Hứa Tiên Chí

Chương 520: Hư Đỗ



Hứa Tiên hiện tại còn không biết, tương lai cùng Pháp Thiện hòa thượng trong vô số lần tao ngộ, Pháp Thiện đều kiên trì không ngừng dùng pháp danh để gọi hắn, cũng không dùng đến "Hứa công tử", Hứa thí chủ" xưng hô như vậy nữa.

Pháp Thiện đem váy dài ngăn lại, mang theo tiểu ni cô bay vút lên, bỗng nhiên quay đầu nói:

- Đúng rồi, mấy ngày sắp tới, Pháp Hải Sư Huynh có thể sẽ tới trong kinh thành, dù sao cũng là thầy trò một hồi, ngươi không ngại đi gặp hắn một lần, tương phùng một nụ cười làm tiêu tán ân cừu. Đúng không, Thích Sắc sư điệt, ha hả.

- Ha hả ngươi muội a!

Hứa Tiên thầm chửi trong bụng, nhìn theo lão hòa thượng sinh mệnh chỉ còn lại có "hỉ cảm" này rời đi.

Nhưng được nghe lời ấy, cũng không nhịn được suy nghĩ, Pháp Hải cũng sẽ vào kinh? Lại là vì chuyện gì mà đến?

Vì Hồ Tâm Nguyệt trộm Tử Kim Bát của hắn? Hay là vì Thái Âm chân nhân luyện đan độ kiếp? Nguyên bản kinh thành bốn bề sóng dậy, sẽ càng phát ra trở nên khó dò đi sao, mà chính mình lại ở chỗ nào trong đó đây?

- Hán văn.

Phan Ngọc đi tới tiến lên, khẽ gọi một tiếng.

Hứa Tiên nói:

- Hồ ly tinh kia vẫn uy hiếp ta muốn ôm đan lô chạy trốn, ta lại không liên lạc được với sư phụ, cùng nàng tranh cãi tốn rất nhiều thời gian...

- Ta lại không có hỏi ngươi, đã nói hết rồi.

Phan Ngọc dùng đầu ngón tay ngăn chặn miệng hắn, khẽ nhéo mũi, khả ái đến cực điểm. Bạn đang xem tại Truyện FULL - thegioitruyen.com

- Minh Ngọc, ngươi hiện tại càng lúc càng có chúy ý vị nữ nhân.

Hứa Tiên tán thán tự đáy lòng.

- Lẽ nào ta trước đây không có chút ý vị nữ nhân sao?

Phan Ngọc hờn dỗi.

Hứa Tiên tâm động, nghẹn lời, nguyên bản nàng đó là nam tử anh mỹ động nhân, thong dong hào hiệp, cũng rất khó thấy được nữ tử hờn dỗi, ngẫu nhiên vừa thấy chung quy không khỏi coi như kỳ trân hiếm thế, đây là mỹ lệ chỉ bày ra đối với hắn.

Dưới Hứa Tiên nhìn kỹ, con ngươi hắc bạch phân minh của nàng mặc dù là thanh lương thản nhiên như mặt nước cũng dần dần hiện lên một tia ngượng ngùng.

- Uy uy, đây đang là ban ngày ban mặt, vùng hoang vu dã ngoại. Phu quân, đan dược lưu cho hồ ly kia thực không thành vấn đề sao? Phan công tử, ngươi thất tung đã lâu cũng không tốt đi sao.

Vân Yên cắt đứt hai người.

Tiếng nói vừa dứt, liền phương hướng Trường An, một mảnh bụi bặm nổi lên, hơn mười kỵ sĩ ra roi thúc ngựa chạy tới, đó là một cổ nhân mã Phan vương phủ vì tìm kiếm nàng mà đưa ra. Phan vương gia làm sao bỏ được để nữ nhi bảo bối này bị người bắt đi làm ni cô, vừa nghe nói Phan Ngọc không thấy đâu, lo lắng vạn phần, lập tức triệu tập nhân thủ tìm kiếm khắp nơi.

- Ngươi cũng nên tiếp tục trở lại trong coi đan dược, mau trở về đi thôi!

Phan Ngọc nói như thế, trong mắt lại tràn ngập không muốn.

Hứa Tiên nói:

- Chuyện lần này, tất nhiên phải hảo hảo ở cùng ngươi.

- Đâu có, chớ có để xảy ra sai lầm.

Phan Ngọc thản nhiên cười.

- Tìm được rồi.

Kỵ sĩ liếc mắt thấy nói.

- Công tử công tử.

Một kỵ sĩ khác lớn tiếng la lên.

- Ngươi nhanh đi hồi báo Vương gia.

Kỵ sĩ dẫn đầu mệnh lệnh thuộc hạ, liền có người cưỡi ngựa quay đầu lại, trở về Trường An.

Trong chớp mắt, hơn mười kỵ sĩ liền chạy tới trước mắt, kỵ sĩ đều xuống ngựa hành lễ.

- Công tử, sao ngươi lại ở chỗ này?

- Là ta ở nhà cảm thấy buồn chán, khẩn cầu Phan công tử mang ta tìm đến phu quân, không nghĩ tới kinh động chư vị, thật sự là xin lỗi.

Vân Yên tiếp lời nói.

Xuất hành? Thế sao không cưỡi xe ngựa? Bất quá nói như vậy tự nhiên cũng không ai dám hỏi.

- Mới vừa rồi tựa hồ nhìn thấy Hứa công tử.

Kỵ sĩ đi đầu nhìn thấy các nàng kỳ quái nói.

Phan Ngọc không đáp, chỉ là phía chân trời xa xôi.

Vân Yên cười nói:

- Phu quân nhà ta đang ở Tây Sơn Bạch Vân Quan, vì bệ hạ trông coi đan dược, sao lại tới nơi này được, chắc là vị đại ca này nhìn lầm đi sao.

- Không dám nhận, không dám nhận, nhất định là nhìn lầm.

- Trở về đi!

Phan Ngọc ra lệnh một tiếng, thản nhiên lên ngựa, trong vòng vây của mọi người tuyệt trần đi.

Trong Bạch Vân Tự, bách điểu bay lượn, đàn thú tụ tập.

Trên lương phòng đại điện, đang đứng Ma Tước, Bách Linh, Anh Vũ đủ loại chim các màu, líu ríu gọi liên tục.

Rắn ở trên cột trụ hành lang bò đi, thỏ rừng nhím bò lên trên án kỷ, gặm cắn cống vật hiến cho tam thanh.

Thỉnh thoảng một con hoa báo không biết từ nơi nào chui ra, dọa sợ rất nhiều động vật đều chạy trốn, nhưng con báo này chỉ tìm địa phương miễn cưỡng nằm phủ phục xuống, hoàn toàn không có dục vọng săn bắt.

Đem đạo quan này trở nên không giống như là đạo quan, ngược lại giống như là vườn bách thú.

Chỉ có sau chủ điện, hành lang gấp khúc quấn thành vùng đất trốn, mới có được một chút thanh tịch.

Trong Đan Đỉnh cao lớn như phòng ốc, minh tử sắc Đâu Suất Hỏa hừng hực thiêu đốt.

Hồ Tâm Nguyệt ngồi xếp bằng, nhắm mắt dưỡng thần.

Hứa Tiên thì ở bên kia, đồng dạng cũng là yên bình tĩnh tọa.

Lúc này, Thải Vân dũng mãnh vào đình viện, lại một Hứa Tiên từ đó đi ra, chỗ phất tay, nguyên bản Hứa Tiên tĩnh tọa hóa thành yên vân tiêu tán, nguyên lại chỉ là hư ảnh.

- Ngươi cho là chút tài mọn như vậy có thể đã lừa gạt được ta sao?

Hồ Tâm Nguyệt bỗng nhiên mở miệng nói.

Nàng đó là hành gia tinh thông huyễn thuật, Huyễn Hóa Chi Thuật mèo ba chân như Hứa Tiên tự nhiên không thể lừa gạt được nàng.

Hứa Tiên đi tới trước đỉnh lô ngồi xuống, cười nói:

- Ngươi cũng không có rời khỏi phải không?

Hồ Tâm Nguyệt bỗng nhiên thản nhiển cười, thiên kiều bách mỵ lan tràn:

- Ta không phải đã nói rồi sao? Ta lại ở chỗ này chờ công tử trở về, công tử lại không tin được ta như thế?

Sau đó lại bỗng nhiên sinh ra muôn vàn u oán.

- Tin, tin.

Hứa Tiên không để ý phụ họa, ngay cả biết đây chỉ là biểu hiện giả dối nàng cố ý làm ra, nhưng rơi vào trong mắt vẫn như cũ là cảnh đẹp ý vui, chỉ là sẽ không để bị mê hoặc là được. Sắc chính là sắc, sao lại là không đây? Có thể hắn cũng chỉ muốn nhìn được sắc ở trước mắt, không muốn để ý tới không ở tương lai.

Nhưng Hứa Tiên ngẫm lại còn muốn ở đây ngây ngóc hơn mười ngày. Mười ngày đêm này Hồ Tâm Nguyệt cùng hắn buồn chán, không khỏi thở dài, hồ tiên có gì không được, lại sao so với hồng la trướng noãng trong nhà, vành tai và tóc mai chạm vào nhau đây?

- Ta ở đây, công tử cần gì phải còn nghĩ đến người bên ngoài đây? Lẽ nào có ta còn chưa đủ sao?

- Đủ, đủ rồi.

Hứa Tiên miễn cưỡng nói.

- Hỗn đản.

Hồ Tâm Nguyệt thấy mị hoặc vô dụng, mắng một tiếng không hề để ý tới hắn nữa.

Hoàng hôn chiều tà, dơi đêm bay trên xà nhà.

Vì làn gió hoàng hôn ấm áp, trở về bay múa giữa hành lang.

Dưới Hứa Tiên khống chế, cuối cùng cũng không có nháo ra cảnh tượng hàng vạn hàng nghìn con dơi, phát ra khói báo động.

Hứa Tiên nhóm xong đống củi, tùy tiện từ trong đông đảo dã thú ngoài cửa bắt đến mấy con dã trĩ, một con dê, mở ngực mổ bụng, cọ rửa sạch sẽ, quay nướng trên lửa.

Hồ Tâm Nguyệt thẳng nhìn chằm chằm Hứa Tiên nửa ngày, dùng khẩu khí trào phúng nói:

- Hứa công tử thật đúng là "thiện lương".