Hứa Tiên Chí

Chương 500: Dĩ Đức



Điểm này chỉ có Hứa Tiên cảm xúc sâu sắc nhất, có thể thực sự là do duyên cớ " xà tính hảo âm", lại có thể là do Long tộc bí pháp mang đến tác dụng phụ. Chung quy mang theo biểu tình ngạo nghễ, kỳ thực có mị hoặc thật sâu. Ở trong nữ tử của Hứa Tiên là đối với chuyện giường chiếu mưu cầu nhiệt tình nhất. Mà trong lúc hoan án, càng là tư thái phóng đãng tự nhiên, khí chất yêu mị tận xương đồng thòi lại bảo tồn vẻ thanh lệ ban đầu, đã khiến tâm tình của hắn bay bổng.

Cho dù là thường ngày, cũng không cảm thấy loại này có gì đặc biệt, thần tình khí độ vẫn duy trì như trước, ngược lại tiểu Thiến dáng dấp vốn không bằng Vân Yên, thái độ làm người sau đó lại biến hóa lớn. Nhưng trên người nàng dần dần phát ra Yêu khí, lại không làm sao che lấp được. Thanh thuần tự nhiên và âm mị yêu tà hai loại khí chất hỗn tạp, cực kỳ rung động tâm hồn.

Loại khí chất này cũng không phải là những quan lại phú thương ngồi không mà hưởng có khả năng chống đối được, nhưng người có thể đem nàng nắm giữ lại chỉ có một.

Hứa Tiên đối với Kim Vạn Thành gật đầu mỉm cười nói:

- Ngươi cứ việc yên tâm!

Sau đó tùy ý đối với mọi người chắp tay nói:

- Hứa Tiên gặp qua chư vị đại nhân!

Đem quan viên dẫn đầu kia thức tỉnh lại, thấy Hứa Tiên không khom người hành lễ, thần sắc không vui. Càng thêm khiến hắn không vui có thể là do nàng ki căn bản không hề liếc mắt nhìn hắn một cái.

Kim Vạn Thành thấy thế, vội vã vì hai người giới thiệu nói:

- Vị này chính là thủy sư đề đốc Trịnh đại nhân, vị này chính là Hứa Tiên được bệ hạ ban thưởng kim bài.

Trịnh đại nhân không tự chủ được toát ra vẻ ngạo nghễ, thủy sư đề đốc là quan tước tòng nhất phẩm, là nhất phẩm đại quan chân chính. Trong tay nắm giữ thủy sư trọng binh, lại có thực quyền lớn lao.

Mặc dù là giao hữu rộng khắp, Kim Vạn Thành có thể mời được hắn đến cũng không dễ dàng. Mà Trịnh Đề Đốc này cũng là nhìn ra lợi nhuận thật lớn của viễn dương mậu dịch mới bằng lòng đến đây. Nhưng lại không ngờ lần đầu đến đã gặp được Kim Vạn Thành nữ tử câu hồn phách người khác đến vậy, đang muốn biểu diễn một chút thân phận, chờ đợi thấy được ánh mắt kinh ngạc của nàng. Kim Vạn Thành này một lời giới thiệu đã gãi đúng chỗ ngứa của hắn.

Hứa Tiên hơi gật đầu, rốt cuộc biết được. Khi hắn vượt qua thiên kiếp, thành tựu Địa Tiên chi vị, không tự chủ được, dần dần không đem quan tước phàm tục này đặt ở trong mắt. Trước đây hắn đã là không màng danh lợi, nhưng thấy được trong lòng cũng sẽ có chút ham muốn. Nhưng giờ này khắc này trong mắt hắn đã không thấy cái gì Thủy Sư Đề Đốc nữa, chỉ thấy một đại bàn tử râu quai nón mà thôi.

Trịnh Đề Đốc sắc mặt càng xấu xí, hắn mặc dù không không hiểu nghe văn, cũng đã nghe qua danh tiếng của Hứa Tiên. Nhưng hắn mặc dù ở Giang Nam, lại không phải Phan vương nhất phái, hơn nữa cùng đệ đệ Phan vương Phan tổng đốc có chút hiểu lầm. Theo hắn thấy Hứa Tiên bất quá là thư sinh cậy tài khinh người mà thôi, thực sự tại quan chức bất quá là hàn lâm bất nhất lưu, ngay cả giao du rộng rãi, nhưng hắn mới không tin những người đó sẽ vì Hứa Tiên nho nhỏ cùng nhất phẩm đại quan như mình trở mặt.

Phen suy luận này của hắn ngược lại cũng không thể coi là sai được, dưới tình huống bình thường, vô luận Phan vương thưởng thức Hứa Tiên cỡ nào, cũng phải bận tâm cả gia tộc. Mà hoàng đế ban thưởng Hứa Tiên, lại bất quá là hư danh mà thôi. Nếu như biết được Hứa Tiên trái pháp luật, cũng tuyệt đối sẽ không nhân nhượng, tựa như Lý Bạch nổi danh, cũng không tránh khỏi kết cục đem kim bài ban thưởng trả về, hơn nữa sau này còn thiếu chút nữa rơi vào trong mưu phản mà chết oan chết uổng.

Hắn nào biết đâu rằng nguyên nhân trong đó phức tạp như vậy, không nói đến quan hệ giữa Phan Ngọc cùng Hứa Tiên, đó là Hoàng đế một lòng cầu trường sinh cũng tuyệt không bởi vì bất cứ lý do gì mà tùy ý đắc tội vị sư huynh này.

Trịnh Đề Đốc một hàn lâm nho nhỏ lại dám không đem bản quan đặt ở trong mắt như thế, không khỏi hừ lạnh cười nói:

- Hứa hàn lâm khí phái thật lớn.

Thẳng thắn nhắc nhở thân phận của hắn để hắn hiểu rõ khác biệt giữa Thượng Quan và hạ quan.

Nguyên bản hắn cũng không đến mức không thể ẩn nhẫn như thế, có thể chỉ là bởi vì con mắt của thanh y nữ tử kia chỉ ở thoáng liếc qua mọi người rồi lại rơi vào trên người Hứa Tiên, nhìn người bên ngoài như không có gì. Mặc dù là Thủy Sư Đề Đốc bốn chữ này cũng không thể khiến nàng liếc mắt nhìn chính mình một cái.

Hắn cũng từng gặp qua không ít nữ nhân không ham quan tước, chỉ yêu tài tử nổi danh như thế. Mà hắn làm trò trước mặt những nữ nhân kia, đem vị "tài tử" mà các nàng nhìn trúng làm nhục, mới để các nàng kiến thức được cái gì mới là nam nhân chân chính.

Nhưng mà con mắt của Hứa Tiên lại lần nữa nhìn về phía sâu trong biển rộng kia, lưu lại cho mọi người một bóng lưng cao to tịch mịch, hắn đương nhiên cảm giác ra được đủ loại tâm tình thậm chí địch ý của Trịnh Đề Đốc này. Quan liêu như vậy ở tiền thế cũng nhìn thấy không ít, tự cho là nắm quyền, lại quen thấy người bên ngoài a dua nịnh nọt. Nếu có người đứng thẳng thân thể muốn cùng hắn bình đẳng giao đãi, hắn cũng hiểu được là khinh thường chính mình, ghi hận trong lòng.

Đương nhiên, người như thế nhìn thấy người so với chính mình quyền cao chức trọng hơn, cũng sẽ tự nhiên mà bày ra một bộ dáng nô tài. Trên thực tế là một loại tâm lý cực kỳ bệnh trạng.

Hứa Tiên làm một người tu hành, thực sự không có tâm tư cùng phàm nhân chơi trò đấu trí đấu dũng gì đó. Nhưng nghĩ tới đây, trong lòng hắn chấn động, phàm nhân? Nguyên lai ta cũng bắt đầu không đem chính mình coi là phàm nhân nữa sao?

Nguyên bản tín niệm nguyên bản có kiên định thế nào, theo vị trí thay đổi, tâm tính cũng lặng yên cải biến theo, tựa như nước chảy đá mòn, chậm rãi đem nhân tâm cải biến.

Mà đơn giản chính là khí chất bên ngoài, cũng đã sớm không phải Hứa Tiên ban đầu. Lưỡng thế ký ức thể ngộ, tranh đấu sinh tử ma luyện, còn có ký ức đến từ Đông Nhạc Đại Đế, các loại khí độ ở trên người hắn dung hợp làm một thể, tự thành một phong độ đã có khí thế to lớn như cao sơn vạn trượng, cũng có bình thản của bình nguyên vạn dặm. Tiểu Thanh ngồi ở bên cạnh, không ai lại nghĩ hắn không xứng với nàng, mà là tiểu Thanh đang lặng lẽ ỷ lại hắn.

Trịnh Đề Đốc càng giận tím mặt, hầu như muốn phát tác ra.

Phía sau các thân sĩ đều duỗi dài cái cổ ra, nhìn sự tình này làm sao thu tràng!

Kim Vạn Thành làm ông chủ, tự nhiên không thể ngồi yên không lý đến, vội vã đem thân sĩ của hắn nghênh đón lên lầu. An trí ở mấy cái bàn lớn xung quanh, phân phó hạ nhân dâng lên thức ăn.

Kim Vạn Thành lại cung kính nói:

- Đề Đốc đại nhân, người xin mời ngồi!

Trong lòng thầm than một tiếng:

- Hà tất phải vậy?

Biết Hứa Tiên đã đắc tội vị Đề Đốc đại nhân này, tất sẽ cơ hội trả thù, thà rằng đắc tội quân tử, chớ đắc tội tiểu nhân a!

Trịnh Đề Đốc cũng biết Hứa Tiên không thể so với tài tử tầm thường, có thể đơn giản thu thập, liền tạm đè ép một hơi thở xuống:

- Quân tử báo thù, mười năm không muộn.

Nhẫn nại quyết tâm có thể tìm ra khuyết điểm của Hứa Tiên, đến lúc đó để hắn khóc không kịp.

Nghĩ như vậy, trong lòng lại đắc ý, hung hăng trừng mắt nhìn Hứa Tiên, ngồi ở trên thượng vị Kim Vạn Thành sắp xếp cho hắn, con mắt lại rơi vào trên người tiểu Thanh, quần áo theo gió tự bay, càng phát ra dáng người mạn diệu câu nhân kia, nếu là có thể...

Nhưng còn không chờ tiểu nhân tìm được cơ hội trả thù, liền nghe tiểu Thanh nũng nịu một tiếng:

- Nhìn cái gì vậy, nhìn nữa sẽ đem tròng mắt của ngươi móc xuống!

Đơn giản đem bầu không khí vừa mới hòa hoãn trên lầu này kéo trở lại băng điểm, ai nấy nhìn chằm chằm vào Trịnh Đề Đốc.

Trịnh Đề Đốc chưa từng ở trước cống chúng bị một nữ tử khinh mạn qua như vậy, giận dữ cười nói:

- Hảo tiện nhân, dám vô lễ đối với bản quan!

Trong lòng cũng cười nhạt, định tìm cơ hội, cơ hội này lại đưa tới cửa.

Mà tâm niệm của hắn vừa mới động. Hai ngón tay ngọc nhỏ và dài đã cách con mắt của hắn chỉ có chút xíu, kình phong gai mắt khiến hai hàng nước mắt chảy xuống. Chủ nhân của hai chỉ tiêm này chính là tiểu Thanh mới vừa rồi vẫn còn đứng ở bên cửa sổ, tạo nên cuồng phong phất động thanh y của nàng, sau đó tản ra trên lầu cổ.

Các hộ vệ lúc này mới phản ứng lại, đều tiến lên, thầm nuốt một ngụm nước bọt, ai cũng chưa từng thấy rõ động tác của nàng là thế nào.

Tiểu Thanh không phải là thiện nam tín nữ gì cả, nói đi nói lại càng không phải loại mềm yếu uy hiếp này. Về phần Đề Đốc, đó là cái gì, có thể ăn được không?

Trịnh Đề Đốc mím môi lại một cái, nói không ra lời, thân thể cứng ngắc, không thể động đậy được, nguyên bản đôi mắt rung động tâm hồn kia lúc này đầy rẫy sát ý nghiêm nghị, làm hắn cảm giác chỉ cần động thủ sẽ bị không chút khách khí đánh chết tại chỗ.

Trên lầu tất cả mọi người sửng sốt, Kim Vạn Thành dẫn đầu phản ứng lại, quá sợ hãi nói:

- Thanh... Thanh cô nương!

Ám sát nhất phẩm đại quan của triều đình là tội danh gì, cho dù là Hứa Tiên lại có quan hệ cũng không đảm đương nổi a!

Tiểu Thanh quay đầu lại tùy tiện hỏi một tiếng:

- Có thể giết không?

Ánh mắt của mọi người cũng theo đó nhìn về phía Hứa Tiên.

Mà lúc này Hứa Tiên đang phản tỉnh một phen lĩnh ngộ vừa rồi, nghe vậy khoát khoát tay, cười nói:

- Thanh cô nương đại nhân có đại lượng, tam tha cho cẩu quan này đi sao!

Tiểu Thanh hé miệng cười, phong tư thanh lệ yêu dã, mặc dù tại lúc này cũng để rất nhiều người thất thần sửng sốt.

Nàng lại làm mặt lạnh nói với Trịnh Đề Đốc:

- Còn dám nhìn loạn, liền móc con mắt của ngươi, lại nói bậy sẽ cắt lưỡi của ngươi!

Nói xong thu tay lại, liên bộ khẽ lay động, lại nhớ tới Hứa Tiên bên cạnh thân, đẩy đẩy vai hắn:

- Uy, đang suy nghĩ cái gì đấy?

Trịnh Đề Đốc không biết là bị dọa sợ hay là tức giận, run run môi, chỉ vào tiểu Thanh nói:

- Ngươi dám ám sát bản quan, người a, đem nàng bắt lại cho ta, trước bảo hộ bản quan!

Hơn mười hộ vệ lập tức phi thường tự giác tiến lên đem Đề Đốc đại nhân vây quanh ở trung tâm, lại không một ai tiến lên đi bắt tiểu Thanh. Bọn họ cũng không phải kẻ ngu si, mới vừa rồi tốc độ quỷ dị như vậy, chỉ bằng mấy người bọn họ, sợ là còn chưa đủ để nhân gia nhắt kẽ răng đây!

Mà Hứa Tiên vẫn cứ thần tình tự nhiên, nhẹ nắm tay ngọc của tiểu Thanh đặt ở trên vai:

- Không có gì!

Trịnh Đề Đốc đứng dậy, dưới một đám thị vệ bảo hộ chậm rãi lui về phía sau, thối lui đến một cự ly tự cho là an toàn, mới chỉ vào Hứa Tiên nói:

- Hứa Tiên, ngươi dám chỉ thị thích khách đến ám sát mệnh quan triều đình, bản quan cần phải tấu thỉnh bệ hạ, đoạt công danh của ngươi, đem ngươi nhốt vào tử lao, dựa vào ai cũng không bảo vệ được ngươi!

Lẽ nào địch nổi thiên quân vạn mã sao? Tự nhiên sẽ thành sủng vật trên giường của hắn, hảo hảo khi nhục một phen, tiết phát phẫn hận lúc này.

Nhưng hắn lại kiêng kỵ thân thủ của tiểu Thanh, liền muốn chậm rãi đi xuống lầu, chuẩn bị triệu tập quân mã.

Mà lúc này, Hứa Tiên suy nghĩ rốt cục có kết quả:

- Không được, cứ tiếp tục như vậy, sẽ thoát ly khỏi nhân dân quần chúng, chẳng phải là vì bản tâm ban đầu, phải làm chút gì đó!

Một lòng một dạ muốn tìm về cảm giác của thường nhân, Hứa Tiên rốt cục đem ánh mắt đặt ở trên người Thủy Sư Đề Đốc. Nếu như là phàm nhân, bị người chọc tới như thế, hắn sẽ tức giận đi!

Tiểu tử, dám chọc tới ta, không muốn sống nữa phải không?

Khụ khu, đây không phải cảm giác của phàm nhân, mà là cảm giác của lưu manh đầu đường xó chợ.

Mắt thấy Thủy Sư Đề Đốc đã muốn thối lui đến cửa thang lầu, Hứa Tiên đứng dậy, cười nói:

- Nói với bệ ta, ta ngược lại cũng có một vật hiếm lạ cho mọi người nhìn một cái!

Từ trong lòng lấy ra một tấm kim bài, giơ lên cao.

Dưới ánh mặt trời chiếu rọi bốn chữ "Trẫm trẫm thân lâm" vẫn cứ lấp lánh kim quang!

Mọi người sửng sốt đều đoán ra lai lịch của kim bài kia, nếu không còn nói lĩnh đạo phản ứng nhanh, Trịnh Đề Đốc vừa nhìn đến tấm kim bài này, dẫn đầu quỳ xuống hô lên:

- Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế!

Động tác thật là nhanh nhẹn, đó là ngàn vạn lần không cam nguyện, cũng không dám có chút bất kính. Các thân sĩ khác cũng vội vã "hoa lạp lapk" theo đó quỳ xuống.

Hứa Tiên hít một hơi, tựa như tìm được một chút cảm giác!

Tiểu Thanh vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía kim bài trong tay Hứa Tiên, không nghĩ tới một kiện bài tử nho nhỏ, toàn bộ không nửa điểm pháp lực, lại có thần hiệu như vậy! Nguồn tại http://Truyện FULL

Hiểu thế chưa sâu, nàng đương nhiên không hiểu nhân gian hoàng quyền uy nghiêm. Bốn chữ "Như trẫm thân lâm" không phải chỉ để nói mà thôi, nếu như Thủy Sư Đề Đốc này dám không quỳ bái, vậy sẽ tương đương với bất kính với hoàng thượng, tội danh tội danh bất cứ ám sát nào càng lớn hơn.

Hứa Tiên thấy nàng dáng dấp kinh ngạc thập phần khả ái, nhịn không được khẽ lướt qua cánh một của nàng, trêu chọc nàng một trận hờn dỗi, lập tức bị cắn ngược lại một cái, đem một cổ nước bọt hương thơm vào trong miệng của Hứa Tiên, hoàn toàn không để ý có bao nhiêu người đang nhìn.

Xung quanh mọi người nghe được một chút âm hưởng, nhưng đều cúi đầu quỳ không nhìn thấy, chỉ có Trịnh Đề Đốc kia liều mạng nghiêng mắt nhìn, thấy được một màn này, càng điên cuồng ghen ghét.

Hứa Tiên bước đi tới Trịnh Đề Đốc, các hộ vệ đều đang quỳ đương nhiên không tạo ra được tác dụng bảo hộ.

Trịnh Đề Đốc thanh thanh sở sở thấy một đôi giày không nhiễm chút bụi nhỏ hướng tới chính mình đi đến, trong lòng đại hận, thề quyết rửa sạch mối nhục này.

Hứa Tiên đem kim bài thu hồi trong tay áo, cao giọng nói:

- Mọi người đứng lên đi!

Các thân sĩ đều đừng dậy, Trịnh Đề Đốc cũng theo đó đứng lên, ngẩng đầu đang muốn tàn bạo trừng mắt với Hứa Tiên, lại thấy được bốn chữ "Như trẫm thân lâm" kia, hai gối khom lại quỳ xuống, hô vang lên:

- Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế!

Cặp giày kia liền đặt lên đỉnh đầu hắn.