Âm thanh con thoi dừng lại, nữ tử nhìn ra ngoài cửa sổ, rừng trúc ngoài cửa sổ không ngừng đong đưa, nhưng nàng ngơ ngác xuất thần, than nhẹ một tiếng, âm thanh của con thoi vang lên lần nữa.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, Chung Lê ngoái đầu nhìn lại mỉm cười, nói:
- Vân tỷ tỷ, ngươi tỉnh, hôm nay thức sớm thế!
Vân Yên còn có vài phần buồn ngủ, mái tóc xanh như thác nước đổ xuống, dài quá thắt lưng. Sau đó lười biếng duỗi người, che miệng ngáp, nói:
- Sáng sớm đã ồn ào như vậy, làm sao ngủ được.
- Ah, thực xin lỗi.
Chung Lê vội vàng đứng dậy.
Vân Yên ấn nàng ngồi trở lại chỗ cũ, từ phía sau ôm cổ nàng, cười nói:
- Giúp ta chải đầu ta sẽ tha thứ cho ngươi.
- Tốt.
Sắc mặt của Chung Lê hồng lên, làm ra động tác thân mật này nàng không quen, nhưng trong nội tâm lại xuất hiện cảm giác ấm áp.
Các nàng gắn bó tương ôi, hai gò má kề nhau. Dung nhan xinh đẹp như nhau, bộ dáng tươi cười vũ mị, bộ dáng cực kỳ hài hòa với nhau.
Vân Yên nói:
- Ta không phải đã nói sao, ngươi không cần lại dệt vải, tên kia rất có tiền, hôm nay lại làm quan, bảo vệ ngươi ăn uống không lo.
Lộ ra thần sắc khoe khoang, hiển nhiên là rất hiểu chuyện "Lên núi kiếm ăn, xuống sông uống nước".
Chung Lê lắc lắc đầu nói:
- Ta đã thiếu nợ Hứa công tử thiên đại ân tình, làm sao có thể dùng tiền của hắn chứ?
Vân Yên vỗ vỗ gò má của nàng, nói:
- Cho dù là đại ân hay bạc, hắn đều không để ý, ngươi không cần tự khó xử mình.
Chung Lê dứt khoát nói:
- Nhưng ta quan tâm, tuy ta là nữ tử, cũng hiểu được đạo lý tri ân đồ báo (có ân tất báo).
Vân Yên trêu ghẹo nói:
- Chẳng lẽ ngươi định dựa vào dệt vải báo đáp cho hắn sao?
Chung Lê nói:
- Ta dệt vải, ngay cả Trang lão thợ may cũng nói vải của ta dệt vô cùng tốt đấy.
Nhưng khi nói tới lời sau cùng, âm thanh đã thấp xuống rất nhiều.
- Ta cũng chỉ biết làm như vậy.
Chi tiêu đã từng là gánh nặng trong nhà, cung cấp tiền bạc cho Thần Chung Quỳ thi đậu cử nhân, dệt vải chính là môn khiến nàng tự hào nhất, vào lúc này lại có chút hương vị như muối bỏ biển. Phần ân tình này không nói tới, chỉ nói tới năm ngàn lượng bạc Hứa Tiên vì tang lễ của Thần Chung Quỳ mà chi ra, không biết phải dệt bao nhiêu bố vải mới có thể đủ số tiền này, trong khoảng thời gian ngắn có chút ngơ ngẩn, nhưng lập tức biến thành kiên nghị.
Chung Lê nắm tay nói:
- Ta từng đọc trong sách chuyện Ngu Công dời núi, Tinh Vệ lấp biển, nhưng ta cũng nghĩ tới, sớm muộn gì sẽ có một ngày ta sẽ báo đáp phần ân tình này.
Vân Yên dở khóc dở cười, nói:
- Không phải ngươi định lấy thân báo đáp sao?
Bản thân là của người ta, còn muốn trả tiền sao?
Mặc dù Chung Lê đã chuẩn bị tâm lý như vậy, bỗng nhiên nghe Vân Yên nhắc tới chuyện này, sắc mặt của nàng đỏ bừng lên, ấp úng nói:
- Ta trừ biết nấu cơm giặt quần áo ra, cũng chỉ biết dệt vải mà thôi.
Vân Yên nói:
- Ngươi cho rằng lấy thân báo đáp là làm cái gì?
Xem ra lý giải của nàng ta và mình có chênh lệch nhau.
Chung Lê đỏ mặt, nói ra:
- Chính... Chính là lập gia đình ah!
- Sau đó thì sao?
- Phải nghe lời của người ta, phải hầu hạ người ta.
- Sau đó thì sao?
- Phải liều mạng làm việc.
- Làm việc?
Khóe miệng của Vân Yên co quắp lạo, dường như đã hiểu được suy nghĩ của Chung Lê a. Nhưng nói như thế nào, nàng nói cũng đúng vậy.
Chung Lê chỉ biết lập gia đình là một chuyện vô cùng khó xử, nhưng chỉ biết chi tiết cụ thể, chứ không biết tỉ mỉ, mà chuyện sau khi lập gia đình càng khó hiểu hơn, nghe nàng nói như vậy, đại khái chính là giặt quần áo nấu cơm, cho gà ăn, còn có thể giúp đỡ các công việc như cày ruộng. Cho nên nàng sau khi muốn lấy thân báo đáp cho Hứa Tiên, mang theo sầu lo thật sâu a.
Vân Yên mắt trợn trắng, nói:
- Chẳng lẽ ngươi lập gia đình vì làm việc sao?
Mà trên thực tế, đối với gia đình hương nông mà nói, làm việc so với cái gọi là "Giúp chồng con đỡ đầu" còn trọng yếu hơn. Một bữa cơm no so với phong hoa tuế nguyệt còn trọng yếu hơn.
Chung Lê nghe được Vân Yên nhắc nhở, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, sau khi do dự một phen, nói:
- Vân tỷ tỷ, ta hỏi ngươi một chuyện, ngươi ngàn vạn đừng có nói với người khác.
- Tốt, ta cam đoan không nói.
Chung Lê trừng mắt đen nhánh của mình lên, vô cùng chăm chú hỏi:
- Nên nhặt hài tử ở đâu?
- Cái gì?
Vân Yên có chút hoài nghi mình có nghe lầm hay không a.
- Nên nhặt hài tử ở đâu? Tốt nhất là nam hài.
Chung Lê lặp lại một lần nữa, kiên quyết nói:
- Ta muốn giúp Hứa công tử nuôi con.
Chợt nàng nhớ tới, sau khi nữ nhân lập gia đình còn có một chuyện quan trọng, đó chính là nuôi dưỡng hài tử.
Đây là tuyên ngôn lừng lẫy bực nào! Những lời này tuyệt đối là không tưởng tượng nổi a. Bạn đang xem tại Truyện FULL - thegioitruyen.com
Vân Yên có cảm giác mình khó hiểu nữ tử trước mặt này,.
- Tại sao phải nhặt chứs?
Chung Lê nháy mắt mấy cái, nói:
- Hài tử... Không phải nhặt được sao?
Âm thanh dần thấp xuống, nàng cũng cảm giác được trong đó dường như có gì đó không đúng.
Vân Yên đã không cần hỏi là ai đã nói những lời này cho nàng biết, đại khái hài tử đều hỏi phụ mẫu của minh vấn đề này, đạt được kết quả hơn phân nửa là thiên kỳ bách quái, bỗng nhiên xuất hiện trên ghế đá công việc, từ trong nách chui ra, rất hiển nhiên Chung Lê cũng nhận được đáp án này.
Nhưng khi hài tử từ từ lớn lên, được sự hun đúc của đủ mọi chuyện, sẽ hiểu được chuyện này, hoặc là do mẫu thân vào thời khắc mấu chốt được mẫu thân chia sẻ "Bí tịch". Nhưng Chung Lê hiển nhiên không được trang bị "Bí tịch" này, phụ mẫu mất sớm, ngăn cách với bên ngoài, ca ca Thần Chung Quỳ duy nhất càng không cầm thú tới mức nói chuyện này với muội muội của mình.
Kết quả là, nữ hài tử bị lừa bịp cả chục năm từ từ lớn lên, một ngày đó trong năm tháng này, vì báo đáp một đoạn ân tình của người con trai, quyết định nhặt hài tử giúp cho nam nhân này- - Ân, tốt nhất là nam hài!
- Được rồi, chờ hắn trở về ngươi nên thương lượng với hắn.
- Thương lượng cái gì?
Đột nhiên âm thanh của Hứa Tiên từ bên ngoài cửa sổ truyền tới.
Chung Lê vội vàng khoát tay nói:
- Không có... Không có gì!
Hứa Tiên cũng không nghĩ nhiều, thời điểm trời còn chưa sáng, hắn đã đi tìm kiếm hạ lạc của Thần Chung Quỳ một vòng, nhưng không thu hoạch được cái gì.
- Chung cô nương, đã qua không ít thời gian, ca ca ngươi còn chưa trở lại, chúng ta cũng nên xuất phát rồi.
Hứa Tiên thấy Chung Lê vẫn mặc một thân đồ tang trên người như trước, bông vải trắng, eo buộc đai dài, quấn quanh vòng eo mềm mại, càng lộ ra nét thuần khiết và trang nhã.
Chung Lê vội vàng đứng dậy, cung kính nói:
- Ân công.
Hứa Tiên co quắp miệng, sau tang lễ, Chung Lê đã băt đầu gọi hắn như thế, cho dù tu chỉnh bao nhiêu lần cũng không thể bắt nàng sửa cách xưng hô được, hôm nay hắn cũng lười đính chính chuyện này, chỉ nói:
- Ta sẽ phái người mang ngươi đi tới kinh thành, đến lúc đó sẽ có người an bài nơi ở cho ngươi.