Mùi hương từ trúc phát ra, căn phòng rất sạch sẽ. Đồ vật đều dùng trúc tạo thành. Nhưng trong khuê phòng của thiếu nữ, ngay cả gương đồng cũng không có. Một khung dệt yên tĩnh đặt trong góc phòng, phía trên còn có một thớ dệt giống như vải vóc, trên đó có hoa văn tinh xảo, thể hiện tài hoa khéo léo của nữ tử
Chung Lê bổ nhào vào giường nhỏ, đem mặt vùi vào trong chăn, vai của nàng rung rung không thôi, tiếng khóc nức nở truyền tới.
Hứa Tiên nhẹ giọng kêu:
- Chung cô nương, Chung cô nương!
Nhưng Chung Lê vẫn bi thống, cho nên đối với chuyện xung quanh không quan tâm tới.
Hứa Tiên vỗ nhẹ vai của nàng, đột nhiên Chung Lê kịp phản ứng, ngồi dậy ôm chăn, ngồi ở giữa giường, có chút phòng bị nhìn qua Hứa Tiên, lê hoa đái vũ, hai mắt đẫm lệ mông lung, bộ dáng thật thương tiếc.
Hứa Tiên sờ sờ cái mũi, thời điểm này nên nói ra câu đại loại như "Bớt đau buồn đi", nhưng lại nói:
- Chung cô nương, ngươi thật sự không cần phải thương tâm đâu, tuy ca ca ngươi nhìn thì đã chết, nhưng kỳ thật lại không thể xem như chết.
Chung Lê nói:
- Hứa công tử, ngươi nói cho ta biết, ca ca ta rốt cuộc là như thế nào?
Hứa Tiên nói:
- Ca ca ngươi đã biến thành quỷ.
Đây còn không phải là chết! Chung Lê cắn môi, nước mắt lại rơi xuống.
- Hứa công tử, cô nam quả nữ chung một phòng, không quá thuận tiện, cho nên mời ngươi ra ngoài đi.
Hứa Tiên cảm thấy cười khổ không thôi, cũng trách cứ Thần Chung Quỳ, nhìn bộ dáng của ngươi thật khoái hoạt, tại sao không đi về thăm muội muội của ngươi trước. Chỉ có thể miễn cưỡng giải thích:
- Ca ca ngươi Thần Chung Quỳ chính là khuê tinh chuyển thế, sau khi chết anh linh không tiêu tan, chỉ cần tu hành thêm một chút, sẽ đứng hàng tiên ban, được vạn người hương khói tín ngưỡng. Ta ở trong kinh thành đã nhìn thấy hồn phách của hắn, hắn nói muốn về Chung Nam Sơn trước, nhưng không biết vì sao còn chưa tới!
Chung Lê lắc đầu, tỏ vẻ hoàn toàn không thể hiểu được, mà dùng ánh mắt quỷ dị nhìn qua Hứa Tiên.
Hứa Tiên cũng hiểu được tâm tính của nàng, nếu đổi lại là mình gặp được chuyện như vậy, còn nghe người ta nói chuyện thần ma tiên phật. Hắn đại khái sẽ xúc động liều mạng với người đó. Nhưng cho dù hắn giải thích thế nào, không có Thần Chung Quỳ ở đây, chung quy khó có thể khiến nội tâm của nàng tán thành.
Hứa Tiên đặt hai tay lên vai của nàng, nhìn vào mắt của nàng, chân thành nói:
- Ta chỉ muốn ngươi hiểu, ca ca ngươi hiện tại rất tốt, căn bản không cần ngươi thương tâm cho hắn. Đợi đến lúc hắn trở về ngươi sẽ hiểu, ngươi tin tưởng ta chứ?
Chung Lê nhìn qua ánh mắt chân thành của Hứa Tiên, không tự chủ được gật gật đầu, bỗng nhiên cũng hơi hiểu được cách giải thích của Hứa Tiên, thì ra hắn đang lo lắng cho mình quá thương tâm a.
Trong nội tâm của Hứa tiên thầm thoải mái, quả nhiên, chỉ cần chân thành biểu đạt ý nghĩ của mình, người khác nhất định sẽ hiểu được.
- Hứa công tử.
- Ân?
Sau đó Chung Lê lại nghiêng đầu đi, một tia đỏ ửng hiện lên má đào, nói:
- Thỉnh ngươi lấy tay ra được không?
- Phu quân, ngươi... Các ngươi...
Thì ra chẳng biết từ lúc nào, Vân Yên đã cưỡi ngựa đuổi tới, nhìn qua cửa sổ nhìn thấy một màn như thế này, Chung Lê ôm chăn, ngồi co lại trên giường, thân thể Hứa Tiên nghiêng về phía trước, hai tay đặt lên vai của nngf. Tình cảnh này, không cách nào không khiến người khác liên tưởng tới chuyện gì đó.
Hứa Tiên vội vàng buông tay ra, ho nhẹ hai tiếng nói:
- Yên nhi, ngươi hiểu lầm!
Chung Lê giống như con nai con nhảy loạn, trốn vào trong có phòng.
- Ta còn chưa nói cái gì đâu!
Hứa Tiên cười một cái, cũng không thèm để ý. Giới thiệu Chung Lê bên cạnh:
- Ngươi tới vừa vặn! Vị này chính là muội muội của Thần Chung Quỳ, Chung Lê cô nương, ngươi nên quan tâm tới nàng ta nhiều hơn.
Bên người lại không có thân ảnh của Chung Lê, nhìn lại, Chung Lê đang trốn trong góc giường, ôm cánh tay, nhìn Hứa Tiên lại nhìn Vân Yên, có chút phòng bị, càng có chút ít không biết làm sao.
Hứa Tiên lắc đầu, nhìn Chung Lê nói:
- Chung Lê cô nương, đây là thê tử của ta, Vân Yên!
Vân Yên lấy khăn che mặt xuống, nhìn Chung Lê cười ngọt ngào, nói:
- Chung Lê muội muội!
Nụ cười này phát ra từ nội tâm, cũng không phải giả vờ cười cho Hứa Tiên vui vẻ, nghe Hứa Tiên ở trước mặt người khác giới thiệu là thê tư, cho nên "Lòng hư vinh" của nàng đạt được thỏa mãn nho nhỏ.
Chung Lê cũng không khỏi kinh ngạc trước dung mạo của Vân Yên, nụ cười của nàng mang theo diễm quang, má lún đồng tiền, cơ hồ khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Nhưng không thể không thừa nhận, phu thê này vô cùng có lực tương tác. Nàng ở trong núi nhiều năm, chuyện đi mua sắm cơ hồ do Thần Chung Quỳ đi ra ngoài xử lý, cơ hồ cũng không gặp cái gì trắc trở, từ nhỏ bị dân trấn bài xích, cho nên tâm phòng bị của nàng đối với người lạ cũng tăng lên không ít. Tâm của Thần Chung Quỳ cũng khiến cho nàng như chim sợ cành cong.
Nhưng hai người trước mặt này lại khác, làm cho người ta không tự chủ được sinh ra tâm thân cận. Như vừa rồi, bị một nam tử xa lạ dùng tay khoác hai vai, nhưng mất cả buổi mới kịp phản ứng, cơ hồ có chút khó tin. Biểu lộ quá mức chân thành, động tác quá mức tự nhiên, lúc nàng kịp phản ứng, hai tay của hắn đã đặt lên vai của nàng rồi.
Vân Yên đánh giá Chung Lê một lúc, cũng không có lập tức tiến lên, đang đánh giá. Trong nội tâm lại sợ hãi thán phục, "Thiên hạ to lớn, không thiếu cái lạ". Mặc dù nàng chưa từng thấy Thần Chung Quỳ, cũng nghe qua Thần Chung Quỳ xấu xí dữ tợn như thế nào. Một ca ca có dung mạo xấu xí dữ tợn, lại có được một muội muội dung mạo xinh đẹp như hoa. Trong nội tâm thầm than "Phan đại công tử, mặc cho ngươi thông minh tuyệt đỉnh, vẫn tính sai rồi."
Nhưng nhìn thấy Chung Lê, bộ dáng hai mắt đẫm lệ mông lung, không khỏi nhớ tới lúc biệt ly Thanh Loan, trong nội tâm xuất hiện cảm tình thương tiếc, tiến lên dùng tay lau nước mắt trên mặt của nàng, trong miệng không ngừng nói lời an ủi.
Chung Lê càng không biết nên làm sao, không biết nên làm thế nào cự tuyệt thiện ý.
Hứa Tiên cảm thấy thời điểm này mình nên đi ra ngoài mới tốt, Vân Yên cùng Chung Lê đều là nữ nhi gia, càng khéo léo hiểu lòng người, nói chuyện còn thuận tiện hơn mình nhiều, Huyện lệnh chạy đến cũng cần một ít thời gian. Sáng sớm xuất phát từ kinh thành, lúc này đã qua giữa trưa, chính mình không sao cả. Nhưng Vân Yên chắc hẳn đã đói, bộ dáng của Chung Lê cũng chưa nếm qua cái gì.
Hắn liền hỏi:
- Phòng bếp ở đâu?
Chung Lê đang có chút ít say mê trong ôn nhu của Vân Yên, nghe vậy vội vàng chỉ vào một gian tiểu trúc ở gần đó, tuy trong nội tâm hiếu kỳ, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Hứa Tiên đi đến phòng bếp, cũng rất đơn sơ, nhưng vô cùng sạch sẽ. Ngay cả bếp lò cũng không nhiễm một hạt bụi, cho dù nữ tử nhà ai có được phòng bếp như vậy, phu quân của nàng cũng kiêu ngạo.
Khá tốt trong phòng bếp không thiếu dầu muối tương dấm chua, trong vạc gạo và mì đã không nhiều lắm, nhưng cũng đủ ăn một bữa. Hắn không biết, đây là lợi nhuận khi Thần Chung Quỳ khảo thi đậu cử nhân có được.
Nhưng chum nước đã không còn nước, Hứa Tiên định tụ khí thành nước, nhưng nhớ tới A Cô Tuyền cách đó không xa, cho nên cầm hai cái thùng đi tới hồ nước, chuẩn bị bắt mấy con cá làm thức ăn.
Chung Lê từ cửa sổ thấy vậy, vội vàng mở miệng ngăn cản, nói:
- Hứa công tử!
Vân Yên cầm tay của nàng, nói:
- Cứ để cho hắn đi.
Chung Lê lắc đầu, nói:
- Không được ah!
Bước nhanh ra ngoài cửa, đoạt thùng nước trong tay của Hứa Tiên.
- Hứa công tử, để cho ta tới a!
Bỗng nhiên nhớ tới trách nhiệm của mình, hắn là bằng hữu củ ca ca, chính mình nên hảo hảo chiêu đãi mới đúng.
- Các ngươi đường xa mà đến, nhất định là đói rồi, các ngươi nên ngồi trong phòng trong chốc lát, ta đi nấu cơm cho các ngươi ăn.
Hứa Tiên thấy bộ dáng bướng bỉnh của nàng, không muốn nàng khó xử, cho nên giao thùng nước cho nàng ta. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
- Ngươi cầm đi, ta giữ lại cái này đi bắt cá trở về!
Trong tang lễ của cổ nhân kiêng ăn mặn, nhưng cũng không phải là ăn kiêng thịt cá thức ăn mặn, mà là kiêng ăn các loại có mùi hôi như hành tây, tỏi.
Lại nói Hứa Tiên xuyên việt tới thời đại này, cũng thấy không trọng yếu, càng không chú ý những tục lệ này.
Chung Lê lúc này mới nhớ tới, trừ mấy con gà mái mẹ, trong nhà không có gì tốt chiêu đãi bọn họ. Nàng cũng không nhận ra Hứa Tiên có thể bắt cá được.
- Ta đi vào trong trấn mua vài món đồ, lại chuẩn bị rượu trở về a!
- Ngươi nên ngồi không làm phiền là được, thật sự rỗi rãnh, đi cắt miếng thịt bò trong giỏ ra đi, đừng ăn vụng đấy!
Vân Yên le lưỡi, nhỏ giọng nói:
- Ngươi mới là đứng có ăn vụng! Bằng không thì sẽ bị ngươi trách ta không có coi trọng ngươi!
Hứa Tiên vừa trừng mắt, còn chưa kịp nói chuyện, Vân Yên đã nhõng nhẽo cười lên, tránh vào trong phòng.
Hứa Tiên quay đầu nói:
- Chung cô nương, chúng ta đi thôi!
Hai người xuyên qua con đường nhỏ trong rừng trúc, gió mát khẽ động, âm thanh của trúc tiêu điều vắng vẻ, vết đen lưu chuyển.
Nhưng tâm tình của hai người lại không giống nhau. Trong mắt Hứa Tiên, nơi này dựa vào núi bàng nước, phong cảnh tú lệ, ngược lại là nơi ẩn cư tốt, rất có hương vị "Xây nhà tại cảnh đẹp, mà không có tiếng động lớn cua ngựa xe".
Chung Lê lại không có tâm tư như thế này, lúc trước người một nhà ở chung không sai, cho dù thời gian sống trong nghèo khó, cũng vui sướng sống qua ngày. Nhưng bây giờ còn lại một mình cô đơn chiếc bóng, không biết tương lai còn có thể làm gì.
Hứa Tiên làm như cảm thấy tâm sự của nàng, than nhẹ một tiếng nói:
- Chung Lê cô nương, ngươi cũng không cần quá mức lo lắng. Chung huynh mặc dù không biết phiêu đãng ở đâu, ta nhất định thay hắn chiếu cố cho ngươi thật tốt.
Cô gái yếu ớt như thế này, sinh tồn trong thời cổ đại, là chuyện rất khó khăn. Nhưng muốn nàng ở trong núi một mình, Hứa Tiên không yên tâm được. Có đôi khi mỹ mạo so với vàng bạc càng bị người ta nhớ thương hơn, nếu có tặc nhân tìm tới, vậy thì hối hận đã muộn rồi.
Chung Lê nói cự tuyệt:
- Cảm ơn Hứa công tử lo lắng, nhưng không cần, ta có thể tự chiếu cố chính mình.
Hứa Tiên nói:
- Ta ở lại chỗ này mấy ngày, nếu ca ca của ngươi có thể trở về, đó là chuyện tốt. Nếu không về tới, ta sẽ nghĩ biện pháp an trí ngươi. Chuyện này không thể cho ngươi tùy ý quyết định được, nếu là ca ca ngươi ở đây cũng đồng ý với ta đấy.
Nếu Thần Chung Quỳ thực không về, hắn sẽ sai người mang nàng lên kinh thành, do Phan Ngọc an trí một chỗ nhà cửa, chắc hẳn không thành vấn đề. Nhưng mà, Thần Chung Quỳ có thể trở về thì không thể nào tốt hơn được nữa.
Bờ môi của Chung Lê run lên một chút, chung quy không có nói cái gì nữa. Nàng vừa mới nhìn thấy uy nghiêm của nam nhân này, biết là mình khó có thể làm trái ý nam nhân này. Cho nên chỉ có thể yên lặng cầu nguyện:
- Ca ca, nếu như anh linh của ngươi còn tồn tại, thỉnh ngươi mau trở lại a!
Trên đường đi hai người không nói chuyện với nhau, Hứa Tiên cũng không nghĩ ra nên nói cái gì với nữ tử ở bên cạnh mình, huống chi ánh mắt lại nhìn nàng. Thân thể của nàng gầy yếu, vội vàng đem ánh mắt đặt ở địa phương khác. Thần sắc trên mặt vừa quật cường vừa đáng thương.
Hứa Tiên cũng không biết nên nói từ đâu.
Cũng may lộ trình không xa, hai người nhanh chóng đi xuyên qua rừng trúc, đi tới A Cô Tuyền.
Ánh nắng chiếu xuống, lân quang lập loè.
Nước trong thanh tịnh phản chiếu sự vật chung quanh, bốn phía có bụi hoa sum xuê, hình ảnh của hoa mẫu đơn và bách hợp hiện ra trong nước. Giống như đang ai thán tịch mịch vì không có người thưởng thức, lại giống như an định trong u cốc này, không muốn bị người bên ngoài quấy rầy.
Chỉ có mùi hương nhẹ nhàng của hoa còn vương vấn quanh quẩn bên bờ suối.
Hứa Tiên hỏi:
- Hoa ở đây không phải là hoa dại, là ngươi trồng sao?
Chung Lê hơi hơi do dự một chút, gật đầu, nói:
- Vâng.
Nàng đã dời không ít hoa tới trồng trong u cốc này, chuyện này trong sinh hoạt của thiếu nữ, là giải trí khó có được.
Sau đó thuần thục bỏ thùng vào trong nước, múc nước lên, hiển nhiên cũng không phải đây là lần đầu tiên nàng làm chuyện này, nhưng khí lực của nàng nhỏ bé, không thể múc đầy thùng, ngày bình thường muốn chứa đầy một vạc nước, cần tốn hao nhiều thời gian, phải đi qua con đường nhỏ trong rừng trúc này vài chục lần.
Ngón tay ngọc cầm thùng nước trong tay, hình bóng xinh đẹp phản chiếu xuống nước, trong nước hồ còn phản chiếu màu lam của bầu trơi, mây trắng tung bay, còn có những hình bóng của hoa, giống như muốn rửa sạch mê mang trong đôi mắt của thiếu nữ.
Một màn này đúng là yên tĩnh hài hòa ngoài ý tưởng tượng, có thể nói đẹp như tranh!
Sau đó bức họa này từ vật chết biến thành vật sống, tình cảnh này xao động theo sóng nước, nước gợn lên, theo mây mà động, gió xuân thổi dập dờn, nụ hoa như nở rộ ra, đôi mắt của thiếu nữ lúc này cũng lay động, khi thì ưu thương, khi thì mê mang, khi thì lo sợ nghi hoặc. Nếu như có họa sĩ ở đây, chắc chắn sẽ không bỏ qua tình cảnh hiện giờ.
Tình cảnh này, làm cho Hứa Tiên sinh ra suy nghĩ:
- Phải chăng nên cho người ở lại trong u cốc này bảo hộ nàng ta, mà không phải mang nàng rời khỏi u cốc này. Lo lắng nàng sẽ giống như một bông hoa rời khỏi thổ nhưỡng quen thuộc, sẽ tàn lụi theo thời gian, nhưng nếu cảnh sắc nơi này thiếu nàng. Cũng chỉ là cảnh sắc đẹp mà thôi.
Hứa Tiên lắc đầu, ý niệm này vừa xuất hiện đã bị hắn bỏ đi, vẫn than nhẹ một tiếng.
- Tuyệt đại có giai nhân, u cư tại u cốc.
Nếu mình thật sự là kẻ làm thơ, chắc chắn sẽ làm thơ về nàng! Nhưng bản thân mình vốn không có thực tài này, cho nên chỉ có cảm xúc dâng trào mà thôi.
Chung Lê vừa muốn kéo thùng nước ra khỏi nước, nghe được lời này, trong nội tâm run lên, thùng nước rơi vào trong nước, nàng vội vàng dùng sức kéo lên, nhưng nhanh chóng mất trọng tâm, té vào trong nước. Nàng kinh hoảng nhắm hai mắt lại, chờ đợi tư vị khi rơi xuống nước, một cánh tay nắm lấy vòng eo của nàng, giữ thân thể của nàng không ngã.