng, đuôi rộng, ánh mắt bén nhọn kia, chỉ cần nhìn cô đã khiến cô cảm thấy lo sợ.
"Chủ của ngươi đâu, ta tìm cô ấy có việc." An Nhã đến gần nó nói.

Tư Lệnh dường như nghe hiểu, ánh mắt bén nhọn chớp hai lần, điều chỉnh vị trí rồi bay về phía vách đá. Vừa rồi không chú ý, bây giờ nhìn kỹ mới phát hiện, trong vách đá dựng đứng, lại treo một lều vải.

Lều vải cao cách mặt đất có chừng hai ba mươi mét, bên cạnh có một chạc cây, mà Tư Lệnh lại đúng lúc đáp ngay trên đó, rít gào một tiếng với cái lều vải.

Một màn này khiến Đường Tống hơi buồn cười, nhưng người có thể dựng lều vải cao như vậy, thật đúng là không đơn giản.

Qua không bao lâu, khóa lều vải bị người bên trong kéo xuống, ló ra một cái đầu.

Đường Tống nhíu mi, là tóc trắng?

"Là cô!?" Giọng nói từ trên cao vang vọng xuống.

Là giọng nói của một cô gái?

Không biết vì sao, trong đầu Đường Tống hiện lên tên của một người, là nhân vật bí ẩn thứ hai trong ba nhân vật lớn mà Lưu Hâm nói tới trước đó —— Nhạc Văn Dao.
"Tôi có việc tìm cô, mau xuống đây." An Nhã kêu với lên.

"Tâm trạng bản tiểu thư không tốt, không muốn gặp bất kỳ kẻ nào." Cô gái kia khẽ nói.

Hai tay An Nhã chắp sau lưng, cười nói: "Nếu cô không xuống, tôi sẽ chém đứt dây thừng trên lều của cô, cô tin không?"

"Cô! Dám!"

An Nhã ngửa đầu, miệng nhếch ý cười: "Cô nói xem tôi dám hay không?"

Đường Tống yên lặng đứng một bên, nhìn hai người tương tác nhau, bất đắc dĩ lắc đầu.

Trong chốc lát, cô gái trong lều vải ló nửa người ra, tay cầm dây buộc vào hông, một đầu móc vào trong móc sắt trên vách đá, sau đó kéo dây thừng trong tay, cho đến khi hai chân rơi xuống đất.

Bóng lưng trước mặt, theo Đường Tống hoàn toàn phù hợp lý luận tỷ lệ vàng của nhân loại , dáng người tương đối hoàn mỹ.

Cô gái tóc trắng đứng thẳng trước mắt, cũng không mặc quần áo ngoài trời, chỉ một đôi giày chơi bóng, quần bò phối hợp áo thun màu lam, không hiểu sao trên cổ lại quấn một chiếc khăn lụa trắng. Màu da trắng vốn đã nõn nàng, giữa lông mày lộ ra một tư thái cao ngạo, phối hợp với tóc trắng, thật là có chút hương vị Bạch Phát Ma Nữ ngông nghênh không bị trói buộc.
"Cổ là ai?" Đôi mắt trong veo nhìn Đường Tống bên cạnh An Nhã.

"Cô ấy là bạn của tôi, Đường Tống. Theo giúp tôi cùng đi tìm cô." An Nhã đáp.

Cô gái nghe xong ha ha cười, ngạo nghễ hất cằm lên nói: "Bà cốt cũng có bạn sao? Tôi tưởng bên cạnh cô chỉ có một ông già và hai con mèo!"

An Nhã nhíu mày, nói: "So với người suốt ngày ở cùng với chim ưng cũng tốt lắm. Cô tự ý trốn khỏi Nhạc thị, làm Nghiêm Tố vô cùng lo lắng."

Nhạc thị? Cô ấy quả nhiên là Nhạc Văn Dao.

"Cô ấy bảo cô tìm tôi?" Đôi mắt đẹp của Nhạc Văn Dao hơi nhíu, nói: "Tôi bỏ nhà trốn đi, là bởi vì tôi..." Câu nói kế tiếp cô kìm nén nửa ngày cũng không nói ra miệng.

Nhưng lời này khiến Đường Tống nghe xong hơi hồ đồ, bỏ nhà đi? Khó trách, An Nhã nói cô không chắc được cô ấy khi nào thì trở về.

"Vì cô không thể chấp nhận xuất thân của Nhạc gia sao?" An Nhã mỗi chữ mỗi câu đều nghiêm túc.
Nhạc Văn Dao nhìn An Nhã, trong mắt sáng lấp lánh, hơi kinh ngạc nói: "Cô biết ư? Cô... Sao cô lại biết?"

Đường Tống đã hoàn toàn như lọt vào trong sương mù.

"Đúng thế..." Nhạc Văn Dao dường như hiểu rõ, nói: "Lấy năng lực của bà cốt, biết những chuyện này cũng không khó. Nhưng... thế nào tôi cũng không thể chấp nhận được, xuất thân của nhà tôi lại là trộm mộ!

Sau khi Đường Tống nghe xong, cả người sửng sốt.

Trộm mộ?