Dưới ánh trăng đêm mờ tối, nam nhân ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt ta, mỉm cười nhẹ.
Nhìn qua trông giống như chỉ cầm một chiếc đèn nhỏ.
Đây là nếu cố tình lờ đi ánh sáng chói lóa của đầu thanh k i ế m kia thì có lẽ sẽ là cảnh tượng lãng mạn mỹ nam cầm đèn lồ ng chẳng hạn?
Nhưng rất tiếc, ta không thể vờ như bị mù nổi huhu.
Tay bám chặt vào cây cột bên cạnh để đứng vững, cố lờ đi đôi chân yếu ớt đang run lẩy bẩy vì lo sợ.
Nhưng mà hình như cảnh tượng này trong mắt Thẩm Thanh Thức lại mang một ý nghĩa khác…
Thiếu nữ bấu chặt tay vào cây cột, cơ thể vì sợ hãi mà run rẩy không ngừng, mặc dù sợ hãi muốn bật khóc nhưng lại không dám khóc, nàng lấy hết sức bình sinh kìm nén nước mắt tới nỗi hai mắt đỏ hoe.
“….Không sao, ta vẫn ổn.”
Vừa dứt lời, để chứng minh cho lời nói của mình còn cố gắng cười mỉm với Thẩm Thanh Thức.
Giống hệt như con mèo nhỏ trước đây hắn từng nuôi khi còn nhỏ, bé mèo của hắn giống như nàng, rõ ràng đang sợ hãi tới phát run trong tay hắn nhưng vì ý chí sống sót mãnh liệt nên vẫn cố gắng l i ế m láp mu bàn tay hắn để lấy lòng.
Rất đáng yêu.
Hắn nhìn thấy cảnh tượng này cũng run lên nhè nhẹ.
Điểm khác biệt duy nhất giữa hắn và Khương Tuệ Tuế đó chính là nàng run lên vì sợ hãi, còn hắn run lên vì phấn khích.
Rất nhiều năm rồi, Thẩm Thanh Thức chưa từng có lại được cảm giác phấn khích như bây giờ.
Giống như ngay lúc này, hắn nhìn chiếc cổ thon dài trắng như tuyết của nàng vô cùng thu hút, chỉ cần hắn động nhẹ vào thôi là có thể gãy.
Sẽ như thế nào nếu như hắn khiến nàng sợ hãi thêm một chút, đôi mắt đang cố gắng che giấu sự lo sợ từ sâu thẳm trong lòng kia có thể hút hồn người khác như thế nào?
Hắn thực sự muốn biết đáp án của câu hỏi này, muốn biết từ khi hắn mới có 10 tuổi.
Tiếc là bé mèo nhỏ kia của hắn không ngoan ngoãn gì cả, lúc nào cũng luôn một lòng muốn bỏ trốn khỏi Tuyên vương phủ để rời khỏi hắn, cuối cùng chếc đuối khi nhảy qua bức tường cao.
Khi đó hắn nghĩ, ước gì có thể có thứ gì đó ngoan ngoãn một chút, đưa cho hắn một câu trả lời thực sự thỏa đáng.
Đương nhiên, không ngoan một chút cũng không sao cả, hắn có trăm phương nghìn cách để khiến nàng ngoan ngoãn.
Không có cách nào, ai bảo nàng xui xẻo như vậy.
Nhất định phải khiến hắn thật hài lòng, không nguyện ý cũng phải chấp nhận.
Thẩm Thanh Thức chậm rãi tiến về phía trước, mỉm cười thật tươi rồi đưa tay về phía ta.
4.
“Ta no rồi.” Ta nhẹ nhàng đặt đôi đũa xuống với khuôn mặt tươi cười.
Hắn cầm muỗng múc vào bát ta một muỗng canh tôm, ân cần nói: “ Ăn thêm một chút đi.”
“Cảm ơn ý tốt của thế tử nhưng ta thực sự không thể ăn thêm được nữa.”
Tay dưới bàn của ta đang nắm chặt vạt áo, đầu vẫn còn vô cùng choáng váng.
Đêm qua ta tưởng ta sẽ bị Thẩm Thanh Thức giếc chếc để d i ệ t khẩu rồi chứ, trong đầu ta khi ấy đã nghĩ ra vô vàn lí do để giải thích tại sao bản thân lại có mặt ở đó. Ai ngờ Thẩm Thanh Thức chỉ nhẹ nhàng bế ta về phòng, lặng lẽ đứng bên cạnh giường ngắm nhìn ta một lúc rồi coi như không hề có chuyện gì xảy ra quay về ngủ trên trường kỷ mềm mại bên cạnh như cách hắn đã làm đêm động phòng.
Không những thế, sáng nay hắn vẫn nhàn nhã dùng bữa sáng với ta.
Nhưng hắn dường như không ăn nhiều lắm, chỉ ngồi đó gắp đồ ăn vào bát cho ta rồi nhìn ta ăn.
Thỉnh thoảng còn dịu dàng vuốt v e mái tóc ta với ánh mắt đong đầy yêu thương.
Mọe ơi! Có rắm thì mau thả, cần gì phải khiến ta rung động thế huhu.
Thoạt nhìn qua trông ta với hắn giống hệt như một cặp phu thê mới thành hôn nên mới gắn bó như keo sơn như vậy.
Ha hả, nhưng ta đâu có mù, hắn là cái đồ nam chính bệnh kiều, không những thế còn không hề có chút tình cảm nào với ta cả.
Vô nghĩa chưa, kết hợp lại không phải vô cùng bất thường hay sao??
Mỗi lần hắn đưa tay lên vuốt tóc ta, là ta lại tưởng tượng tới cảnh hắn vả ta một vả khiến ta lăn quay ra chếc tươi huhu.
Bữa sáng này đối với ta khác nào bữa tiệc cuối cùng không, ta ăn trong nơm nớp lo sợ, như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, thế nào cũng không yên tâm nổi.
Cũng may Thẩm Thanh Thức cũng không kiên trì ép ta ăn thêm, thấy ta từ chối liền cười cười: “ Nàng không muốn ăn nữa thì thôi.”
Ta lập tức đứng bật dậy, xách váy quay người rời đi.
5.
Màn đêm dần buông xuống, gió đêm lạnh lẽo thổi qua tán lá làm vang lên tiếng xào xạc.
Ta đứng trong đình viện, trước mắt bỗng lóe lên một luồng ánh sáng bạc, người quỳ trên mặt đất giây trước còn đang lạy lục xin tha tội giây sau đã pay đầu tóe máo khắp mặt đất.
Mấy người nghĩ đúng rồi đấy, ta lại một lần nữa bắt gặp cảnh Thẩm Thanh Thức đang giếc người.
Mọe nó! Vận cức chóa gì không biết nữa!
Thẩm Thanh Thức thản nhiên ngẩng đầu lên khỏi mặt đất giống y hệt lần trước, cũng quay đầu lại, mỉm cười giống y hệt lần trước, cất tiếng:
“Xin lỗi, ta lại khiến nàng sợ hãi rồi!”
Hắn khẽ thở dài, bày ra bộ mặt rất hối lỗi.
Nhưng mắt ta không mù, ta rõ ràng nhìn thấy sâu trong ánh mắt tĩnh mịch tăm tối của hắn, không hề có một chút ý tứ xin lỗi nào.
Ánh trăng soi sáng đôi mắt đen như mực của nam nhân, dưới ánh trăng, ánh mắt hắn càng trở nên nhu hòa, dịu dàng hơn.
Còn ta chỉ thấy da đầu đang tê dại rần rần.
Ngày hôm sau, Thẩm Thanh Thức vẫn như thường lệ cùng ta dùng bữa.
Vẫn ân cần múc canh, hắn múc muỗng nào, ta uống cạn muỗng ấy.
Mặc dù ta chúa ghét rau hẹ nhưng vẫn yên lặng nhét vào miệng cắn răng nuốt xuống.
Cuối cùng cũng ăn no, trong bát vẫn còn xót lại một ít đồ ăn.
Thấy vậy, ta lại cố mà cầm đũa gắp nốt đồ ăn trong bát nhét vô miệng ăn nốt.
Một bàn tay thon dài đưa qua lấy đi chiếc bát, Thẩm Thanh Thức nhẹ nhàng xoa đầu ta: “ Bữa sáng nàng không nên ăn quá nhiều.”
Nghe thấy mấy lời này, ta lập tức đặt đũa xuống, đứng dậy theo hắn ra khỏi phòng ăn.
Lại một đêm yên bình nữa trôi qua.
Một ngày nữa lại đến, sau bữa trưa, ta đang định đứng dậy lẩn đi thì Thẩm Thanh Thức đã nhanh tay kéo ta vào lòng.
Ta đứng không vững, bị hắn kéo lập tức mất trọng tâm ngồi thẳng lên đùi hắn, vô thức vùng vẫy muốn thoát khoải.
Không ngờ lại vô cùng dễ dàng thoát ra liền vùng ra khỏi vòng tay hắn.
Thẩm Thanh Thức ngồi trên ghế không tiếng động ngước mắt lên nhìn ta.
Tư thế c h i ế m hữu này rõ ràng khiến người đối diện cảm thấy vô cùng áp bức.
Linh cảm không lành chợt trỗi dậy trong lòng ta.
Quả nhiên, đêm đến, cảnh tượng đẫm máo lại đến thêm một lần nữa.
Lần này là lần thứ ba rồi, Thẩm Thanh Thức vẫn ngẩng đầu lên cười nhẹ nhàng với ta:
Lần này, ngoài sự sợ hãi xuất phát từ trong sâu thẳm tấm lòng, ta đột nhiên muốn bật cười.
Hắn thật sự không phải người điên bình thường thôi đâu.
Nhưng sự sợ hãi của ta cũng là thật.
Lại một bữa ăn áp lực nữa trôi qua, Thẩm Thanh Thức dùng bữa xong vẫn ngồi yên trên ghế, bỗng nhiên hắn hơi dang chân ra, nghiêng đầu nhìn thẳng vào ta, ngón tay thon dài gõ từng nhịp tên bàn như gõ thẳng vào trái tym ta, vẻ mặt vẫn thờ ơ như cũ.
Ta hít một hơi thật sâu, cố gắng tự trấn an bản thân trong lòng một hồi rồi nhấc chân, bước từng bước một tiến tới, chính xác ngồi lên đùi Thẩm Thanh Thức.
Thẩm Thanh Thức hơi nhướng mày, tựa hồ có chút kinh ngạc.
Ha hả, diễn cũng giỏi thật đấy.
Đồ nam chính b i ế n thái chếc tiệt!!!! Đồ nam chính b i ế n thái chếc tiệt!!!! Đồ nam chính b i ế n thái chếc tiệt!!!!
Nếu đã không thích thì mau mau đẩy bà đây ra đi!
Hừ! Cái đồ nam chính bệnh kiều khó tính khó nết này, nếu hắn không thích thì làm gì có ai có thể đến gần hắn đây???
Đúng như ta đoán, Thẩm Thanh Thức chỉ hơi sửng sốt một lát, sau khi định thần lại lập tức thả lỏng cơ thể, bàn tay mát lạnh của hắn vuốt nhẹ dọc theo sống lưng của ta, từ dưới lên trên rồi lại từ trên xuống dưới.
Dọc theo sống lưng.
Động tác vô cùng thân mật nhưng lại không cảm nhận được một chút đen tối nào.
Hắn hơi nheo mắt lại, qua khóe mắt ta còn thấy khóe môi đang nhếch lên vì vui vẻ của hắn lù lù kia kìa.
Thái độ của hắn lại khiến ta chợt nhớ đến thời điểm ta hơn mười tuổi chưa xuyên tới đây có từng nuôi một con mèo nhỏ, mỗi khi rảnh rỗi ta đều vô cùng thỏa mãn vuốt v e bộ lông mềm mại của bé con, thư thái ngồi trên sofa ôm ấp bé mèo.
Bé mèo con của ta khi đó cũng ngoan ngoãn nằm trong lòng ta kêu “meo meo” thoải mái, vẻ mặt của ta khi đó không khác gì vẻ mặt của Thẩm Thanh Thức bây giờ!!!
Chẳng lẽ, hắn coi ta như con mèo sao???
Chợt nhận ra điều này, ta như bị xịt keo cứng ngắc.
Nhưng lập tức tự an ủi mình có lẽ do ta nghĩ nhiều thôi, với những người yêu mèo, nếu được người đó đối xử như một con mèo thì không khác nào có tấm lệnh bài miễn tử cả.
Đáng lẽ ra ta nên vui vẻ mới đúngchứ nhỉ?
Ta đang định cười trấn an bản thân, nhưng ngay khi khóe môi mới kịp cong lên thì cần cổ ta đã bị một bàn tay giữ chặt.
Vừa mới ngẩng đầu lên đã bắt gặp nụ cười vặn vẹo của Thẩm Thanh Thức.
Thẩm Thanh Thức nhìn sâu vào đôi mắt của nàng, rõ ràng cũng cảm nhận được nỗi sợ hãi mà hắn muốn nhìn thấy, thấy cả nỗi sợ chếc trong mắt nàng và cả bóng hình của hắn.
Cả linh h ồ n của hắn cũng run lên vì phấn khích.
Lòng bàn tay vô thức siết chặt lại.
Chiếc cổ mảnh khảnh của thiếu nữ đang nằm gọn trong tay hắn, chỉ cần dùng thêm một chút lực nữa thôi, có lẽ hắn sẽ nghe thấy âm thanh đẹp nhất trên thế gian này.
Ta đương nhiên cũng nhìn thấy vẻ phấn khích trong ánh mắt của Thẩm Thanh Thức.
Không hổ là nam chính b.ệ.n.h ho.ạn có khác, hắn thật sự là một tên đi ên rồi!
Nhưng ta lại không thể phản kháng, không khí càng ngày càng loãng, ta an phận nhắm chặt mắt lại, lặng lẽ chờ đợi cái chếc đến càng ngày càng gần bản thân.
Đúng là ông trời có mắt, ngay trước khi ta lìa đời thì có tiễng gõ cửa truyền đến, hóa ra là cung nhân gõ cửa nói có truyện quan trọng muốn bẩm báo.
Thẩm Thanh Thức buông tay ra, ta mềm nhũn người ngã xuống đất thở hổn hển như vừa được cứu khỏi đại nạn.
Trước khi rời đi, hắn nhìn ta thật sâu rồi mới quay người ra mở cửa.
Thẩm Thanh Thức một lần đi liền ba ngày không hề quay trở lại.
Ta nhẩm nhẩm thời gian, cuối cùng cũng chờ được tới lúc nữ chính của thế giới này lên sàn rồi.
Lần đầu gặp gỡ của nam nữ chính sẽ vô cùng đẫm máo, cũng vô cùng mờ ám.
Thẩm Thanh Thức vô tình bị trúng xuân dược thì gặp được Lạc Vô Ưu, ha, thuận th.u.ố.c đẩy thuyền, bọn họ trải qua một đêm xuân điên rồ cả đêm.
Từ đó trở đi bọn họ bắt đầu vô tình hữu ý gặp gỡ nhau, rồi dần dần nảy sinh tình cảm, cuối cùng thì dây dưa không ngớt.
Cũng bắt đầu kể từ thời điểm này, nguyên chủ hoàn toàn bị Thẩm Thanh Thức v.ứt ra sau đầu.
Nghĩ đến đây thôi đã khiến ta vô thức mỉm cười vì hạnh phúc.
Chỉ cần nữ chính xuất hiện, ta sẽ ngoan ngoãn làm một nữ phụ thông minh như người tàn hình, từ đó bảo toàn được mạng sống, vô ưu vô lo ăn sung mặc sướng trong phủ Tuyên vương chờ thời hạn ba năm kết thúc là có thể hoàn hảo rời đi.
Mọi chuyện đang phát triển theo y hệt quỹ đạo của nguyên tác.
Nhưng mà người tính sao bằng được trời tính.
Thời điểm Thẩm Thanh Thức vô tình trúng xuân dược.
Nữ chính vẫn không hề xuất hiện.
6.
Cánh cửa phủ được một lực lớn đá văng ra thành nhiều mảnh vô cùng đáng thương.
Nam nhân đá văng cửa phong thái tựa ngọc, bạch y trắng như tuyết lấm tấm máo như hoa mận đỏ nở rộ trong bão tuyết, nổi bật lại chói mắt.
Thẩm Thanh Thức tựa người vào khung cửa, khuôn mặt tuấn tú trắng bệch không còn giọt máo như một tờ giấy mỏng manh nhưng khóe mắt lại phiếm hồng quyến rũ.
Không khác gì yêu tinh hút máo người trong thoại bản mà ta đọc khiến con người ta h ồ n xiêu phách lạc.
Ta chớp chớp mắt đứng dậy, trực giác nói cho ta biết Thẩm Thanh Thức hiện tại vô cùng nguy hiểm không nên đến gần.
Cảm nhận được sự lo lắng của ta, Thẩm Thanh Thức nhẹ nhàng cười trấn an: “ Nàng đừng sợ!”
Ta câm nín!
Nam nhân này bị mất trí hay sao? Mấy ngày trước chính hắn là người muốn bóp chếc ta, giờ lại bảo ta đừng sợ hắn? Ta bị thiểu năng chắc?
Rốt cuộc là do đầu óc của hắn không được bình thường, hay sự việc xảy ra mấy ngày trước chỉ là ảo giác của ta?
Ta không nhịn được mà lùi về phía sau mấy bước, nhưng sau lưng ta chính là giường ngủ, muốn lùi cũng không thể lùi được nữa.
Ta miễn cưỡng gượng cười: “ Thế tử, có chuyện gì sao?”
Hắn từng bước tiến tới đứng trước mặt ta, thân hình cao lớn như vây ta lại: “ Ta bị người khác tính toán, trúng Xuân Phi Tán rồi..”
Ta đương nhiên biết ngài trúng xuân dược. Xuân Phi Tán là một trong những loại xuân dược có đ.ộc tính mạnh nhất, nhưng đáng lẽ ra giờ này hắn phải đang điên cuồng cùng Lạc Vô Ưu chứ, đến tìm ta làm cái mọe gì?
Nữ chính Lạc Vô Ưu đâu rồi?????
Tại sao nàng ta lại không ở bên nam chính.
Đầu óc ta giờ này vô cùng hỗn loạn thế nhưng lại bị tiếng thở dồn dập bên tai khiến giật mình.
Giờ ta mới để ý, trên trán Thẩm Thanh Thức rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, làn da vốn trắng như ngọc đang ửng hồng, hiển nhiên là thuốc phát tán khiến hắn không thể chịu được nữa.
Hắn nhẹ nhàng lên tiếng: “ Là ta có lỗi với nàng!”
Từ từ, hắn có lỗi gì với ta? Hắn có lỗi với ta lúc nào mà sao ta không biết thế?
Ta còn chưa kịp tiêu hóa xong câu nói của hắn thì bóng người cao lớn trước mặt đã tiến lên đè thẳng ta xuống giường.
Ngoài trời đang sấm sét ầm ầm, mưa giông trút xuống như nước.
Gió rít mưa rào lạnh lẽo rơi lộp bộp trên mái nhà nhưng trong phòng nhiệt độ lại ngày càng tăng cao, nửa đêm về sau mưa dần nhỏ lại chuyển thành mưa phun dai dẳng.
Bàn tay trắng trẻo nõn nà của nàng bị bàn tay đầy vết chai sạn của nam nhân giữ chặt trên đỉnh đầu, nhẹ nhàng mà cường thế giữ chặt lấy, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Mồ hôi trên người nam nhân rỏ xuống, tóc của hai người dây dưa cùng một chỗ, không thể phân biệt được tóc của nàng, tóc nào của hắn, giống như nàng ở trong hắn, mà hắn cũng ở trong nàng.