Hứa Tiên có chút hăng hái nhìn ngân phiếu năm trăm lượng trước mặt, cười nói:
- Tử Kỳ thật quyết đoán, dùng năm trăm lượng bạc này cho thấy ngươi khí sâu nghĩa nặng. Nhưng ngươi nói tiệc rượu hôm qua Minh Ngọc mời hết bao nhiêu bạc đây?
Hạ Tử Kỳ trong lòng mơ hồ, không biết sao Hứa Tiên lại lôi ra chuyện này, nhưng vì hiện tại có việc nhờ vả, đành nhẫn nại nói:
- Đại khái không dưới trăm lượng.
Hứa Tiên vỗ tay cười nói:
- So với việc cho vàng, ai cũng biết việc biến đá thành vàng còn tốt hơn nữa, Minh Ngọc rộng rãi như vậy, ta đi theo hắn ăn uống miễn phí, chẳng phải là sung sướng hơn.
Hứa Tiên vừa đi vừa đoán món cơm trưa, vừa tới một chỗ rẽ, một thân ảnh thanh cao đang đứng đó. Hứa Tiên ngẩng đầu lên, Phan Ngọc đang cười cười nhìn hắn.
- Minh Ngọc à, chúng ta đi ăn cơm đi! Nghe nói đầu bếp ở đây là đại trù sư đặc biệt đấy.
Nhưng Phan Ngọc lại kéo Hứa Tiên ra ngoài:
- Chúng ta đi ra ngoài ăn đi!
Hứa Tiên cảm thấy ngạc nhiên, nói:
- Ngày ngày đi ăn tiệm, ngươi không sợ phá sản à?
- Làm sao lại không đi cho được, làm mất năm trăm lượng kia của Hứa huynh, mà không đền bù lại, huynh cho ta nhẫn tâm vậy sao!
Sắc mặt Hứa Tiên đỏ lên:
- Ngươi, ngươi nghe lén?
Phan Ngọc chỉ lỗ tai mình cười nói:
- Quên à, ta có võ công, trong vòng một trăm bước thì ruồi nhặng cũng khó thoát.
Lời này mặc dù là thật, nhưng nếu không phải nàng ngưng thần vận khí thì sao có thể nghe rõ ràng được. Text được lấy tại Truyện FULL
Hứa Tiên vò đầu:
- Ta nói đùa, chúng ta trở về ăn đi!
- Ai, Phan Ngọc ta cũng tới giá năm trăm lượng bạc rồi, nếu tên tiểu tử Hạ Tử Kỳ kia chịu trả hơn chút, không chừng ta đã bị bán mất rồi sao!
Phan Ngọc dáng vẻ thương tâm nói.
Hứa Tiên cũng biết nàng đang nói đùa, cười nói:
- Chúc Anh Đài trong tay ta, sao có thể dể dàng cho tên Mã Văn Tài chiếm tiện nghi chứ!
Phan Ngọc không hiểu hỏi:
- Chúc Anh Đài, Mã Văn Tài là ai?
Hứa Tiên vỗ đầu một cái, lúc này còn chưa có câu chuyện tình yêu kinh điển này đâu.
Phan Ngọc cũng chỉ gật đầu không hỏi thêm, thầm nghĩ: nước mắt lưng tròng? Ngươi đại khái không biết ta bao nhiêu năm rồi còn chưa từng khóc đi?
Hứa Tiên đang đứng ở cửa của một phiên bản kiểu như căng tin của trường đại học cổ đại, hít một hơi thật sâu, mùi thơm thức ăn tràn đầy trong mũi, cảm giác thật là thỏa mãn. Cuộc sống cơm áo không phải lo kiếp trước lại không làm cho hắn không mấy vui vẻ, nhưng mất đi mới biết đường quý trọng!
Lúc này, một người trung niên đi vào phòng ăn, làm cho học sinh rối rít hành lễ xưng tiên sinh.
Người trung niên kia tiêu sái nho nhã, mặt như quan ngọc, có vẻ là được chăm sóc khá tốt, chính là vị tiên sinh hôm nay giảng bài trên lớp. Lúc này đã không còn nghiêm túc kính cẩn như ở trên lớp, mà mặt mỉm cười, khẽ vuốt cằm, cho thấy khí độ bất phàm. Hắn chính là đại nho nổi danh Giang Nam, nghe nói khi còn trẻ nổi danh đệ nhất tài tử Giang Nam.
- Ngươi chính là Hứa Tiên à! Lương ngọc không theo ngoan thạch, nếu là không tài không đức thì hãy cách xa đồ đệ của Giang Nam đệ nhất tài tử ta đây một chút, tránh thị phi.
Lý Tư Minh rốt cục cũng ngừng ho, Phan Ngọc ngồi nguyên đó, trừng mắt Hứa Tiên, hiện tại hắn hiểu hàm ý ánh mắt kia của Hứa Tiên. Thầm nghĩ: ai bảo ngươi dễ dàng bị bắt nạt, như vậy muốn bắt nạt cũng không được. ( chưa hiện nguyên hình, thôi thì tôn trọng ý tứ của người ta, gọi hắn cho giống nam tử khựa)
Hứa Tiên không ngờ chính là Lý Tư Minh bị sặc nước xong còn cười nói với Phan Ngọc:
- Được được, cũng là ta nhìn sai rồi, tiểu tử này còn ngông cuồng hơn ngươi mấy phần.
Rồi xoay mặt nói với Hứa Tiên:
- Chúng ta coi như hòa nhau, ta bình sinh đúng là chán ghét hạng người hèn yếu vô năng, xem ra ngươi cũng tạm được.
Phan Ngọc ở một bên giải thích:
- Hứa, Lý tiên sinh còn có một nhã hào, chính là "cuồng Nho", tính tình một khi không kiểm chế được mới rồi chẳng qua là đùa ngươi, ngươi đừng để ý.
Hứa Tiên nhún vai tỏ vẻ không sao, Lý Tư Minh hai mắt tỏa sáng, cảm giác động tác này rất đặc biệt, tiêu sái không nói nên lời, tán thành nói:
- Thốt nhi gia chi nhi bất kinh, vô cố gia chi nhi bất nộ. tuổi còn trẻ có được tâm tính như vậy, hiếm có, hiếm được. Vừa rồi chẳng qua là thử tính tình của ngươi, đừng trách.