Giọng nói Hứa Tiên tràn đầy thất bại, chẳng hiểu sao lại muốn khiến cho Phan Ngọc buồn cười. Mà quả thật nàng đã cười, nhẹ giọng nói: truyện được lấy tại TruyenFull.vn
- Mặc dù câu chuyện này vừa ngớ ngẩn vừa ích kỷ, hơn nữa mở đầu đã có thể đoán được phần cuối, nhưng vẫn rất thú vị, sau này có thể kể thêm một chút!
Chuyện xưa thế này, quả thật rất hợp khẩu vị của nàng.
Đây coi như là an ủi ư? Chín mươi chín phần hủy bỏ, thêm một phần khẳng định, còn có mong đợi không chút thành ý. Hứa Tiên buồn bực nói:
- Tạ ơn ân điển của ngươi, sau này nhất định ta sẽ kể nhiều một chút.
Trong lòng hắn cảm thấy không phục, ta đường đường là một người xuyên, vẫn không thắng được một cổ nhân như ngươi. Lương Chúc không được thì kể Romeo và Juliet, nếu vẫn không được thì lại có thêm đại sát khí của Titanic, không thể không khiến ngươi lã chã rơi lệ.
Nhưng mặt này hắn thảm bại, lời nói của Phan Ngọc giống như thẩm phán vô tình.
- Âu Trư Diệp (Juliet) kia thật không có chút lập trường nào, cuối cùng lại cũng tình cờ chết. Quả nhiên là một câu chuyện vừa ngớ ngẩn vừa ích kỷ.
Hứa Tiên hộc máu.
- Cái tên Kiệt Khắc (Jack) này thật khó nghe, hơn nữa còn có nữ tử tên Nhục Ti (Rose - Tiểu Ngọc hiểu là thịt băm:3) nữa, hẳn là khi còn nhỏ trong nhà rất túng thiếu.
Hứa Tiên lại hộc máu:
- Chúng ta nói chuyện chính, tên gì cũng là chuyện nhỏ.
- Đại trượng phu thân thể ngàn vàng, sao có thể xả thân liều mạng vì một cô gái? Hơn nữa còn là một dâm oa đãng phụ trên tàu, bất quá, Kiệt Khắc kia vốn là một tên vô lại cờ bạc hạ lưu, không tính là đại trượng phu, chuyện này cũng còn hợp tình hợp lý.
Hứa Tiên đẫm mồ hôi, ngã xuống đất. Tại sao Tinanic lại biến thành chuyện về một dâm phụ? Hắn hoàn toàn không hiểu nổi. Cuối cùng hắn cũng phát hiện ra, điểm không hoàn mỹ duy nhất của một Phan Ngọc hoàn mỹ chính là chủ nghĩa đại nam tử tiêu cực, trong mắt nàng, "Nhục Ti" kia hẳn là nên nhảy cầu cho Kiệt Khắc sống mới đúng. Nếu không làm vậy chứng tỏ nàng không phải một nữ tử tốt. Kiệt Khắc nên đẩy nàng xuống mới phải. Ý là "Dâm phụ thế này, giết tiếc gì!"
Hứa Tiên bị sét đánh khét lẹt âm thầm thề, không bao giờ kể chuyện tình yêu nữa.
- Chuyện hôm nay cũng thú vị, sau này mỗi tối kể lại kể một chút nhé!
- Được!
Hứa Tiên vô lực đáp ứng.
Huyền cơ nhìn ra cửa, vẫn hối hả như cũ, có mấy người chờ xem bói vì lo lắng cho tương lai của bọn họ. Hứa Tiên cũng không biết người nhà hương nhân kia hết bệnh chưa, cũng không biết vận mệnh những người này thế nào, hắn chỉ biết hắn có thể gặp người mà họ muốn gặp sớm hơn - Ngư Huyền Cơ, người mà bọn họ tìm chính là nữ đạo sĩ trước mặt mình.
Bởi vì tiểu cô nương dẫn đường đang ngoắc hắn, cũng lại đi theo cô gái dẫn đường nho nhỏ này, Hứa Tiên đi vào Huyền Cơ Quan thần cơ khó lường này từ cửa hông.
Hắn ngày hôm qua nhận ra vị đạo sĩ này muốn nói gì đó với mình?
Diễm ngộ? Bản thân ta muốn, nhưng cũng chỉ có thể thử nghĩ xem, nhưng chuyện mỹ nhân mời việc mà nam nhân không cách nào cự tuyệt, mặc dù đối phương là người xuất gia, nhưng nói không chừng lại động chút tình cảm nam nữ.
Nhưng Ngư Huyền Cơ cũng không có ở trong sảnh đường, Duẩn Nhi dẫn Hứa Tiên đi xuyên qua phòng khách, hương đạo quan hậu viện đi tới. Tiểu viện trồng mấy cây lê. Chẳng qua là lúc này lá đã rụng, hoa đã tàn, không nhận ra được cảnh đẹp ngày trước. Trời mùa thu sau giờ ngọ chỉ còn cánh cây trụi lủi, một đạo thân ảnh màu vàng đang đứng dưới gốc cây đón lấy một cái lá rơi xuống.
Hứa Tiên cũng không khỏi say đắm trong cảnh đẹp này, đạo thân ảnh kia dường như không chỉ là thân ảnh, mà bên người nàng là điêu linh cô mộc, chiếc bàn trơ trọi, bàn đá tang thương, cùng với trà xanh điểm tâm trên bàn tạp thành cảm giác như mê như thực.
Làm cho người ta nhịn không được phải thốt lên cảm thán, đã là cuối thu.
Đẹp như lá thu yên lặng, có lẽ chính là cái đẹp mà những thi nhân Tây phương không cách nào hiểu được!
Hứa Tiên đến làm gián đoạn Ngư Huyền Cơ trầm tư, cười mời Hứa Tiên ngồi xuống, thẳng thắn nói:
- Xin hỏi Hứa công tử, đạo pháp trên người là học của ai?
Cũng là vẫn trực tiếp như thế à. Trong lòng Hứa Tiên cảm thán sao ngay thẳng thế:
- Là khi còn bé gặp một đạo sĩ, được dạy, ta còn bái ông ta làm thầy, chỉ tiếc là về sau cũng không còn gặp lại nữa.
Hứa Tiên trong mơ hồ hiểu được hàm nghĩa sao nàng xưng đạo hữu, nhưng hắn quả thật không biết tục danh của lão sư phụ không có trách nhiệm kia, chỉ có thể lắc đầu nói:
- Lão cũng chưa từng nhắc qua, chẳng qua là dùng ngón tay điểm ở mi tâm của ta, cũng tặng quyển " Đạo Đức Kinh" cho ta.
Hứa Tiên thật sự cũng không muốn nói ra cặn kẽ, nhưng đối mặt với Huyền cơ này lại cảm thấy thân cận sao đó, không tự chủ được nói ra.
- Linh Tê chỉ?
Ngư Huyền Cơ nhẹ cau mày, càng thêm xác định sư phụ của Hứa Tiên chính là người đồng môn, nhưng nàng biết rõ phương thức thụ đồ này vô cùng tiện nhưng cũng tổn hại không nhỏ. Nhưng những người trong môn quan hệ bất hòa, cho dù có một hai người làm bạn tốt cũng riêng rẽ tu hành, có rất ít thành đạo lữ. Chứ đừng nói giống như bang phái phàm trần ở chung một lũ như bầy ong vỡ tổ. Ngư Huyền Cơ mặc dù lớn lên trong môn, nhưng sau khi tu hành đạo pháp cũng vân du tứ hải, đã nhiều năm còn chưa trở về. Vậy cũng không biết sao tiền bối trong môn lại dùng loại phương pháp này.
- Nếu như ta đoán không nhầm, ngươi nên gọi ta một tiếng Thanh sư tỷ mới đúng!
- Sư tỷ?
Hứa Tiên mặc dù có chút mê hoặc, nhưng lạ thường trong lòng lại không có quá nhiều kinh ngạc, bây giờ nghĩ lại chút cảm giác khi hôm qua hắn tiến vào đạo quan này, cảm giác vô cùng đại náo đối lập hoàn toàn với yên tĩnh mãnh liệt, thậm chí Huyền Cơ trước mặt lại cho hắn cảm giác quen thuộc đến thế.
- Sư phụ của ta là?
- Sư phụ của ngươi hẳn là Tinh Túc Hải trong mười hai đại đệ tử, Thái Âm chân nhân.
Thật ra khi còn bé nàng môn chủ độ kiếp có gặp Thái Âm chân nhân một lần, sau đó cũng chưa từng gặp lại.
- Vậy người là?
- Ta là đại đệ tử thứ mười ba của Tinh Túc Hải, chủ tinh là Nam Đầu đệ tam tinh- Thiên Cơ, cho nên đạo hiệu chính là Thiên Cơ tử. Không biết chủ tinh của sư đệ là gì?
Ngư Huyền Cơ lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, đây chính là chỗ nàng lấy làm khó hiểu nhất, từ trên người Hứa Tiên, nàng cảm nhận được không phải là lực lượng của tinh tú, mà là một loại lực lượng kỳ lạ hơn thế.
Hứa Tiên cũng chưa hề giao tế qua sư môn của mình, Ngư Huyền Cơ gọi mình là sư đệ cũng chỉ biết thế, nhưng hỏi về vấn đề chủ tinh, Hứa Tiên ngại ngùng chỉ chỉ trên đầu nói:
- Chủ tinh của ta là mặt trời.
Hằn cho rằng mặt trời làm chủ tinh là đầu cơ trục lợi, thậm chí là đường ngang ngõ tắt, dù sao không phải là chính đồ, nếu không làm sao ngay Tinh Cung cũng không thể nào thành lập được.
- Cái gì?
Ngư Huyền Cơ không tránh khỏi thần sắc khiếp sợ, nàng tại môn tu hành nhiều năm, đã gặp đủ loại tạp tinh, nhưng lại chưa nghe nói qua có thể lấy mặt trời là chủ tinh. Vậy cuối cùng cũng hiểu ra sao lực lượng tinh tú sao gặp đối phương lại chịu áp chế.
Hứa Tiên không khỏi càng thêm ngại ngùng. Giải thích:
- Ta thật sự không có cách nào cộng minh cùng các tinh thần khác, cho nên thành…
Ngư Huyền Cơ nhẹ nhàng vung tay lên, rồi lại tỏ ra vô cùng kiên định:
- Không cần phải nói, sư đệ, sư tỷ bất tài, nhưng cũng tu hành nhiều năm, nhất định phải dẫn ngươi hướng chính đồ mới đúng, không bằng từ thân phận học viện, theo ta tu hành ở đây đi!
- Ta hiện tại không phải là đang tu hành sao? Không cần nhất định phải tới chốn rừng sâu núi thắm chứ? Hơn nữa sư tỷ cũng không phải là ở thành Hàng Châu này sao.
Ngư Huyền Cơ nghiêm mặt nói:
- Đó không giống nhau, Tinh Túc Hải mặc dù đề xướng nhập thế tục tu hành, thể nghiệm lòng người thế tục, nhưng chỉ làm một người đứng xem, nếu như thật sự lâm vào trong hồng trần hỗn loạn, đạo hạnh nhất định sẽ bị phản lui. Sư đệ, ngươi thời gian tu hành ngắn ngủi, có lẽ không cảm giác được, sẽ có một ngày gặp được bình cảnh khó được, hơn nữa còn có thể tiến xa hơn.
Hứa Tiên không khỏi lâm vào trầm tư, đúng vậy, tự mình cũng là quá ngây thơ rồi, trên con đường nhân sinh, không người nào có thể đi mỗi con đường đều đi thử một lần, một khi đã lựa chọn cũng không thể hối hận.
Lúc này, Ngư Huyền Cơ đưa cho Hứa Tiên một cái bánh hoa quế, cười nói:
- Ngươi không phải là thích ăn bánh hoa quế ta làm sao? Sau này có thể ngày nào cũng ăn đấy!
Không phải là nụ cười thường ngày thanh tịnh xa xưa như sương mù trên núi, nụ cười của hàng giờ phút này đột nhiên mang theo cỗ mùi vị trần thế, giống như đang hấp dẫn.
Hứa Tiên ngơ ngác nhận lấy, cười khanh khách nói:
- Vậy thì thật tốt!
Duấn Nhi đứng cạnh không khỏi trong lòng hô to: tới rồi, tới rồi, sư phụ đã dùng tuyệt chiêu, sư thúc kia coi như xong".
Duẫn Nhi vô cùng quen thuộc lực uy hiếp cùng sức hấp dẫn của ánh mắt này.
Hứa Tiên chợt phục hồi tinh thần lại:
- Ta không thể được!
Hắn đột nhiên nhớ tới nhiệm vụ nặng nề nhất kiếp này, chính là ở bên Tây Hồ đợi Bạch nương tử tới, sao lại có thể trước đó lén lút ở chung với một nữ nhân trong cái đạo quán, tu cái gì chứ? Khụ khụ, song tu không phải là cái có thể mang ra thảo luận, nhưng chỉ nghĩ thôi cũng biết không thể nào.
- Sư đệ còn có gì lưu luyến hồng trần này sao? Tỷ tỷ duy nhất của ngươi đã xuất giá, thế nhân cái gọi là gả chồng thì theo chồng, đã không cần đệ đệ như ngươi quan tâm rồi.
Thật ra thì trong lòng nàng cũng không rõ, nàng chỉ có thể coi là nhận ra được một phần quan hệ của Hứa Tiên giữa người với người, nhưng gì đã " đi qua", nhưng về phần tương lai hắn gặp cái gì, làm sao cũng không thể tính ra.
Hứa Tiên cúi đầu uống trà, tránh đi ánh mắt đã có chút nóng rực của sư tỷ, nói:
- Cũng đừng tính đi.
- Chẳng lẽ là Phan công tử cùng đi với ngươi, mặc dù là tuyệt sắc có tư thế, nhưng sư đệ cũng không giống người có khuynh hướng đồng tính luyến ái!
Nước trà vào tới miệng Hứa Tiên, lại thành công chui ra từ lỗ mũi hắn:
Không phải tình, không phải dục, vậy trên đời còn có cái gì không bỏ được sao?
Hứa Tiên cau mày, trong khoảng thời gian ngắn không biết nói như thế nào cho rõ ràng ý nghĩ của mình, miễn cưỡng giải thích:
- Ta thích uống rượu ăn thịt.
Ngư Huyền Cơ đương nhiên nói:
- Chỉ có tăng đường tầm thường mới kiêng rượu thịt, những người chân chính tiên đạo không thiếu người uống rượu thả cửa, mà ta thích ăn cá nhất mà!
Trong lòng Hứa Tiên thầm than: ngươi họ Ngư chắc không phải bởi vì thích ăn cá chứ! May là không thích ăn thịt bò, thịt heo, nếu không Ngưu Huyền cơ, Trư Huyền cơ đúng là quá mức làm mất hứng.
Hứa Tiên dứt khoát đứng dậy, cũng học Ngư Huyền Cơ đi qua đi lại, từ lúc bắt đầu, chính hắn cũng luôn mong mỏi, sao lại dứt khoát cự tuyệt chứ?? Thành tiên thành thần, trường sanh bất lão, vốn nên là mong ước bản năng nhất của mọi sinh vật. Vì Bạch nương tử sao? Chính là Bạch Nương tử trước khi gặp được Hứa Tiên cũng là kiên trì trên con đường này cả ngàn năm sao?
Vì một nương tử còn đang hư vô mờ mịt mà cự tuyệt cơ hội trường sanh bất lão, ngay bản thân Hứa Tiên cũng cảm thấy không phải là lý do. Hơn nữa tiêu dao tự tại, lại không kiêng rượu thịt, hết thảy quả thức đúng là còn hấp dẫn hơn bất kỳ tổ chức bán hàng đa câp nào ở kiếp trước.
Hứa Tiên suy nghĩ đi suy nghĩ lại, đột nhiên dừng lại bên cạnh bà, cầm lấy một cái bánh hoa quế cắn nhẹ một cái, tinh tế nhai nuốt vào.
Hứa Tiên đột nhiên lộ ra một nụ cười thoải mái, nói:
- Không phải là không bỏ nổi, mà là ta sợ!
- Sợ?
Trên mặt Ngư Huyền Cơ lộ ra vẻ mê hoặc.
Hứa Tiên cầm nửa miếng bánh hoa quế còn lại trong tay thả vào mâm nói:
- Ta sợ sau trăm tuổi, ăn bánh hoa quế này sẽ không còn là cảm giác giống thế nữa. Ta sợ tiên lộ từ từ, lần sau thấy sư tỷ cũng không động tâm giống hôm nay. Thiên đạo vô tình, nhưng cảnh này không biết làm thế nào xóa đi, ta không biết, cũng không muốn biết.
Ngư Huyền Cơ đột nhiên ngẩn ra, nàng đột nhiên nhớ lại hồi bé chân trần đuổi theo bươm bướm trên cỏ, những thứ kia nàng cho rằng đã sớm đi xa cùng thời gian, những thứ nàng cho rằng đã sớm bỏ qua, nhưng bây giờ rõ rệt hiện lên trong lòng, làm cho nàng một trận bối rối. Nhưng nàng nhanh chóng trấn tĩnh lại nhìn Hứa Tiên trước mặt. Trong ánh mắt Hứa Tiên tràn đầy một loại kỳ diệu kiên định.
Là mê hoặc sao? Nhưng ánh mắt kia phảng phất ngay sinh tử cũng đã thấm nhuần.