*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiểu Thanh từ trước đến nay là người nhanh mồm nhanh miệng, bụng dạ thẳng thắn, cho nên thật lòng cân nhắc cho Bạch Tố Trinh, nàng sợ tỷ tỷ thiện lương chịu ủy khuất. Nhân tiện nói:
- Không bằng ta đi nghĩ biện pháp làm xấu cuộc thi Hương, chúng ta lại nghĩ cách làm hắn ở lại Tô Châu, hắn sẽ ở cùng tỷ tỷ, chẳng phải là rất tốt sao. Hắn muốn trách ta, hận ta, thì cứ tùy hắn.
Trong nội tâm Tiểu Thanh đã định, cho dù bị hắn trách cứ, thì cho hắn khi dễ một hồi là được. Trong tâm tư của nàng, chẳng lẽ tỷ muội chúng ta cộng lại, còn kém hơn một Phan Ngọc sao? Sắc mặt Bạch Tố Trinh nghiêm túc, mang theo một cổ khí tức thánh khiết trang nghiêm, nói:
- Tiểu Thanh, không nên nói bậy.
Tiểu Thanh tức giận, không cam lòng nói:
- Tỷ tỷ, ngươi xem đi, nếu Hứa Tiên đi kinh thành, thì Phan Ngọc kia nhất định sẽ lưu hắn lại kinh thành, người khác có thể hảo tâm như ngươi sao. Đến lúc đó chúng ta cũng không thể đi kinh thành gặp hắn.
- Tỷ tỷ, ta đang nói chuyện đứng đắn với ngươi đấy!
Bạch Tố Trinh thở dài nói:
- Ta nói cũng là chuyện đứng đắn, ta chỉ hy vọng hắn có thể thực hiện tâm nguyện của mình!
- Còn tâm nguyện của ngươi?
Bạch Tố Trinh cười nói:
- Hắn sẽ thực hiện giúp ta!
Tiểu Thanh khinh thường nói:
- Hắn? Hắn chỉ biết làm ngươi thương tâm thôi.
Bạch Tố Trinh lại cười nói:
- Không thể quá tham lam a!
Tiểu Thanh đành phải nói:
- Hảo hảo, chỉ có ngươi là quân tử, ta là tiểu nhân, đi a!
Nhưng trong lòng đã có ý định khác.
Hứa Tiên sờ soạng đi tới trường thi Tô Châu, ở cổng sân đã có binh lính thủ vệ, bên ngoài có đèn lồng chiếu rọi, đã có rất nhiều học sinh tụ tập ở chỗ này. Có người tụ tập thấp giọng nghị luận cái gì đó, có người đứng một mình rung đùi đắc ý lẩm bẩm cái gì đó. Tuổi tác có lớn có nhỏ, có vài lão nhân xanh xao, Hứa Tiên đã nhìn thấy vài người. Hứa Tiên cũng không quen biết nhiều, một mình một người đi tới phía trước.
Sắc trời đen kịt, nhưng Hứa Tiên nghe xướng danh, tuy sau khi tới Tô Châu, đều làm việc bận rộn, không có kết giao với học sinh ở đây, nhưng vẫn có vài người nhận ra hắn. Cũng không chào hỏi, mà lén chỉ trỏ nghị luận hắn. Trong mắt khó tránh khỏi có chút địch ý.
Danh ngạch thi Hương là có hạn, nhiều một người, chính là ít đi một cơ hội. Hứa Tiên vốn định đi thi ở Hàng Châu, không hiểu đến Tô Châu, tài danh lan xa, cơ hồ nhất định phải chiếm một vị trí, tự nhiên khiến nhiều người tức giận.
Nhưng Hứa Tiên nhưng không rãnh quan tâm tới những người này, lại nhớ tới kỳ thi đại học ở kiếp trước. Nhưng nói như vậy, giá trị của kỳ thi Hương còn lớn hơn thi đại học. Kỳ thi đại học, nếu trúng tuyển vào đại học Thanh Hoa, cũng chỉ là sinh viên mà thôi, đến thời điểm tốt nghiệp còn phải đi xin việc làm. Muốn làm quan? Phải khảo thí a! Từng bước đi tới, cho dù có tốt xấu, không có vấn đề gì, cứ thế mà đi thôi. nguồn TruyenFull.vn
Mà đậu kỳ thi Hương, lập tức làm cử nhân, lập tức có được tiền đồ như gấm, quốc gia nâng đỡ, quê nhà hâm mộ, cho dù không đi kinh doanh, cả đời cũng có thể ăn mặc không lo. Nếu có vận khí tốt, vào được Lại bộ, hoặc bản thân mình tìm được phương pháp, phong tiểu quan, càng không cần phải nói. Tốt nhất đương nhiên là làm tiến sĩ, cho dù là chót nhất trong tiến sĩ, đi ra vẫn làm tri huyện được như thường, sau này luồn lách tốt vẫn lên chức cao hơn. Nhưng mỗi một cửa khẩu, giống như cá chép vượt Long môn, biến thành Chân Long, tất cả chừng mực trong đó, không cần phải nói thêm.
Hứa Tiên lại cảm thấy chuyện này giống như thiên kiếp của người tu hành, lúc này, cửa trường thi mở rộng ra, có hai vị quan chủ khảo dẫn mười tám phòng sư, y quan chỉnh tề đi ra. Các tú tài đều yên lặng, xếp thành hàng ngũ. Hứa Tiên cũng trong đội ngũ, đã thấy trong chủ khảo, có Trần Luân Trần Tri phủ, không khỏi sinh nghi, quan địa phương làm chủ khảo, chuyện này dường như không hợp quy củ!
Sau đó theo lệ cũ đi văn miếu tế tổ, trời còn chưa sáng, miếu Khổng Tử vô cùng tĩnh mịch. Hứa Tiên cũng bái theo mọi người, không ít tú tài yên lặng cầu nguyện. Nhưng Hứa Tiên tập trung tinh thần nhìn qua, chỉ thấy địa phương tĩnh mịch nhất của miếu thờ, chính là tượng đất của Khổng Tử và Văn Tuyên Vương.
Nhưng trong mắt của Hứa Tiên, trên tượng của Khổng Tử có ánh sáng lóe ra, là một tường đất nhưng lại có được sinh mạng của mình. Trong nội tâm minh bạch, đây là do trăm năm qua, vô số đời học sinh, thành tâm thành ý yên lặng cầu phúc cho mình, vô số nguyện lực hội tụ trong đó, tạo thành hiệu quả như vậy. Loại nguyện lực này tuy khác với công đức lực, nhưng về bản chất, khác nhau không quá lớn. Nhưng trong lòng của Hứa Tiên không có thành ý, ngược lại cảm thán, cả đời ngươi thất vọngm đại khái cũng không nghĩ ra, đời sau có nhiều người tín ngưỡng ngươi như vậy! Mà ngươi chân thật, theo trăm ngàn năm tháng, cũng bị vặn vẹo không thành bộ dáng a!
Sau đó mới có thể tiến vào trong trường thi, có một cổng đi vào nội viện của văn miếu, đương nhiên, trước đó, sẽ có những binh sĩ hung thần ác sát soát người, để ngừa người nào bí mật mang theo tài liệu làm rối kỉ cương, sau khi điều tra xong, sẽ áp số cho từng người.
Binh sĩ soát người bình thường không dám làm gì, nhưng hiện tại, lại không chút khách khí với những người đọc sách này.
Thân hình Hứa Tiên cao lớn, dáng người cao như người phương bắ, cho nên binh sĩ soát người có chút phiền toái, nhưng ánh mắt của hắn quét qua, binh sĩ kia lại không dám vô lễ quá mức, cuối cùng cho hắn đi vào trong phòng thi, mang số 15 Giáp. Số phòng nhỏ nhất, chưa đủ mười m², nhưng lại nhồi rất nhiều thứ. Trong lúc thi cử không được tự tiện đi lại. Tú tài chẳng những phải tự nấu cơm, ngay cả ăn uống tiểu tiện cũng phải tự giải quyết trong phòng thi.
Có thể tưởng tượng ngây ngốc trong một nơi chật hẹp, hôi thối, lại diễn ra dưới thời tiết nóng bức, có thể gọi là khổ không thể tả. Hàng năm đều có người thân thể quá kém, chịu không nổi hoàn cảnh này, trực tiếp té xỉu ở bên trong.
Hứa Tiên cũng đành phải dung thân trong đó, dò xét khắp nơi, ngay cả vách tường cũng bị lục xoát cẩn thận, phòng có người chuẩn bị chu đáo. Khá tốt thân thể của hắn không ăn không uống cũng chẳng có vấn đề gì, cho nên chỉ chờ tới khi thi mà thôi.
Nhưng mà, kỳ thật Hứa Tiên không có nắm chắc, chính mình có bao nhiêu cân lượng, hắn vô cùng rõ ràng, tuy có thể đã gặp qua là không quên được, chiếm đại tiện nghi hơn nhiều người, nhưng người tài trong thiên hạ nhiều như sao trời. Đừng nói là Phan Ngọc, cho dù Kim Thánh Kiệt cũng có bản lĩnh đặt câu thi từ, cũng vượt xa mình. Lại nghĩ tới Phan Ngọc gửi thư gần đây, bảo hắn cứ yên tâm đi thi, cho dù không thành, cũng phải tới kinh thành, nàng sẽ an bài Hứa Tiên đi học trong Quốc Tử Giám. Làm cho Hứa Tiên cũng phải thở dài, đúng là hiền thê a! Lập tức khắc khổ học tập, đọc mấy trăm quyển sách về các mặt của xã hội này, mặc dù không có mười thành nắm chắc, bảy tám phần vẫn phải có.