Một đường đi lên tầng, cô bị Kỷ Thừa dùng một tay kẹp nách bế lên, vì thế nên cô luôn trong trạng thái thẹn thùng nắm chặt quần áo anh, anh ấn mật khẩu mở khoá, căn phòng sạch sẽ ngăn nắp không chỗ nào bừa bộn, căn bản giống như nơi không có người ở, cô còn tưởng đây là gian phòng mẫu nữa chứ.
Trên đầu cô hiện ra dấu chấm hỏi:" Anh, anh đang nói gì vậy? Em phải về nhà, em không muốn ở đây."
Kỷ Thừa bắt lấy tay cô.
"Không phải đã nói rồi sao, nơi nào có anh thì nơi đó chính là nhà của em!"
"Em mới không cần, em phải về nhà, về nhà!"
Cô không ngừng giãy giụa hướng cánh cửa mà đi tới mặc kệ cánh tay đang bị anh nắm chặt, giống y như một đứa trẻ không vui khi không được mua đồ vật mà mình yêu thích.
Kỷ Thừa thở dài:" Vì sao mà em lại luôn muốn trở về? Có anh ở đây với em, không thích sao?"
Anh dùng sức, một tay ôm cả người cô lên, Tưởng Hân cuộn tròn trong ngực anh, bàn tay nắm chặt lấy quần áo anh, "Em không quen khi ở nơi này, em rất sợ, cho em về nhà được không?"
Nhốt cô trong phòng trong thời gian dài cũng khó trách cô có thái độ như vậy.
"Có anh ở đây, không cần sợ!"
Kỷ Thừa đi tới cửa sổ sát đất bên cạnh rồi kéo ra một khoảng rộng, cảnh đêm bên ngoài hiện ra trước mắt.
Trong lòng cô đột nhiên nhảy dựng cả lên.
"Kỷ Thừa..."
Anh cười:"Chúng ta còn chưa thử qua tư thế này đâu, hôm nay thử xem có được không? Vừa khéo làm Hân Hân thả lỏng một chút."
Anh ngồi ghế sô pha, ôm cô để trên đùi mình, cởi chiếc áo khoác nhung bên ngoài của cô ra, tiếp theo sẽ kéo quần cô xuống nhưng cô lại ra sức lắc đầu.
"Không được, đừng ở chỗ này, anh không được ép tôi!"
"Anh không có ép em, là Hân Hân quá lo lắng, ngoan một chút lát nữa sẽ làm em thoải mái."
Sức lực của anh căn bản cô không chống lại được, dễ như trở bàn tay đem quần cô cởi xuống, phía dưới nháy mắt lạnh lẽo, hai chân bị tách ra ra ngồi trên đùi anh, Tưởng Hân sợ hãi nhịn không được khóc lên, ấn cái tay đang làm loạn trên người mình, liên tục gọi tên anh.
"Huhu Kỷ Thừa, Kỷ Thừa..."
"Anh ở đây."
Anh áp mặt vào má mềm mại của cô, hô hấp dồn dập, " Hân Hân thật sự rất đáng yêu, làm anh luôn muốn trêu chọc em."
Anh đã khinh dễ rồi còn đâu. Tưởng Hân véo vào mu bàn tay anh, chợt thấy gân xanh trên anh trán nổi lên, cô sợ hãi lui về sau một bước.
"Làm Hân Hân trước ướt một chút."
Đầu ngón tay vuốt ve đi xuống, cách lớp quần lót cọ xát vào mật huyệt, Tưởng Hân không kịp phòng bị trong miệng phát ra âm thanh rên rỉ tinh tế, làm hạ thân anh căng cứng dựng thành một cái lều.
"Tha cho em, em thật sự không muốn làm tình, còn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó."
Đem lọn tóc dài từ sau cổ đưa ra phía trước rồi cuộn lên ngón tay, anh động tình hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, tay còn lại rời khỏi tiểu huyệt cô bắt đầu cởi quần mình, ở giữa có một ngọn núi nhỏ dựng đứng, cách lớp quần cọ xát lên phần da thịt mềm mại trên đùi cô.
Tưởng Hân bị hôn đến không thể thở được, trước khi cô nhận ra thì anh đã cởi xong quần mình, còn nhân tiện đem quần lót cô kép xuống.
"Hân Hân chuẩn bị xong chưa? Còn cần anh giúp em chảy nhiều nước hơn không?"
Khuôn mặt đây nước mắt, cô vẫn cố gắng tránh né:"Có thể không làm được không?"
"Không thể!"
"Hân Hân anh khó chịu đã lâu như vậy, nếu bây giờ kiềm chế không làm sẽ sinh bệnh mất."
"Huhu..."
Cô thật sự muốn khóc, một tay Kỷ Thừa cầm vật thô to của mình, tay còn lại giữ chặt mông cô, lo lắng cô sẽ ngã.
"Kỷ Thừa, sẽ khó chịu, em sẽ đau huhu...chịu không được, bỏ qua cho em lần này đi."
Quả nhiên hành động này đã khiến anh tức giận, anh nhắm thẳng vào tiểu huyệt, đột nhiên dùng sức ấn mông cô xuống.
Âm đạo chật hẹp trong phút chốc bị căng đến giới hạn lớn nhất, phải thừa nhận quy đầu thô to như quả trứng gà, lại không có sự chuẩn bị, bất ngờ tiến vào khiến cô hét lên đau đớn, ngón tay trắng xanh cào mấy vết lên bờ vai anh.
"Trướng, rất trướng!"
Tưởng Hân khóc lớn, ô ô thét chói tai, Kỷ Thừa phải tạm dừng vỗ vai an ủi cô.
Anh bắt hai chân cô lên hông mình, một giây sau liền bất ngờ đứng dậy, côn thịt cắm tận sâu vào trong tử cung.
"A..."
"Thật thoải mái!" Kỷ Thừa đem chân cô vòng qua eo anh rồi ôm cô đi về phía cửa sổ, mỗi bước đi côn thịt lại đâm sâu hơn, điều này chính là tra tấn đối với Tưởng Hân, trong miệng cô phát ra tiếng kêu ưm a thảm thiết.
"Không cần, từ bỏ! Kỷ, Kỷ Thừa...đừng động, em rất khó chịu."
Anh nâng mông cô lên đem côn thịt kéo ra một chút rồi hướng bên trong cắm vào sâu hơn, trong âm đạo chật hẹp vì lực đạo của anh làm cho tiếng nước vang vọng.
Anh thậm chí còn không cho cô thời gian hít thở, cuối cùng côn thịt cũng hoàn toàn đi vào, đại não cô nháy mắt trống rỗng, đạt tới cao trào, dâm thuỷ như dòng nước xiết đánh vào quy đầu, làm anh hít sâu một hơi.
"Hân Hân, cao trào? Sướng không?"
Cô không còn có sức trả lời, mặt đỏ bừng thở dốc, híp mắt cầu xin anh nhẹ chút.
Trong con ngươi đen như mực, hiện lên hiện lên ảnh ngược khuôn mặt nhỏ dâm dãng của cô, anh cảm thấy cảnh đêm bên ngoài cũng trở thành vô vị, Kỷ Thừa vươn tay vào áo lông của cô sờ lên bộ ngực mềm mại không có mặc áo lót, thật mê người!
"Anh làm Hân Hân sướng tiếp được không?Làm em, cầu xin anh tiếp tục làm em."
"Không..."
"Tại sao không? Em xem trên mặt đất toàn là dâm thuỷ, côn th*t còn chưa được ăn no, thật là muốn chơi chết em!" Anh cắn răng, tốc độ trong thời gian ngắn trở nên hung bạo.