Hũ Muối, Tôi Thích Ăn Nhạt

Chương 47: Người Ông Lạ Mặt Ở Hoa Sách



- Hân Nghiên, vài ngày trước chỉ là anh cảm thấy chuyện này liên quan đến Từ Phong nên mới nhẹ giọng khiêm nhường, hiện tại tình hình lại thay đổi, người ta cho rằng mọi chuyện là lỗi của anh thì sẽ là lỗi của anh, nhưng nếu anh không thấy mình sai anh nhất định không xin lỗi cũng sẽ không để bất cứ ai được nước trèo lên đầu mình ngồi. Dù anh có mất đi một phần trí nhớ, anh cũng sẽ chẳng bao giờ quên cái dáng vẻ của mình vào mấy tháng trước đây đâu...

[...]. truyen bjyx

Sau khi công bố những hình ảnh mới nhất về mối quan hệ của Từ Phong, thì phía của Từ Bách cũng đã có động thái mới khiến cho cộng đồng chú ý chính là thông báo một buổi họp giữa các cổ đông về dự án sắp tới cũng phần nào vẽ đường cho dư luận giảm sự chú ý đến đời tư của Từ Phong.



Từ Phong thì sớm cũng đã biết được sự việc, nhưng hắn lại dửng dưng bình thản đến lạ, chỉ âm thầm có lời khen cho Từ Bách rằng anh trai của mình đã quá phí nhiều tâm tư. Lợi dụng tin đồn của hắn để làm bật lên dự án của công ty, đầu tiên là tung tin đồn làm mọi sự chú ý của dư luận về Từ Phong, tiếp đó là phân tán một phần của tin đồn và công khai dự án của công ty ngay sau đó. Từ Phong sớm đã biết có ngày này nhưng hắn không ngờ rằng anh lại dùng vụ lùm xùm của hắn làm bàn đạp để phóng CIA lên cao bằng một dự án lớn.

Thế nhưng cả ngày hôm nay đầu hắn cứ liên tục nghĩ về Cẩn Du, vì việc Từ Bách công bố thông tin trên khắp các bài báo và bài viết của Vĩnh Lệ cũng được truyền đến tai hắn khiến mọi tội lỗi đổ lên đầu cậu, mặc sức bị người đời chửi rủa, chà đạp. Từ Phong lúc này rất muốn đến Hoa Sách nhưng xem ra đây không phải là thời điểm thích hợp, hắn cũng không thể lên tiếng thanh minh cho cậu vào lúc này mặc dù trong lòng đang sục sôi. Cuối cùng cũng chỉ có thể âm thầm nhắn tin an ủi Cẩn Du, dù thế nào cũng phải kết thúc chuyện này càng sớm càng tốt.

Tống Dao nhìn thấy Cẩn Du ngồi suy nghĩ cả buổi trong phòng, trong lòng cũng cảm thấy không yên liền cất giọng.

- Từ Phong, chúng ta có cần thỏa hiệp với Vĩnh Lệ một số chuyện không?

Hắn thở nhẹ, đáp lời:

- Tôi nghĩ chúng ta không nên làm gì thêm ngay lúc này đâu, bởi sau khi CIA công bố dự án của họ cũng đã phần nào làm tin tức của tôi dần dịu lại, cứ tạm thời như vậy đi. Mặc dù Cẩn Du phải chịu thiệt thòi nhưng tôi nhất định sẽ đòi lại công bằng cho em ấy. Chúng ta mà hành động sai sót thì chẳng khác nào mang đuốc châm vào ngọn lửa đang cháy.

[...]



Sáng sớm hôm nay bầu trời âm u trông như sắp mưa khiến những tia nắng ấm áp lẫn trốn đi đâu mất, thế nhưng Hoa Sách vẫn mở cửa vì Hân Nghiên có hẹn với một số khách hàng vào buổi trưa và định rằng sẽ đến trễ hơn thường ngày một chút để chuẩn bị đồ ăn cho Cẩn Du luôn một thể.

Cẩn Du người mặc bộ đồ ngủ luộm thuộm, mặt mũi bơ phờ khẽ mở cổng. Khi cửa kéo chạy qua khỏi đầu, cậu còn vụng về ngáp một cái thật to, đứng trước những hạt nước lất phất ngoài hiên cùng gió lạnh khiến Cẩn Du phần nào tỉnh ngủ. Thế nhưng quang cảnh quen thuộc trước mắt đã biến mất mà thay vào đó là một chiếc xe ô tô màu đen bóng trông vô cùng sang trọng đã đậu trước cổng của cậu từ bao giờ, thậm chí bên trong còn có người đang nhìn chằm chằm vào cậu.

Cẩn Du thoáng giật mình nhưng nghĩ lại biết đâu đó là khách đến mua hoa vào sáng sớm thì sao, trấn an bản thân một cái qua loa như thế, rồi cậu nhanh chóng mở toang cửa kính, mặc dù bản thân vẫn còn mặc đồ ngủ nhưng cũng không đến nỗi bầy hầy khiến cậu phải xấu hổ. Cẩn Du nhìn người khách trong xe từ từ bước ra, anh ta cẩn thận mở toang chiếc ô đã chuẩn bị sẵn rồi toang bước vào trong. Từng bước nhẹ tênh trên lòng đường sớm đã ẩm ướt.

Cẩn Du khẽ ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, công tâm mà nói anh ta rất cao ráo đẹp trai, đầu tóc vuốt keo, quần áo gọn gàng lịch thiệp kèm theo cái vẻ mặt có hơi nghiêm nghị khiến cho người đối diện như cậu cảm thấy rụt rè nhưng cũng rất nhanh đã mở lời khi thấy anh ta đã bước vào quầy gói hoa.

- Phiền anh cho tôi hỏi, anh đến lấy hoa đã đặt trước hay mua hoa vậy ạ?

Anh ta không đáp lời ngay mà chỉ khẽ tháo kính râm để lộ ra tròng mắt đen láy rồi chậm rãi cất giọng:

- Tôi đến đây để tìm cậu, Cẩn Du!

Cẩn Du có hơi ngơ ngác, cậu đờ đẫn ra mất khoảng vài giây nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó như có cảm tưởng rằng trong đầu cậu đã xuất hiện vô số câu hỏi về người đàn ông trước mặt mình.

- Tôi là Cẩn Du, có chuyện gì sao?

Anh ta vẫn giữ cái vẻ mặt nghiêm nghị đó rồi nói với giọng có chút nhẹ nhàng hơn.

- Phiền cậu đóng cửa, tôi chỉ xin vài phút riêng tư thôi bởi chuyện này có liên quan đến Từ Phong.