Hứa Tiên cảm thấy suy nghĩ của nàng, cho dù tính tình của hắn tốt cũng phải tức giận, nói:
- Ngươi trải qua những thủ đoạn khủng bố để hãm hại ta, xem ta giáo huấn ngươi như thế nào.
Mặc dù hắn không hiểu ảo thuật, nhưng trong thức hải của hắn, hắn muốn làm gì thì làm, hắn muốn trả thù Hồ Tâm Nguyệt thật độc ác, lập tức nghĩ ra vô số tình tiết khủng bố, cái gì câu chuyện quỳnh dao, hay một trăm quyển sách (phần cuối đều đổi thành bi kịch), cho ngươi nếm thử.
Hồ Tâm Nguyệt cau mày. Ở loại địa phương này Hứa Tiên có thể phát giác ra suy nghĩ của mình, cho nên nhanh chóng ẩn tàng suy nghĩ của mình vào sâu trong thức hải. Nhưng Hứa Tiên lúc nỳ chiếm ưu thế lớn, nàng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, cho nên lựa chọn hành sự theo tình huống. Mặc dù nàng lúc này ở trong hoàn cảnh xấu, nhưng dù nàng được gọi là Thiên Ma, cũng không phải không có cách.
Với thủ đoạn của nàng, cho dù ở trong mộng của Hứa Tiên, cũng tuyệt đối không dễ đối phó. Huống chi đạo hạnh của nàng còn cao hơn Hứa Tiên một bậc.
Hứa Tiên hơi cười lên, nói:
- Giấu được sao?
Thân hình lóe lên đã xuất hiện trước mặt của Hồ Tâm Nguyệt.
Hồ Tâm Nguyệt không hề kinh ngạc, mỉm cười nhìn qua Hứa Tiên, trong nội tâm cười lạnh nói:
- Ta muốn xem ngươi chơi tiểu xiếc gì.
Ở chỗ này nàng không cách nào chính thức gây tổn thương cho Hứa Tiên, đồng dạng, Hứa Tiên cũng không cách nào gây tổn thương chân chính cho nàng, tối đa có thể làm tâm ma của nàng nổi lên. Nhưng nàng được gọi là Thiên Ma, căn bản không tín nhiệm gì tới ảo cảnh của tâm ma cả.
Hứa Tiên mỉm cười nói:
- Ngươi nhanh chóng biết rõ thôi.
Hồ Tâm Nguyệt một tay chống eo, một tay lay động sợi tóc trên trán, sóng mắt quét ngang nói:
- Chẳng lẽ Hứa công tử ở chỗ này khi dễ ta sao?
Thân thể lung linh mềm mại lắc lư trước mặt của Hứa Tiên, đôi môi đỏ mọng của nàng có mùi đàn hương tỏa ra.
- Ở chỗ này, cho dù Hứa công tử muốn, ta cũng không có biện pháp a.
Âm thanh ai oán của nàng làm cho tâm thần của Hứa Tiên rung động, không khỏi suy nghĩ theo lời của nàng nói.
- Đúng vậy a. Ở chỗ này mình có thể muốn làm gì với nàng thì làm, nhưng không cách gì gây tổn thương cho nàng ta.
Không khỏi nhìn về dung nhan tinh xảo của Hồ Tâm Nguyệt trước mặt, môi đỏ răng trắng, mắt phượng mày ngài, cho dù Hứa Tiên thường ngày gặp qua nhiều mỹ nhân, cũng không nhìn ra khuyết điểm nhỏ nhặt nào cả, giống như cười mà không phải cười, trong đó mang theo nét mị hoặc vô cùng mê người, dán người của nàng không tính là cao gầy, nhưng đặc biệt lung linh hấp dẫn, tình tiết phức tạp trong đó, so với Vân Yên còn hấp dẫn động lòng người hơn nhiều.
Trong đầu của Hứa Tiên xuất hiện vô số tràng cảnh kiều diễm, cùng lúc đó, cảnh tượng bốn phía cũng biến đổi theo suy nghĩ của hắn.
Hồ Tâm Nguyệt bước chân liên tục lay động, đi về phía trước hai bước, nói:
- Hôm nay bị Hứa công tử vây ở chỗ này, ta cũng không dám có may mắn, chỉ mong hầu hạ Hứa công tử thoải mái, được công tử thả ra ngoài, có thể chứ?
Bộ dáng thân thiết buồn bã trên mặt của nàng, bất luận nam tử nào cũng phải động tâm.
Hứa Tiên vô ý thức hỏi:
- Hầu hạ?
Hồ Tâm Nguyệt gật gật đầu,
- Đúng vậy a!
Lúc này, bỗng nhiên nàng biến hóa nhanh chóng, hóa thành một bộ dáng khác, nhưng đó cũng là nữ tử có dung mạo tuyệt sắc, một bộ áo trắng như thiên sơn tuyết liên, khóe môi mang theo nụ cười thanh nhã, trừ Bạch Tố Trinh còn có ai.
Hứa Tiên nói:
- Nương tử?
"Bạch Tố Trinh" ôn nhu nói:
- Quan nhân, những ngày này ngươi có khỏe không?
Thân thể tiến sát Hứa Tiên. Nói vao bên tai của hắn:
- Ta rất nhớ quan nhân.
Thân thể hai người chỉ cách nhau một đường, khí tức ấm áp sà vào lòng của hắn, Hứa Tiên chỉ cần khoát tay là có thể muốn làm gì thì làm.
Hứa Tiên quả nhiên chậm rãi giơ tay lên, đặt lên bờ vai của nàng, rồi sau đó dùng lực đẩy mạng ra, sau đó dùng sức lắc đầu chóng mắt.
Một bàn tay mạnh mẽ đặt lên cổ của hắn, mặt của Hứa Tiên âm trầm như nước, lạnh giọng nói:
- Hồ Tâm Nguyệt, biến trở về cho ta.
Trong nội tâm âm thầm sợ hãi, không ngờ suýt nữa trúng chiêu của nàng ta.
Dựa vào tâm tính của hắn, nếu có tất yếu, hắn cũng vui lòng giết chết Hồ Tâm Nguyệt, nhưng tuyệt đối không lấy mạnh hiếp yếu, vũ nhục nàng, đây cũng là nguyên tắc của hắn. Nhưng vừa rồi hắn đã có một tia âm niệm, rồi sau đó sẽ không cách nào vãn hồi, không nghĩ tới lại bị nàng ta đùa bỡn.
Trong mộng cảnh, năng lực tự chế ngự của mình không bằng ngày thường. Trong mộng cảnh lần đầu tiên hôn Bạch Tố Trinh, đó là không kiềm lòng được, nhưng nếu đó là người khác, sẽ chẳng có chuyện hôn.
Đây rõ ràng là nàng động tay chân, nhìn cô gái tuyệt sắc trước mặt mặc cho mình muốn làm gì thì làm, hơn nữa đối phương đúng là gieo gió gặt bão, thậm chí cố ý câu dẫn, Hứa Tiên thân là nam nhân cho nên suy nghĩ của hắn cũng không phải là thánh nhân, có lẽ Liễu Hạ Huệ sẽ không ngó tới, nhưng lại tuyệt đối không thể ngồi không mà không "Muốn".
Nhưng đây chính là suy nghĩ và cơ hội của Hồ Tâm Nguyệt, có câu "Con đê ngàn dặm bị hủy tổ kiến", Hồ Tâm Nguyệt chỉ bằng vào một tổ kiến đã xé nát con tim của Hứa Tiên, một khi Hứa Tiên thực sự động sắc tâm, nàng lập tức sẽ đảo khách thành chủ. Thiên Ma vô khổng bất nhập (Không nơi nào không vào được), chính là như thế.
Hồ Tâm Nguyệt bị Hứa Tiên nắm cổ, ngược lại mỉm cười nói:
- Hứa công tử, ngươi đang làm cái gì thế? Chắc có lẽ nữ tử giả vờ thanh cao kia không thể thỏa mãn nươi chứ gì, không bằng để cho ta...
Nàng vào lúc này dùng dung mạo độc nhất vô nhị của Bạch Tố Trinh, ngay cả âm thanh cũng không chút khác biệt, nhưng thần sắc và khí độ của Bạch Tố Trinh lộ ra nét nhanh nhạy hoạt bát hơn một chút, chắc có lẽ nàng căn cứ vào hình dáng của Bạch Tố Trinh trước kia mà biến thành. Nhưng Bạch Tố Trinh tuyệt đối không bao giờ làm ra chuyện tản mát mị lực của mình, dùng thân thể và thần sắc câu dụ người khác.
Hứa Tiên xiết chặt tay, đánh gãy lời của nàng:
- Biến trở về đi.
Đối với chuyện nàng biến thành Bạch Tố Trinh để lừa gạt hắn, cảm thấy tức giận một hồi. Bởi vì nàng biến thành Bạch Tố Trinh, hắn thật sự cảm thấy nguy hiểm.
Hồ Tâm Nguyệt mỉm cười nói:
- Biến cái khác chứ gì?
Sau đó biến thành bộ dáng của Vân Yên, ôn nhu nói:
- Phu quân!
Không tâấy Hứa Tiên nói chuyện, rồi lập tức biến hóa, hóa thành bộ dáng của Phan Ngọc.
- Chẳng lẽ ngươi ưa thích được người ta chơi, đúng là buồn nôn.
Hứa Tiên chỉ cảm thấy giận không kềm được, sau đó lập tức tỉnh táo lại. Bất luận cảm xúc quá khích gì cũng làm cho mình lộ ra sơ hở, vừa rồi nàng ta dẫn động ham muốn tình dục của mình, hiện tại đang gây xích mích chọc mình tức giận, con hồ ly này quả nhiên giảo hoạt, muốn phát tiết, trong lòng của hắn tức giận biến thành băng lãnh, buông cổ của Hồ Tâm Nguyệt ra, thản nhiên nói:
- Hiện tại sẽ cho ngươi đẹp mắt.
Nói lời này ra, cảnh tượng bốn phía nhanh chóng biến đổi.
Hồ Tâm Nguyệt bất động thanh sắc, âm thầm chuẩn bị, thầm nghĩ:
- Hứa Tiên, ngươi thực sự cho rằng ta không thể làm gì được hay sao?
...
Trong trường thi, Phan Ngọc thống khoái đáp ứng làm cho Trình Tàng Kiếm có chút kinh ngạc, cũng không chút buông lỏng, hắn biết rõ, thời điểm nhìn thấy chân tướng đã tới.
Vân Yên cau mày nói:
- Có cần dùng của ta hay không.
Trên người nàng cũng mặc bộ áo lông.
Trình Tàng Kiếm lập tức cự tuyệt nói:
- Ta sao không biết xấu hổ như thế chứ.
Ánh mắt lại nhìn qua Phan Ngọc, cũng đợi nàng xuất hiện một tia khác thường.. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
- Minh Ngọc, lần này chỉ có thể phiền toái ngươi rồi.
Phan Ngọc phất phất tay nói:
- Hay là dùng của ta đi.
Vân Yên quan tâm nói:
- Ở đây gió rét, coi chừng bị lạnh.
Bộ dáng ân cần làm cho Trình Tàng Kiếm cảm thấy không được tự nhiên một hồi, giống như có người đang làm xấu chuyện tốt của mình.
Phan Ngọc mỉm cười nói:
- Không có sao.
Vân Yên oán trách nhìn Trình Tàng Kiếm, nói:
- Minh Ngọc, chúng ta về phòng trước đi, chỗ đó cũng ấm áp chút ít. Tới đó ta giao áo lông này cho Trình huynh. Trình huynh, ngươi cảm thấy thế nào?
Trình Tàng Kiếm do dự một chút, nhưng hắn cũng không muốn làm rõ ràng quá mức, nhân tiện nói:
- Cũng tốt!
Dù sao nơi nào chứng minh cũng được, kéo dài càng lâu, thì cơ hội lộ sơ hở càng lớn.
Ba người đi dọc theo hành lang gấp khúc, đi về phía trước, đợi đi tới một góc rẽ, Vân Yên nói:
- Ta đi như xí, các ngươi đi về trước đi!
Sau đó đi qua hình lang bên kia. Biến mất trước mặt hai người.
Phan Ngọc nhìn Trình Tàng Kiếm nói:
- Chúng ta đi trước đi.
Sau một khắc chuyển thân nỳ, Phan Ngọc thò tay một cái, đã đã cầm miếng tinh phiến nhỏ vào lòng bàn tay, đang giấy trong bàn tay.
Mà Vân Yên đã hóa thành hình dáng thật sự, cũng thở phào.
Phan Ngọc cùng Trình Tàng Kiếm đi tới trước cửa phòng, Phan Ngọc cởi áo lông chồn ra giao cho Trình Tàng Kiếm, nói:
- Đây, Tàng Kiếm.
Một bộ dáng thong dong của nàng hiện giờ, nhiều hơn mấy phần tiêu sái.
Con mắt của Trình Tàng Kiếm giống như lơ đãng nhìn vào cổ và ngực của Phan Ngọc mấy lần, nhưng nhìn tới nhìn lui, cũng không phát hiện một tia dị trạng nào. Cảm giác của mình hôm nay, quả nhiên là giả sao? Chẳng lẽ thật sự chỉ là si tâm vọng tưởng? Ta quả nhiên là váng đầu, tin tưởng cảm giác bậy bạ. Hắn rõ ràng là nam tử, tại sao trong một đêm lại biến thành nữ nhân chứ?
Phan Ngọc cau mày nói:
- Tàng Kiếm, ngươi hôm nay rất kỳ quái a!
Trình Tàng Kiếm lập tức bừng tỉnh ngẩn người, miễn cưỡng cười nói:
- Ta làm sao vậy?
Phan Ngọc nghiêm mặt nói:
- Ngươi muốn biết cái gì, không ngại trực tiếp hỏi ta đi, cần gì phải tìm cớ chứ, dùng võ công của ngươi làm sao lại sợ một chút hàn khí này. Vừa rồi Hán Văn ở một bên, ta không tiện nhiều lời, hiện tại, ngươi có thể thoả mãn?
Trình Tàng Kiếm mặt đỏ tới mang tai, chỉ cảm thấy đời này chưa từng xấu hổ như thế này, bởi vì một chút ý niệm loạn thất bát tao mà thăm dò hảo hữu của mình như thế này, đối phương lại còn nhìn mặt mũi của mình, trong nội tâm có chút cảm động, lại xấu hổ, trong khoảng thời gian ngắn không nói nên lời.
- Minh Ngọc, ta...
Trong lòng mình của hắn làm sao dám nói ra ý niệm xấu xa của mình chứ.
Phan Ngọc lắc đầu, đem lông chồn đưa cho hắn nói:
- Tính toán, cầm đi đi!
Bộ dáng làm như thấm thía, giống như đang nói "Từ hôm nay trở đi nên làm người thật tốt", dặn dò một phen.
Trình Tàng Kiếm tiếp nhận lông chồn, cười khổ nói:
- Minh Ngọc, vừa rồi ta chỉ thuận miệng nói ra, không có ý gì khác.
Sau đó đem lông chồn trả lại cho Phan Ngọc, nói:
- Đêm dài, ngươi cũng mau đi ngủ đi.
Phan Ngọc nhìn chằm chằm vào hai mắt của Trình Tàng Kiếm. Qua trong chốc lát mới mỉm cười nói:
- Ta đây cũng yên tâm.
Thuận thế vỗ vỗ vai của hắn, nói:
- Ngươi cũng mau đi ngủ đi!
Trình Tàng Kiếm sững sờ một lúc, không ngờ Phan Ngọc lại chủ động vỗ vai của hắn, đương nhiên trước kia Phan ngọc sẽ không làm như thế. Cho nên hôm nay Phan Ngọc vỗ vai của tên thư sinh ra, hắn biết nàng ra tay.
Nếu quả nhiên như vậy, quả nhiên là chính mình đoán sai rồi, trong nội tâm hối hận không thôi. Trong khoảng thời gian ngắn không thể phân biệt được vỗ vai và dắt tay có gì khác nhau.
Lúc này thời điểm hành lang trong quát khẽ một tiếng,
- Làm gì đó!
Một đội hộ vệ đốt đèn lồng tuần tra đi tới đây, đợi đến lúc người cầm đầu thấy rõ dung mạo của Phan Ngọc cùng Trình Tàng Kiếm hai người, liền vội vàng khom người hành lễ:
- Trình công tử, Phan công tử.
Trong kinh thành, không ai không biết hai người bọn họ.
Trình Tàng Kiếm gật đầu nói:
- Chúng ta có mấy lời nói với nhau, chờ một chút sẽ đi ngủ.
Hộ vệ vội vàng ứng một tiếng, nào dám nhiều chuyện, cho nên tiếp tục đi dọc hành lang tuần tra như trước.
Trong nội tâm Phan Ngọc căng thẳng, phương hướng của bọn họ đi rõ ràng là chỗ của Vân Yên, nếu để cho người ta phát hiện trong trường thi có nữ tử ở trong, đương nhiên sẽ gặp chuyện không may, nhưng Trình Tàng Kiếm trước mắt lại không dễ ứng phó được.
Cũng may Trình Tàng Kiếm nói:
- Minh Ngọc. Ta đây đi trước, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai chúng ta gặp lại.
Phan Ngọc cười nói:
- Tốt, vậy ngày mai gặp lại.
Đưa mắt nhìn Trình Tàng Kiếm rời đi.
Bỗng nhiên Trình Tàng Kiếm quay đầu lại nói:
- Minh Ngọc, chúng ta là bằng hữu a!
Phan Ngọc mỉm cười gật đầu, nói:
- Đương nhiên.
Phan Ngọc quấn khăn lông chồn lên cổ, trở lại trong phòng, đóng cửa phòng. Mỉm cười trên mặt đã biến mất vô tung, đôi mắt của nàng lóe sáng trong bóng đêm. Nếu vừa rồi thật sự bị khám phá chân thân, nàng chỉ có thể hạ sát thủ. Kết giao gần một năm, nàng thật sự không muốn đi tới bước này, hôm nay cho dù đối với Trình Tàng Kiếm, hay là đối với nàng, đều xem như tránh được một kiếp.
Đợi cho tiếng bước chân của Trình Tàng Kiếm hoàn toàn biến mất, nàng vội vàng mở cửa phòng, bước nhanh đi về phương hướng của Vân Yên, chỉ mong Vân Yên đầy đủ cơ linh, có thể sớm tránh né.
Thời điểm này, đột nhiên phía trước có tiếng động rất lớn, có rất nhiều ngọn đèn dầu sáng lên. Tâm của Phan Ngọc có chút trầm xuống, vận khinh công tiến về hướng phát ra âm thanh.
...
Hồ Tâm Nguyệt thấy không thể mê hoặc Hứa Tiên. Cho nên hóa thành bộ dáng vốn có, trên mặt lại không chút nhụt chí, mà là quan sát mọi nơi, nàng am hiểu nhất chính là ảo thuật, cũng tò mò Hứa Tiên đổi hoàn cảnh thế nào để đối phó với nàng, trong nội tâm có chút cười lạnh, cho dù là tu la đại ngục hay núi đao biển lửa, đều là thứ bổn cô nương thường chơi.
Nhưng khi cảnh tượng bốn phía dần dần ổn định lại, Hồ Tâm Nguyệt không thể không lộ ra nét kinh ngạc.
Trên trời có màn mưa phùn rơi xuống, ướt đẫm đá xanh trên đường đi, đám người quần áo khác nhau, có mặc trường bào thông thường, có mặc quần áo da kỳ dị. Càng có nữ tử ăn mặc quần áo nịt ngực, vạt áo thì có lỗ hổng thật dài, có người mặc quần đùi, bước đi lộ ra đùi ngọc tuyết trắng. Những trang phục bạo lộ như vậy, cho dù ở trong phòng của mình cũng hiếm thấy.