Hư Tình Giả Ý

Chương 38: Chương 38





Dư Gia Nghệ bị Lục Sơ Cảnh kéo vào trong xe, không gian trong xe bị vách ngăn ở giữa chia làm đôi, trong xe có cả lái xe, nhưng người ngồi ở ghế lái rất yên tĩnh, không phát ra một tiếng động suốt quãng đường.
Cậu vẫn đang trốn trong áo khoác của Lục Sơ Cảnh, Dư Gia Nghệ vùi gần hết khuôn mặt của mình vào cổ áo, vì môi đã sưng lên bởi nụ hôn.

Cậu biết rằng có một vách ngăn ở giữa, nhưng vẫn cảm thấy xấu hổ.
Ngón tay của Lục Sơ Cảnh nắm lấy tay cậu, siết chặt không chừa chút khe hở, cậu thấy khó chịu nên khẽ vặn cổ tay, nhưng tay của Lục Sơ Cảnh càng siết chặt hơn.
Dư Gia Nghệ không dám nhúc nhích, co rúm lại bên cạnh hắn như chim sợ cành cong, nhưng có lẽ vì đã toang hết rồi nên thần kinh căng thẳng của cậu cuối cùng cũng thả lỏng.
Cả đêm không ngủ cộng thêm xe đi chậm khiến cậu bất giác nhắm mắt lại.

Dư Gia Nghệ yên lặng chìm vào giấc ngủ, không ngáy hay gây ra tiếng động nào, đến cả hơi thở của cậu cũng rất nhẹ.
Lục Sơ Cảnh đột nhiên cảm giác được có người dựa vào vai mình, mái tóc mềm mại chạm vào cổ của hắn.

Hắn cúi đầu ngắm khuôn mặt đang say ngủ của Dư Gia Nghệ.
Lục Sơ Cảnh mím môi bình tĩnh điều chỉnh tư thế, giúp Dư Gia Nghệ thoải mái hơn.
Dư Gia Nghệ ngủ chập chờn được hai tiếng đồng hồ thì chiếc xe đột ngột bị xóc.

Giấc mơ của cậu rất rời rạc, tựa như một giấc mộng dài, nhưng khi ngẫm kỹ lại, cậu hoàn toàn không nhớ được gì, chỉ còn lại một câu mà Lục Sơ Cảnh nói khi ôm cậu ra ngoài – "Em sẽ không mềm lòng."
Cậu đột nhiên thấy khó thở rồi tỉnh lại.
Lúc này Dư Gia Nghệ mới nhận ra mình đã dựa hết vào người Lục Sơ Cảnh, không biết đã dựa bao lâu rồi, nhưng cậu biết mình đã dồn hết sức nặng lên người Lục Sơ Cảnh.
Cậu định dậy ngay nhưng lại bị Lục Sơ Cảnh kéo lại, đầu ngón tay của hắn có vết chai mỏng cọ nhẹ vào vành tai của cậu.
"Dậy rồi?"
Hình như hắn cũng vừa mới tỉnh dậy, giọng hơi khàn.
Lòng bàn tay Lục Sơ Cảnh khẽ di chuyển xuống đặt lên gáy Dư Gia Nghệ, hắn thấy cơ thể Dư Gia Nghệ căng chặt, giống như một cây cung sắp gãy nhưng vẫn cố giương lên.

Vết răng vừa bị Lục Sơ Cảnh cắn đã bị lòng bàn tay ấm áp đặt lên, Dư Gia Nghệ giống như chú mèo bị tóm cổ, muốn dùng móng vuốt cào cào người phía sau, nhưng dẫu được cho phép thì cậu cũng không dám.
"Lục Sơ Cảnh....."
Dư Gia Nghệ tựa vào người Lục Sơ Cảnh, khóe mắt liếc nhìn biển báo đường, đột nhiên cảm thấy đoạn đường này vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Cậu không nhịn được hỏi: "Chúng ta đang đi đâu...!Đây dường như không phải là đường về nhà?"
"Về nhà?" Lục Sơ Cảnh lạnh lùng nói, "Là anh không muốn trở về."
Dư Gia Nghệ có linh cảm không hay, cậu vô thức nắm lấy cánh tay của Lục Sơ Cảnh, đặt cằm lên vai hắn, nhẹ giọng hoảng hốt nói: "Anh muốn về...!Lục Sơ Cảnh, anh muốn quay về!"
Đôi mắt cậu đỏ lên vì lo lắng, giọng nói của Dư Gia Nghệ không lớn, nhưng nó như được phóng đại lên gấp mười lần trong khung cảnh im lặng này.
"Chúng ta về nhà đi?"
"Anh sẽ không chạy trốn nữa đâu!"
Dư Gia Nghệ không biết Lục Sơ Cảnh sẽ đưa cậu đi đâu, nhưng trực giác mách bảo rằng cậu sẽ rất khó thoát.
".....! Lục Sơ Cảnh" Dư Gia Nghệ dường như thực sự sợ hãi, giọng nói càng ngày càng nhỏ, cậu quấn lấy Lục Sơ Cảnh, hơi thở lướt qua cổ, sắp khóc không thành tiếng nói: "Về nhà đi em."
"Muộn rồi." Lục Sơ Cảnh hơi cụp mắt xuống, hắn vẫn vòng tay qua vai Dư Gia Nghệ, vuốt ve an ủi dọc lưng cậu, "Dư Gia Nghệ, anh nói quá muộn rồi."
Chiếc xe dừng lại, Dư Gia Nghệ vội vàng ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe – đó là một biệt thự, biệt thự mà cậu vô cùng quen thuộc, là nơi mà Dư Gia Nghệ đã dày công chọn lựa cho sinh nhật của Lục Sơ Cảnh.
Vẻ mặt cậu hơi sững sờ: "Sao...!sao lại là đây?"
Tài xế đã im lặng rời đi từ lâu, Lục Sơ Cảnh xuống xe trước, hắn chống tay vào cửa xe, ra lệnh: "Xuống xe."
Dư Gia Nghệ theo bản năng lùi về phía bên kia cửa xe, lưng dựa vào cửa, cảnh giác nói: "Không!"
Lục Sơ Cảnh nói gì cậu cũng không nhúc nhích, cuối cùng Lục Sơ Cảnh không thể đợi thêm được nữa, dứt khoát cúi xuống, đầu gối chống lên đệm ghế, duỗi tay nắm lấy tay Dư Gia Nghệ kéo ra ngoài.
Ngón tay Dư Gia Nghệ nắm chặt tay nắm cửa đến mức trắng bệch, nhưng chưa kịp giữ được ba giây, Lục Sơ Cảnh đã kéo cậu ra khỏi xe.
Sức của Lục Sơ Cảnh quá lớn, theo quán tính, Dư Gia Nghệ lảo đảo bước về phía trước vài bước, cho đến khi trán của cậu đập vào cơ thể của Lục Sơ Cảnh mới vững được.
"Lục Sơ Cảnh!"
"Lục Sơ Cảnh!!"
Giọng của Dư Gia Nghệ càng lúc lớn, nhưng vẫn bị Lục Sơ Cảnh kéo vào biệt thự, cánh cửa đồng đóng sầm lại.

Cậu dán chặt vào cửa, Dư Gia Nghệ không đoán được Lục Sơ Cảnh muốn làm gì, nhưng chân cậu nhũn ra, vô thức ngồi xổm xuống.
Lần này Lục Sơ Cảnh không kéo cậu, mà cùng cậu ngồi xổm xuống, hai người cùng ngồi nhưng Lục Sơ Cảnh vẫn cao hơn một chút.
"Tại sao anh lại chạy?" Lục Sơ Cảnh hỏi, "Là bởi vì anh sợ em sao? Sợ em đến mức như bây giờ?"
Hắn đột nhiên duỗi tay ôm lấy đầu gối của Dư Gia Nghệ, bế cậu bằng tư thế bế công chúa, lời nói của Lục Sơ Cảnh như thể uy hiếp cậu, Dư Gia Nghệ lần này thậm chí không dám giãy dụa, cậu nghe lời và ngoan ngoãn đến lạ.
Dư Gia Nghệ được Lục Sơ Cảnh đưa tới giường, lúc được thả xuống, cậu bỗng thấy an tâm trong phút chốc, nhanh chóng nắm chặt cổ áo, nhưng cậu chợt phát hiện Lục Sơ Cảnh chẳng làm gì cả.
"Anh còn nhớ nơi này không?" Lục Sơ Cảnh sửa lại ống áo bị nhăn "Anh thuê tổ chức tiệc sinh nhật cho em, em đã mua nó rồi."
Hắn không nói cho Dư Gia Nghệ biết hắn mua nó để làm gì, Lục Sơ Cảnh lại siết chặt cổ tay Dư Gia Nghệ và kéo người đang cố tránh xa hắn lại.
"Em cũng giữ chiếc khăn quàng anh đan rất cẩn thận, anh tặng em thứ gì em cũng cất đi và giữ gìn"
Dư Gia Nghệ nhớ trước đây cậu đã đan một chiếc khăn tặng Lục Sơ Cảnh, lúc ấy trời đang vào đông, Lục Sơ Cảnh vui tới nỗi hầu như ngày nào hắn cũng đeo chiếc khăn đó.
Chỉ là tay nghề của cậu không tốt, đan không đủ tỉ mỉ, sau khi quàng một thời gian dài sẽ xuất hiện rất nhiều lỗ hổng lọt gió.

Sau khi Lục Sơ Cảnh phát hiện ra thì không còn đeo mỗi ngày nữa mà mà chỉ thỉnh thoảng lấy ra dùng.
Sau khi Dư Gia Nghệ phát hiện ra bèn tò mò hỏi, lúc đó Lục Sơ Cảnh mím môi không vui, rồi lẩm bẩm: "Tôi sợ đeo lâu sẽ hỏng."
Cậu cũng không để ý lắm, chỉ ôm hắn nói đùa: "Vậy thì anh sẽ đan cho em một chiếc khác."
"Anh còn đủ kiên nhẫn để đan chiếc khăn khác cho em không?" Giọng của Lục Sơ Cảnh vang lên bên tai cậu, "Em chờ từ rất lâu rồi."
"......"
Lúc đó Dư Gia Nghệ chỉ nói đùa.

Dẫu sao, việc đan một chiếc khăn quàng cổ cho Lục Sơ Cảnh đã hao hết sự kiên nhẫn của cậu.

Cậu nói những lời này nhưng lòng nghĩ rằng lãng mạn một lần là đủ, cậu không bao giờ có ý định làm lại cái món quà lãng phí thời gian kiểu này một lần nữa.
"Tại sao trước kia có thể giờ lại không?"

"Tại sao em lúc nào cũng nói về quá khứ?" Dư Gia Nghệ nóng nảy, vừa rồi cậu sợ chết khiếp, giờ lại không nhớ đòn, nói không lựa lời, "Cái gì là thật, là giả.

Ai cũng lớn cả rồi, sao em cứ phải coi mọi thứ là thật thế?"
Cậu biết rằng việc chọc giận Lục Sơ Cảnh lúc này là không tốt, nhưng cảm giác bất bình vô hình cứ đè nặng lên cậu, và Dư Gia Nghệ bỏ đi sự dè dặt, cùng lắm thì bị Lục Sơ Cảnh đè ra.
Đôi mắt cậu đỏ bừng, Lục Sơ Cảnh nắm cổ tay cậu thật chặt, giọng Dư Gia Nghệ nhỏ đến mức như đang lẩm bẩm một mình: "Anh chỉ muốn yêu được thì chia được thôi mà."
"Yêu được thì chia được?"
Lục Sơ Cảnh vẫn nghe thấy tiếng thì thào của cậu, cánh tay bị Lục Sơ Cảnh kéo lại.
Dư Gia Nghệ cảm thấy trời đất quay cuồng, cậu vốn đang ngồi, giờ đã bị Lục Sơ Cảnh kéo ngã lên chăn bông, cổ tay bị Lục Sơ Cảnh siết chặt, trái tim đập thình thịch.
"Anh chia tay với em, rồi lại yêu nhau với ai"
Dư Gia Nghệ cố gắng xoay người, cảm giác bất an khiến cậu muốn nhấc chân lên và đá hắn, nhưng ngay cả mắt cá chân của cậu cũng bị Lục Sơ Cảnh nắm chặt rồi kéo mạnh xuống.
Cậu kinh hãi, chiếc áo khoác trên người đã cởi ra từ lâu và ném xuống đất.

Dư Gia Nghệ chỉ mặc chiếc áo lúc rời đi, giờ phần viền lỏng lẻo được cuốn lên, vòng eo mảnh mai lộ ra ngoài.
Vòng eo của Dư Gia Nghệ rất gầy, trên bụng không có nhiều thịt, lúc này đang phập phồng lên xuống vì thở gấp.
Ngón tay Lục Sơ Cảnh lạnh lẽo, Dư Gia Nghệ rùng mình, không chỉ lạnh mà còn ngứa, khiến cậu khó chịu, cố vặn vẹo eo.
Cậu nhắm mắt lại, tuy ngực vẫn phập phồng chứng tỏ đang căng thẳng, nhưng cậu bây giờ đã coi mình là thịt cá, Lục Sơ Cảnh là dao thớt, muốn làm gì thì làm.
Đột nhiên, cảm giác lạnh lẽo trên eo cậu biến mất, lông mi của Dư Gia Nghệ run lên, mở to hai mắt vẻ không tin, cậu suýt nữa tin rằng Lục Sơ Cảnh muốn thả mình đi.
Nhưng cậu thấy Lục Sơ Cảnh lấy một thứ gì đó ra từ tủ đông lạnh đầu giường, Dư Gia Nghệ nuốt nước bọt, chờ khi hơi lạnh tản đi mới nhìn thấy đó là một ống tiêm đầy chất lỏng kỳ lạ.
Con người luôn có một tâm lý tò mò tự nhiên về những thứ họ chưa từng thấy, nhưng lúc này Dư Gia Nghệ chỉ có cảm giác sợ hãi, cậu cố gắng chạy xuống giường bằng mọi cách.
Cổ áo len phía sau bị kéo mạnh, Dư Gia Nghệ lại ngã ra sau, có người bảo vệ cậu, giúp đầu cậu không trực tiếp đập xuống giường.
Nhưng não của Dư Gia Nghệ vẫn còn cảm thấy choáng váng sau cú va chạm, cậu lại bị đè xuống giường – "Anh không muốn!"
Giọng của Dư Gia Nghệ thậm chí còn có chút sắc bén, chóp mũi đỏ bừng, giãy dụa liều mạng, Lục Sơ Cảnh cũng không kìm được cậu.
Cậu đạp lên người của Lục Sơ Cảnh, chiếc chăn bông cũng nhàu nhĩ bởi sức của cậu.

Nhưng cậu và Lục Sơ Cảnh có sự chênh lệch quá lớn, Dư Gia Nghệ dùng hết sức từ thuở cha sinh mẹ đẻ nhưng cũng không thể thoát khỏi sự kìm kẹp của Lục Sơ Cảnh, chỉ có thể làm nhăn quần áo của hắn.
Tay của Dư Gia Nghệ cuối cùng cũng được thả, nhưng cậu vẫn bị Lục Sơ Cảnh ép lùi lại.


Tuyệt vọng, cậu giơ tay lên trong vô thức——
"Chát—"
Khuôn mặt của Lục Sơ Cảnh hơi bị lệch đi vì bị đánh, trên làn da trắng trẻo có những dấu tay rõ ràng, hắn vô cảm chạm lên má mình.
Có lẽ hắn chưa bị người ta đánh thế này bao giờ, bầu không khí ngưng đọng trong phút chốc, Dư Gia Nghệ chẳng dám thở mạnh, chỉ dịch nhẹ về sau.
"Ối!"
Dư Gia Nghệ kêu lên một tiếng, lần này cậu bị Lục Sơ Cảnh ném lại trên giường, trong phòng cũng không có quần áo khác, Lục Sơ Cảnh vừa giữ chặt cậu vừa cởi áo.
"Lục Sơ Cảnh!" Lưng của Dư Gia Nghệ như muốn bốc cháy, cậu tuyệt vọng hét lên, "Buông anh ra!"
Lục Sơ Cảnh lạnh lùng dùng áo làm dây trói chặt tay Dư Gia Nghệ đã không còn chút sức nào lại.
Lục Sơ Cảnh dùng chân của mình đè lên chân của Dư Gia Nghệ, giờ Dư Gia Nghệ mới thành cá nằm trên thớt.
Bởi sự giãy giụa kịch liệt hồi nãy mà Dư Gia Nghệ thấm đầy mồ hôi, pheromone của Alpha ngập tràn, giờ Dư Gia Nghệ thấy dấu tay trên mặt Lục Sơ Cảnh là lại chột dạ.
Dư Gia Nghệ lúc nãy rất hoảng, đánh thật mạnh, cũng không kìm được sức lực, ngón tay run lên vì sợ hãi, không dám nhìn thẳng vào Lục Sơ Cảnh.
Dư Gia Nghệ lại bị Lục Sơ Cảnh bóp chặt cằm, bắt cậu ngẩng đầu lên, Dư Gia Nghệ run rẩy, không dám mở to mắt nhìn hắn.
Lúc này Dư Gia Nghệ cuối cùng cũng nhìn rõ chất lỏng trong ống, chất lỏng bên trong sáng lấp lánh ánh vàng, dưới ánh đèn chiếu rọi càng lộ ra vẻ đẹp kỳ dị.
"Anh không muốn." Dư Gia Nghệ từ chối theo bản năng, hàm răng nghiến chặt, ngẩng mặt lên, nhìn Lục Sơ Cảnh đáng thương lặp lại, "Lục Sơ Cảnh...!Anh không muốn!"
Lục Sơ Cảnh bế cậu lên, hắn ôm lấy Dư Gia Nghệ từ phía sau, nhìn xuống kim tiêm trong tay: "Anh nói anh là Beta, không cần chịu bất cứ trách nhiệm gì với em."
Ống tiêm loé sáng trong mắt Dư Gia Nghệ, tay Lục Sơ Cảnh cầm nó một cách bình tĩnh, cậu muốn chạy nhưng lùi lại chỉ có thể chui vào vòng tay của Lục Sơ Cảnh.
Eo cậu bị Lục Sơ Cảnh ôm chặt, Lục Sơ Cảnh chỉ mặc một chiếc áo mỏng, nhiệt độ cơ thể xuyên thấu qua lớp vải, nhưng giọng nói lại có chút lạnh lùng: "Vậy thì em sẽ biến anh thành Omega và đánh dấu anh, nếu vậy anh sẽ chịu trách nhiệm với em chứ?"
Lời nói của Lục Sơ Cảnh không có vẻ gì là đang nói đùa, Dư Gia Nghệ càng run hơn, cậu nghi ngờ mình bị ảo giác, nhưng tiếng hít thở bên tai lại vô cùng chân thực.
"Anh không muốn–!"
"Anh không muốn trở thành Omega!"
Lúc này cậu không biết nói gì nữa, chỉ lặp đi lặp lại hai câu này thôi, lần này Dư Gia Nghệ thực sự sợ hãi, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi.
Má cậu bị hôn, Lục Sơ Cảnh trầm giọng:
"Dư Gia Nghệ, chịu trách nhiệm với em.".