Hứa Tiên Chí

Chương 367: Sử Quan (1)



Kế này sách đã bao hàm lừa dối, dĩ dật đãi lao (*dùng khỏe ứng mệt), thụ thượng khai hoa, miệng nam mô, bụng một bồ dao găm..nhiều loại diệu kế, mà kẻ đưa ra cái mưu kế này đúng là cái vịNgũ kinh tiến sĩdẫn đườngkia, lúc này hắn cái trán đã lấm tấm mồ hôi, lúc đó một hồi nóng vội, không ngờ Hứa Tiên lại dùng kếrút củi dưới đáy nồi, làm cho hắn hiện tại cực kỳ khó xử, mắt thấy Đại học sĩ nhìn hắn sắc mặt càng ngày càng bất thiện, hắn liền tranh thủ thời gian nói với Phan Ngọc:

- Trạng nguyên lang, ngươi nhanh nhanh đi tìm hắn đưa đến đây, chúng ta trước tiên khảo thí những người khác."

Phan Ngọc sắc mặt như thường lên tiếng đồng ý, trong nội tâm nhưng lạichỉ muốn cười to, thật sự là một đám con mọt sách.

Tronglúc tham quan, Hứa Tiên chỉ cảm thấy Hàn Lâm viện so với Hoàng Thành hoa lệ cùng uy nghiêm lại có một không khí hoàn toàn khác, nên hắn cũng không chú ý tới mọi người đã rời đi, vẫn một mình đi lại ở trong quán cáccũ kỹ, bia điêu khắc đá, khắp nơi tràn đầy khí tức mực văn, cổ bách Thanh Tùng thấp thoáng ở giữa, chạc cây ở giữa lộ ra một chút ánh mặt trời, ở chỗ này, ánh sáng mặt trời phảng phất dịu đi rất nhiều. Có đôi lúc, Hứa Tiên sẽ cảm giác mình đang đi theo một đoàn lữ hành nào đó đi du lãm một chỗ danh thắng di tích cổ, mà không phải là đã vượt qua cự ly ngàn năm ngăn cách tiến vào nơi đây.

Gió xuân ấm áp bỗng nhiên đưa tới một mùi hương thơm ngát, hắn không khỏi theo hướng mùi thơm bay tới tìm đến địa phương tỏa ra, đi qua một hòn non bộ, hắn liền gặp một gốc cây hòe cổ thụ nghiêng nghiêng đứng ở bên cạnhhồ sen, trên cây nở ra rất nhiều hoa, tô điểm trên đầu cành, đón lấy ánh mặt trời, đang nở ra sáng lạng. Cái bóng trắng của những bông hoaphản chiếu dưới hồ nước, mùi thơm lại càng thêm nồng nàn hơn. Hắnnhắm mắt lại, cảm giác mùi hương của hoa hòe so với mùi hương trong ký ức kiếp trước xem có gì khác nhau!

- Ngươi là ai từ đâu tới? Sao lạiđi dạoở chỗ này?

Một tiếng quát vang lên đã cắt đứt suy nghĩHứa Tiên, hắn quay đầu lạiliền thấy một lão giả gầy gò thân mặc quan bào màu xanh đậm, trước ngực thêu hình cò trắng, mây xanh, cùng là quan hàm lục phẩm giống Phan Ngọc, chỉ là không biết đây là biên soạn hay là người hầu, chẳng qua là cái bộ quan bào rộng thùng thình kia như là được treo lên trêu người lão giả, nghe nói Hàn Lâm Viện là nơi thanh liêm đệ nhất trong nha môn, theo như bộ dáng của lão giả này thì có vẻ câu nói kia cũng không phải là nói ngoa.

Hứa Tiên nho nhã chắp taylễ độnói:

- Đại nhân, đệ tử là Hứa Tiên, sắp sửa tại trong Hàn Lâm Viện đảm nhiệm chứcsử quan.

- Hứa Tiên, Hứa Tiên, dường như ta đã nghe qua tên này ở đâu rồi thì phải.

Lão giả vuốt ve chòm râu dê làm ra bộ dáng suy tư.

Hứa Tiên tại trong lòng lại cảm thán: danh khí của ta to lớn như thế mà ngươi đều chưa nghe nói qua, xem ra ngươi cách độ tuổi lão niên si ngốc không còn xa đau.

Lão giả bỗng nhiên thần sắc khẽ động, mắt lộ ra tinh quang, vỗ tay nói:

- Lão phu nghĩ ra rồi, kia bản " Tam Quốc Diễn Nghĩa " là do ngươi viết có phải không?

Hứa Tiên nói:

- Có lẽ... Cứ coi như thế đi!

- Oanh, hảo tặc tử, tìm ngươi khắp nơi không được, hôm nay ngươi lại tự đưa tới cửa.

Lão đầu đột nhiên hét lớn một tiếng, tiến lên kéo lấy ống tay áo củaHứa Tiên.

- Ngươi cũng là người đọc sách, như thế nào lại dám loạn sửa tư liệu lịch sử, lẫn lộnnội dung! Ta hỏi ngươi, nơi nào có đào viên để tam anh kết nghĩa, nơi nào có Tam Anh chiến Lữ Bố, Hổ Lao Quan và Tị Thủy Quan vốn là cùng một chỗ, sao ngươi lại nói là hai chỗ khác nhau, ai, thật sự là sai lầm không thể sửa chữa, sai lầm không thể sửa chữa.

Rồi không nói không rằng lôi kéo Hứa Tiên bước tới bên trong một gian phòng.

Hứa Tiên trên người tuy có lực lượng ngàn cân, nhưng không dám sử dụng, hắn sợ nếu như mình hơi chút dùng sức, thì cái thân già khọm, hom hem của lão giả này sẽ không chịu nổi mất. Thực sự hắn cũng đã mình bạch, vị lão giả này hẳn phải là một vị sử quan a!

Hắn đi vào trong phòng, thấy trong phòng bày đầy giá sách, chất đầy sách sở, chỉ sợ có đến hơn vạn cuốn, trong phòng tràn ngập mùi vị củavật liệu gỗ mụcnát, ngoài ra còn một số loại mùi vị khác xen lẫn trong đó, quanh quẩn trong phòng. Ừ? Hình như còn có một cổ dưa muối mùi vị.

Trên một bàn dài trước cửa sổ, mặt bàn bày đầy sách, giấy và bút mực đặt cùng một chỗ, một ly trà xanh còn khói bay lượn lờ.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua giấy giường, ánh sáng đen kịt một mảnh thư khố. Một lão Hàn Lâm đẩy cửa sổ ra, cho ánh sáng chiếu vào, đối diện là một hồ sen và cây hòe.

Hứa Tiên khen một tiếng, nói:

- Nơi đây thật thanh nhã.

Những chức quan ở Hàn Lâm Viện này đa số là nhàn tản, giống như câu nói "Đại ẩn trong thành thị", khác với những tân tiến sĩ một lòng hướng về phía trước, sinh hoạt của bọn họ là một ly trà xanh, vạn quyển sách, cũng không thấy rượu thịt cửa son lộng lẫy, cũng không có đấu đá quan trường nguy hiểm, một chút ít giấy lộn trong nơi này chính là cả cuộc đời của bọn họ. Hứa Tiên có chút cảm thán, nếu như không có công việc cần phải làm, thì sinh hoạt như vậy cũng xem như rất tốt.

- Ngươi nhìn xem trên quyển sách này có ghi cái gì, Ân, còn có bản này nữa, cái bản này...

Lão đầu từ trong đống sách lấy vài quyển sách đưa cho Hứa Tiên, lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị.

Hứa Tiên nhìn qua, nhưng đây là một bản Tam Quốc Chí, Tấn Thư, Hậu Hán Thư, không đợi Hứa Tiên kịp phản ứng. Lão đầu kia lại đưa tới Ngụy Tấn Thế Ngữ, Tục Hán Thư, Ngô Thư... Đặt một đống sách lớn lên tay của Hứa Tiên, có hơn mười cuốn, tới khi hai tay của Hứa Tiên không nâng hết mới yên lồng không đưa thêm.

Hứa Tiên bất đắc dĩ nói:

- Đại nhân, ngươi cho ta xem những cái này làm gì?

Lão Hàn Lâm gấp lên, nói:

- Làm cái gì? Muốn ngươi xem Tam Quốc Diễn Nghĩa mà ngươi viết là sai lầm như thế nào!

Hứa Tiên đặt đống sách lên bàn, nói không sao cả:

- Nếu là diễn nghĩa, đương nhiên là giả.

- Giả!

Lão Hàn Lâm sững sờ, không nghĩ tới Hứa Tiên thừa nhận thống khoái như vậy, giống như đem sức mạnh ngàn cân đánh vào hư không, hắn buồn ưực một hồi, điều chỉnh tâm thần, thét hỏi nói:

- Nếu là giả ngươi viết làm cái gì?

Hứa Tiên thẳng thắn nói:

- Đương nhiên là vì bán lấy tiền!

Lão Hàn Lâm lui ra sau ba bước, trừng to mắt chỉ vào Hứa Tiên nói:

- Ngươi, ngươi...

Thời này quân tử không bàn tiền tài, chú ý "Quân tử cố cùng", hắn vạn lần không nghĩ tới tài tử của đời này lại nói như thế, sắc mặt trong khoảng thời gian ngắn đỏ bừng trướng lên.

Hứa Tiên không nghĩ tới lời của mình lại làm cho người ta kích động như thế, đừng có náo ra tai nạn chết người là được, liền bước lên phía trước, vỗ lên cái lưng gầy trơ xương của hắn, thuận tiện độ nhập một tia thủy linh chi lực, rốt cuộc lão Hàn Lâm cũng ho khan mạnh một hồi, mang theo cơn tức này, ngồi xuống vỗ bàn thật mạnh, giận dữ nói: Bạn đang xem tại Truyện FULL - thegioitruyen.com

- Trẻ con không dễ dạy, trẻ con không dễ dạy!