Hư Tình Giả Ý

Chương 10: Chương 10





Edit by Mozzarelluoi.
_____________________
Tay Dư Gia Nghệ bị nắm chặt, cậu định kéo tay ra rồi nói, ai ngờ Lục Sơ Cảnh đã buông ra trước
Lục Sơ Cảnh giận rồi, đôi mắt tràn ngập sự giận dữ vì bị lừa, nói đi là đi
"Lục Sơ Cảnh"
Dư Gia Nghệ đứng lên ngay lập tức, nhưng vẫn muộn, cậu còn chưa kịp nắm áo Lục Sơ Cảnh, bèn đứng dậy chạy theo
Cậu chạy gấp quá, không nhìn đường, chân bị vướng vào ghế
"Loảng xoảng ——"
Không kịp nắm cái gì, Dư Gia Nghệ ngã lăn quay ra đất, may mà cậu dùng tay chống nên không trúng răng
"Địu....."
Dư Gia Nghệ mở miệng ra định phun lời thô tục, nhưng cậu ngã nặng quá, Lục Sơ Cảnh nghe tiếng dừng bước, Dư Gia Nghệ đành nuốt lời xuống, nhìn Lục Sơ Cảnh ra vẻ đáng thương: "Anh....!Đau quá"
Hôm nay cậu mặc quần rất mỏng, đầu gối bị thương là cái chắc, tay còn trầy nữa.

Truyện mới cập nhật
Dư Gia Nghệ nằm trên đất, thấy Lục Sơ Cảnh không định lại đỡ, bèn từ chối sự trợ giúp của người xung quanh, cắn răng tự mình đứng lên
Cậu cúi đầu nhìn đầu gối, biết ngay, quần rách rồi, còn chảy cả máu
Dư Gia Nghệ vừa ngã xong, vết thương vẫn chưa rát, cậu kiên cường đi đến trước mặt Lục Sơ Cảnh

Lục Sơ Cảnh không định dìu cậu, nhưng cũng không đi, Dư Gia Nghệ cảm thấy hình như mình còn đụng tới cằm, cậu bèn sờ thử, thấy không có vết trầy mới thở phào
Cậu vẫn hơi lo, bèn hỏi Lục Sơ Cảnh: "Mặt anh không bị thương đúng không?"
Lục Sơ Cảnh liếc nhìn cậu một cái rồi thôi, lạnh lùng bước về trường
"Lục Sơ Cảnh"
Dư Gia Nghệ nín đau đuổi theo
Lục Sơ Cảnh chân dài, hắn bước nhanh Dư Gia Nghệ phải chạy chậm mới kịp, chạy một hồi, đùi ngày càng đau, máu cũng chảy ngày càng nhiều
Cậu quyết định, phải làm đến cùng, bèn đứng lại, sịt mũi thật to, nghe đáng thương vô cùng
Quả nhiên, Lục Sơ Cảnh lại quay đầu, Dư Gia Nghệ run chân, dựa vào tường, đuôi mắt đỏ lên như vì đau mà ra: "Lục Sơ Cảnh, cậu đỡ anh được không?"
Lục Sơ Cảnh lạnh lùng nói: "Tôi giúp anh gọi xe cứu thương"
"....!Hồi nãy là anh sai, anh không nên lừa cậu" Dư Gia Nghệ chân thành xin lỗi, dè dặt nhìn Lục Sơ Cảnh "Cậu có thể giúp anh nốt lần này được không?"
Lục Sơ Cảnh mím môi, Dư Gia Nghệ theo đuổi hắn một tháng, một ít biểu cảm nhỏ của hắn cậu đã rõ trong lòng bàn tay, biết hắn không đi do do dự, lại rên vài tiếng, nếu không phải vì khóc không nổi, thì có khi giờ cậu đã rớt nước mắt cho hắn xem
Cậu cúi đầu, dỏng lỗ tai lên nghe, quả nhiên, cậu nghe tiếng Lục Sơ Cảnh lại gần
Sau đó, cánh tay Dư Gia Nghệ được Lục Sơ Cảnh đưa qua vai, dùng tư thế đỡ bà già qua đường
Thực ra như vậy Dư Gia Nghệ càng khó chịu, nhưng cậu vẫn im lặng đi suốt 10 phút
Bởi vì khu vực này toàn bộ đều là phố đi bộ, thậm chí còn k bắt taxi được
Đầu gối Dư Gia Nghệ ngày càng đau, cảm giác như sắp què luôn, cậu lén lút dựa sát vào Lục Sơ Cảnh, thấy hắn dừng lại
"Dư Gia Nghệ" Lục Sơ Cảnh cảnh cáo cậu "Anh còn làm loạn nữa là tôi bỏ mặc anh đấy"
".....!Ừm"

Dư Gia Nghệ đáp giọng ỉu xỉu, không dám làm càn nữa, bỗng cậu dừng chân, nhìn Lục Sơ Cảnh với vẻ kinh ngạc, nhỏ giọng: "....!Anh để quên điện thoại ở quán rồi"
"...."
Lục Sơ Cảnh buông tay, đang lúc Dư Gia Nghệ cho rằng người ta tính quăng mình ở đây thì thấy hắn quay đầu đi về phía quán
Dư Gia Nghệ thở phào, nhàm chán tìm một bụi hoa, lê chân sang ngồi xuống
Đợi đến khi Lục Sơ Cảnh về thì thấy, Dư Gia Nghệ đang ngồi trên bồn hoa, bên chân là một chú chó hoang
Đã đau đến vậy rồi, còn lấy một nhánh cây để chơi với chú chó, Dư Gia Nghệ chống cằm, nhìn nó cố nhảy nhưng không với tới thì phì cười
Lục Sơ Cảnh thấy so với chú chó này, thì Dư Gia Nghệ đi trên đất bằng mà cũng ngã được còn ngốc hơn, mặt mũi đâu ra mà cười nó
"Cậu quay lại rồi à?" Dư Gia Nghệ chơi với nó nghiêm túc quá, không để ý Lục Sơ Cảnh đã tới gần, cong mắt, có vẻ rất vui "Điện thoại anh đâu?"
Cậu thấy Lục Sơ Cảnh còn mang theo xe lăn thì tắt nắng: "Ở đâu ra vậy?"
"Anh không cần biết" Lục Sơ Cảnh trả điện thoại lại cho cậu, chỉ vào xe lăn "Ngồi lên đi"
Dư Gia Nghệ sống 20 năm trên đời rồi mới ngồi xe lăn lần đầu, cậu chỉ ngã có một cái, Lục Sơ Cảnh đã vác cả cái xe này tới, nói thẳng ra là không muốn chạm vào cậu
Dư Gia Nghệ vẫn chọn ngồi, cậu cầm máy kiểm tra, thật may chỉ có dán cường lực nát, mua mới là được
Dư Gia Nghệ ngẩng đầu nhìn Lục Sơ Cảnh ở sau, hắn vẫn đẹp dẫu cho ở cái góc chết như thế này
"Cậu cảm thấy anh phiền lắm à?"
Lục Sơ Cảnh cúi đầu, nhăn mày hỏi: "Anh biết rõ rồi còn gì?"
"...."
Dư Gia Nghệ nhục quá bèn im lặng, nhưng sau vài phút lại ngẩng đầu lên nói: "Anh kể chuyện cho cậu nghe được không?"

Lục Sơ Cảnh chặn miệng cậu ngay tức khắc: "Tôi không nghe"
"Anh là beta" Dư Gia Nghệ mặc kệ, dù sao thì Lục Sơ Cảnh cũng đâu che tai được, tự nói "Anh có một cậu em là Alpha, anh rất ghét nó"
"Cậu biết vì sao không?" Dư Gia Nghệ tự hỏi tự đáp "Vì....."
"Vì sao?"
Câu hỏi của Lục Sơ Cảnh làm Dư Gia Nghệ bất ngờ, dẫu giọng hắn vẫn lạnh băng
"Bởi vì ba mẹ anh đều không thích anh, chỉ thích nó" Dư Gia Nghệ vô cảm kể tiếp "Chỉ vì anh là beta, là kiểu thường nhất sao?"
"Anh phát sốt phải nằm viện, không một ai đến thăm, đến cả một cuộc gọi cũng không, nhưng nó thì chỉ cần sụt sịt một tí thôi, là cả nhà đã lo lắng hỏi han"
"Nhưng thật may là nhà anh cũng khá giả, họ mới tiếp tục nuôi anh, không để anh đói chết"
Lúc Dư Gia Nghệ kể chuyện, giọng cậu nghe rất bình thản, cứ như không phải chuyện của mình
Cậu không thích kể chuyện của mình ra cho người khác nghe, cậu không thích nhìn ánh mắt thương hại của người ta, nhưng Dư Gia Nghệ lại kể cho Lục Sơ Cảnh nghe, vì cậu biết, chỉ khi cậu tỏ ra yếu đuối, hắn mới để ý đến cậu
Có lẽ là Lục Sơ Cảnh mềm lòng, còn cậu thì dùng mọi thủ đoạn để được như vậy
Cậu không do dự tự bóc sẹo ra ngay lúc này, dẫu sao Lục Sơ Cảnh cũng không kể cho người khác, chính cậu không thấy đau là được
Lục Sơ Cảnh im lặng không nói gì đẩy cậu về ký túc, nhưng cậu thấy sai sai, hắn đẩy cậu đến ký túc của Alpha, đặt cậu dưới bóng cây rồi bỏ đi
Dư Gia Nghệ ngơ ngác ngồi trên xe lăn, gió tháng 10 thổi qua làm cậu lạnh run
Cậu tự hỏi có phải Lục Sơ Cảnh bỏ cậu ở đây không, định đẩy xe lăn trở về thì Lục Sơ Cảnh đi xuống
Lục Sơ Cảnh cầm túi thuốc trong tay, đưa cho Dư Gia Nghệ: "Cho anh"
Dư Gia Nghệ nhận lấy, cúi đầu nhìn, hoá ra là cồn đỏ và thuốc sát trùng
"Lục Sơ Cảnh" Cậu chớp mắt, nói
"Sao?"
"Không ai yêu anh" Giọng của Dư Gia Nghệ vừa nhỏ vừa nhẹ "Em có thể thích anh được không?"
Lục Sơ Cảnh cúi đầu nhìn Dư Gia Nghệ, trăng trên trời toả sáng, ánh trăng hoà quyện cùng đèn đường chiếu lên người Dư Gia Nghệ trông lẻ loi đến lạ

Không chỉ chân, mà khuỷu tay, bàn tay của cậu cũng bị trầy, còn có những mảnh đá vụn nơi vết thương
Lục Sơ Cảnh quay đầu đi, không nhìn cậu nữa, từ chối: "......!Không"
Dư Gia Nghệ lại tiếp tục mặt dày, cậu đưa cồn đỏ cho Lục Sơ Cảnh: "Vậy cậu giúp anh bôi thuốc được không?"
"......!Không"
Lục Sơ Cảnh lại từ chối, hắn đẩy Dư Gia Nghệ đi, quyết định giả điếc, không nghe lời Dư Gia Nghệ lải nhải suốt dọc đường
"Em giúp anh đi!"
"Anh hậu đậu lắm"
"Lục Sơ Cảnh, em là người tốt mờ"
"...!Em thích anh một chút thôi"
Lục Sơ Cảnh đưa cậu đến tận nơi, cũng chẳng đáp câu nào, như làm cho xong, đẩy vào thang máy ấn tầng rồi lui ra
Dư Gia Nghệ lên đến tầng 5 trong ngơ ngác, cậu vẫn đi được, nhưng vì lười nên đẩy xe lăn luôn
Cậu mở cửa, đứng lên khỏi xe rồi nằm xuống giường
Dư Gia Nghệ nằm im nhìn trần nhà, rồi lấy túi Lục Sơ Cảnh đưa để xem, hắn rất chỉn chu, còn bỏ thêm cả tăm bông, còn nguyên hộp
Nhịp tim cậu tăng mạnh, Dư Gia Nghệ biết, giờ cậu không chỉ thích mặt Lục Sơ Cảnh, còn thích cả tâm hồn nữa
Dư Gia Nghệ cười mỉm, cậu từng hẹn hò nhiều người đến vậy, giống như có dòng nước ấm chảy qua trong tim, cậu cũng dần quên đi đau đớn
Lục Sơ Cảnh chỉ lạnh lùng bên ngoài thôi, còn thực chất là kiểu ấm áp dễ mềm lòng, còn có trách nhiệm nữa, cậu làm phiền Lục Sơ Cảnh nhiều đến thế, vậy mà lần nào hắn cũng giúp
Nếu là người khác, liệu Lục Sơ Cảnh có như vậy không?
Dư Gia Nghệ nghĩ, hình như lần này mình động lòng thật rồi, hít một hơi thật sâu
Dư Gia Nghệ nghĩ, cậu siêu thích Lục Sơ Cảnh, nếu Lục Sơ Cảnh mà giúp cậu bôi thuốc á, cậu sẽ càng thích hơn, từ siêu thích thành siêu siêu thích.