Hứa Tiên Chí

Chương 260: Như Mộng



- Nếu ta nói nhất định nàng phải tiếp nhận thì sao?

Hứa Tiên dậm chân, trừ cách này ra, không có phương pháp nào khác, chỉ cần có thể bồi bổ lại cho nàng, hắn cam tâm tình nguyện đem những công đức lực này tặng cho nàng:

- Chúng ta là bằng hữu, ta hy vọng có thể giúp được ngươi.

Tròng mắt Ngư Huyền Cơ vừa động, Hứa Tiên bướng bỉnh làm cho nàng có chút ngoài ý muốn, hai trăm vạn công đức đối với bất kỳ một thần tiên nào mà nói cũng không phải là chuyện nhỏ. Nhưng trong lòng nàng lại có chút đột nhiên, phảng phất như đã sớm ngờ tới hắn sẽ làm như vậy. Loại cảm giác mâu thuẫn này khiến trong lòng nàng có chút khó chịu.

Bạch Tố Trinh lại khuyên nhủ:

- Huyền Cơ, ngươi cứ nhận lấy đi!

Ngư Huyền Cơ nghiêm mặt nói:

- Hứa công tử, nếu là bằng hữu thì nên tôn trọng ý kiến lẫn nhau.

Hứa Tiên cũng là á khẩu không trả lời được, chỉ có thể nói:

- Chờ ngươi khôi phục tất cả trí nhớ rồi nói sau!

Ngư Huyền Cơ mỉm cười nói:

- Như vậy cũng tốt!

Nhưng trên thực tế, bắt đầu từ hôm qua, trí nhớ của nàng đã bắt đầu dừng khôi phục, ngủ một giấc tỉnh lại, sẽ không biến thành một người khác nữa.

Trước khi chia tay, Hứa Tiên quay đầu lại nói:

- Xin hỏi, hôm nay trí nhớ của nàng, gần nhất là từ lúc nào?

Ngư Huyền Cơ suy nghĩ một chút, đáp:

- Hẳn là ngày mười lăm tháng chín năm ngoái, ngày đó có người tới xem tiểu thiếp của mình sinh nhi tử có phải là con của mình. Ân, chỉ đến đây, sau này thì không nhớ rõ nữa.

Vẻ mặt Hứa Tiên bỗng có chút kỳ quái, nàng cũng không nói nhiều, cáo biệt Bạch Tố Trinh rồi rời đi.

Trên đường Hứa Tiên hỏi:

- Nương tử, trí nhớ sau này của Huyền Cơ còn có thể khôi phục sao?

Bạch Tố Trinh nhăn mày nói:

- Sợ là không dễ dàng.

Sau đó do dự một chút rồi hỏi:

- Ngày kia đã phát sinh chuyện gì sao?

Lại nói thêm:

- Không muốn nói cũng không sao.

Hứa Tiên lắc đầu cười khổ, có gì khó mà không nói được:

- Ngày đó là ngày chúng ta gặp nhau.

Những chuyện về mình, có lẽ đã biến mất ở trong lôi kiếp sao! Hoặc là, căn bản nàng không muốn nhớ tới chính mình.

Hơi thở mùi đàn hương từ Bạch Tố Trinh phát ra, nói:

- Chàng cùng Huyền Cơ?

Hứa Tiên nhìn vẻ mặt kinh dị của nàng, cười nói:

- Chớ suy nghĩ lung tung, tình cờ mà thôi, không nhớ nổi thì không nhớ vậy, vậy cũng không có gì lớn.

Đưa tay vuốt vuốt khuôn mặt trắng nõn của nàng, cười nói:

- Rốt cuộc tối nay có thể ôm ngươi đi ngủ không, tối nay cũng không cần ngủ.

Sắc mặt Bạch Tố Trinh đỏ thẫm, đẩy tay của hắn ra, nói:

- Theo như ta đặt lịch sinh hoạt hàng ngày, tối nay còn phải tu luyện.

- Không thể nào!

- Đương nhiên rồi.

Ngư Huyền Cơ đóng cửa phòng, quay đầu lại nhéo khuôn mặt Duẩn Nhi, nàng hớn hở thừa nhận, lại có cảm giác khí lực trên tay sư phụ càng lúc càng lớn.

- Nha đầu chết tiệt, lại dám kéo ta xuống bùn, dám để ta leo cây, xem ta xé rách miệng ngươi.

Duẩn Nhi ủy khuất, khuôn mặt nhỏ nhắn bị Ngư Huyền Cơ dùng sức ép lại, nói mơ hồ không rõ:

- Là ta đùa thôi, sư phụ nhất định phải chơi, hơn nữa sư phụ chơi rất vui vẻ đó! Leo cây cũng thế.

Ngư Huyền Cơ lập tức lấy một cái tay khác, nhéo lấy bên má kia của Duẩn nhi:

- Ngươi còn dám nói.

Trong mắt Duẩn Nhi rưng rưng:

- Sư phụ thật là đáng sợ, sư thúc người ở đâu rồi?

Ngư Huyền Cơ buông lỏng tay ra, nói:

- Không được gọi hắn là sư thúc, hắn đã thành hôn cùng sư phụ, gọi như vậy, bối phận chẳng phải sẽ lộn xộn sao.

Duẩn Nhi vuốt vuốt khuôn mặt đang đỏ rực, biết điều gật gật đầu.

Ngư Huyền Cơ thở phào một cái, nói:

- Nói đến lại càng tức, chơi trò leo cây thì cũng thôi, lại để cho người khác nhìn thấy được.

Bộ dáng kia của mình lại bị một nam tử xa lạ nhìn thấy, khiến nội tâm nàng cảm thấy không biết có tư vị gì.

Duẩn Nhi hét lên:

- Sư thúc không phải là người ngoài.

- Ngươi còn nói.

Duẩn Nhi che mặt của mình thật chặt nói:

- Ta nói đúng mà, vẫn là sư thúc đem sư phụ từ trong núi tuyết trở về, dùng máu của mình giúp sư phụ chiêu hồn. Trong lòng Duẩn Nhi, rất cảm kích sư thúc, nếu không có sư thúc, chắc Duẩn Nhi sẽ không còn được gặp lại sư phụ nữa.

Nhớ tới cảm giác đáng sợ lúc trước, trong đôi mắt lại ngân ngấn nước mắt.

Ngư Huyền Cơ sửng sốt nhìn Duẩn Nhi vẫn còn bộ dáng sợ hãi, hiển nhiên lúc đó đã làm cho nàng rất sợ.

Xúc động tuôn trào, nhẹ nhàng vuốt gò má nàng:

- Tốt lắm, tốt lắm, là sư phụ không đúng, không nên nhéo ngươi mạnh như vậy.

Lại mang theo Duẩn Nhi đi vào trong nhà, vừa đi vừa nói:

- Trưa nay sẽ làm món ngon cho ngươi.

Duẩn Nhi thẳng thắn nói:

- Nhưng sư phụ nấu thật khó ăn. A! Người vừa nhéo ta. Truyện được copy tại Truyện FULL

Ngư Huyền Cơ đột nhiên hỏi:

- Đúng rồi, ngươi còn nhớ rõ ngày mười lăm tháng chín năm ngoái không? Có chuyện gì đặc biệt sao?

Vì sao trí nhớ lại ngừng hẳn ở ngày hôm đó? Sắc mặt của Hứa Tiên làm cho nàng có chút kỳ quái.

Duẩn Nhi noi:

- Dĩ nhiên là nhớ rồi, đó là lần đầu tiên sư phụ và sư thúc gặp nhau mà!

Cước bộ Ngư Huyền Cơ dừng lại, bỗng nhiên trong lòng không khỏi có chút ngẩn ngơ. Một chút tình cảm như muốn theo đáy lòng bộc lộ ra, lại bị phong tỏa ở trước phiến đại môn trí nhớ,

Nàng chỉnh lại tâm tư, bình tĩnh nói:

- Ngươi đem những chuyện ta không nhớ được, kể lại một lần cho ta nghe nào!

Trong một buổi trưa, Duẩn Nhi đem chuyện của Ngư Huyền Cơ nói lại một lần, nhưng thường xuyên bị Ngư Huyền Cơ cắt đứt.

Ngư Huyền Cơ nửa tin nửa ngờ nói:

- Ngươi nói chúng ta cùng đi xem Nguyên tiêu, ta, ta còn mặc bộ y phục kia?

- Đúng vậy, đúng vậy nha!

Ngư Huyền Cơ kinh ngạc nói:

- Cái gì, ta ôm hắn ở đó à!

- Đúng vậy, đúng vậy nha!

Ngư Huyền Cơ cảm thấy đầu óc của mình hoàn toàn hỗn loạn.

Cho đến khi kể xong hết thảy, theo lời nói của Duẩn Nhi khiến cho Ngư Huyền Cơ không cách nào hiểu được, ban đầu mình có tâm tình như thế nào lại làm ra những chuyện khó tin như vậy. Còn có chút thở dài, như vậy trí nhớ, có hay không cho thỏa đáng đây!

Cuộc sống ngày ngày qua đi, trí nhớ của Ngư Huyền Cơ quả nhiên không thể khôi phục được nữa.

Hứa Tiên cùng Bạch Tố Trinh đi qua thăm nàng một lần, hắn còn ở một bên nhìn nàng và Bạch Tố Trinh thân mật trò chuyện, thỉnh thoảng cũng có nói một hai câu, nàng cũng không có chút khổ sở nào, chẳng qua là liên tục cảm tạ Hứa Tiên, cảm tạ hắn đã cứu mình.

Hứa Tiên có một loại ảo giác, quả thực hôm nay nàng cố ý tránh xa mình, có nói mấy lần, cũng không thú vị gì, chỉ có thể cảm khái, có lẽ quên đi cũng là một chuyện tốt! Khi trí nhớ đã biến mất, cần gì lại miễn cưỡng đi sáng tạo ra một trí nhớ mới? Chỉ làm thêm ràng buộc, cũng có thể làm được gì nữa? Hại… nàng một lần nữa sao?

Hắn cũng không đi xem Huyền cơ nữa, chỉ ở nhà an tâm tu luyện. Trong khoảng thời gian này, cuộc sống của hắn trôi qua thoải mái vô cùng, Bạch Tố Trinh giám sát hắn tu luyện, Vân Yên dạy hắn làm văn. Thỉnh thoảng lại đi ra khỏi nói gặp gỡ Tiểu Thiến, nhu tình mật ý, không nói nên lời. Trên mặt Tiểu Thiến tan đi không ít u oán, dần dần được ý mừng cùng xuân tình thay thế, khiến cho Hứa Tiên càng cảm thấy vui vẻ, quên đi vẻ ngơ ngẩn trong lòng.