Đồ Chi An chỉ cảm thấy một cổ linh lực dũng mãnh vào trong thân thể, cả người lập tức tràn ngập lực lượng, ngay cả tinh thần cũng trở nên thanh minh.
- Đại sư tỷ, cứu ta!
Thanh Loan lạnh giọng nói:
- Còn không mau xin lỗi!
Đồ Chi An chỉ vào mũi của chính mình nói:
- Ta, xin lỗi?
Thanh Loan nói:
- Chuyện trong này ta đều đã biết được, Lương Vương, là gian thần mọi người đều biết, Yến chưởng môn cũng đã từng muốn lấy tính mệnh của hắn, chỉ vì hắn khí số chưa hết, giết không may mắn, mới không có xuất thủ. Hôm nay các ngươi tin lời hắn nói một phía, đã dám tùy ý rút kiếm sát nhân, đem môn quy vứt ở đâu rồi?
Thanh Loan là đại sư tỷ trong môn phái, lại được đệ tử tuổi còn trẻ kính phục, Đồ Chi An bị nàng trách cứ, lập tức khí thế yếu đi, cãi chày cãi cối nói:
- Yêu đạo kia cũng là tai họa, người qua đường đều biết, hắn làm đồ đệ yêu đạo, giúp yêu đạo luyện đan, cũng tất nhiên không phải thứ tốt. Đại sư tỷ, ngươi không nên bị hắn lừa gạt.
Thanh Loan nghe hắn nói Hứa Tiên như thế, lập tức để ý, sẽ rút kiếm hảo hảo giáo huấn hắn một chút, lại bị Hứa Tiên chế trụ.
- Ca?
Hứa Tiên nói:
- Hắn nói cũng có vài phần đạo lý, sư phụ ta hắn hành sự, ta cũng nhìn không thấu, nhưng khẳng định không phải vì lộng quyền, mà ta xem ta xem hoàng đế bệ hạ, đời này không có lúc nào càng thanh tỉnh hơn hiện tại, cũng sẽ không là bị mê hoặc. Nhưng người ở bên ngoài xem ra, khó tránh khỏi sẽ có chỗ hiểu lầm. nguồn TruyenFull.vn
Đồ Chi An kinh hãi nói:
- Ngươi...ngươi là ca ca của đại sư tỷ? Ngươi thực nhận được chưởng môn chúng ta?
Hứa Tiên mượn Kim Ưng cùng Thanh Loan thư từ qua lại, người trong môn phái biết rõ, Yến Xích Hà nhắc tới hắn cũng xưng là bằng hữu.
Hứa Tiên nói:
- Ngươi nghĩ rằng ta là đang dối gạt ngươi sao? Ta cùng Yến huynh lần đầu tiên gặp nhau vẫn là trong Lan Nhược Tự ngoài Hàng Châu Kim Hoa Thành, hắn ở nơi đó vì giết một ác quan, ác quan kia người người ở đó nhắc tới đều là nghiến răng nghiến lợi, Yến huynh hắn lưu luyến gần tháng, điều tra rõ ràng, sau đó, mới ra tay lấy đầu hắn. Chỉ vì thương thiên có đức hiếu sinh, kiếm đạo vốn là có kiền thiên hòa, càng phát ra hẳn là cẩn thận mới đúng. Mà khi ngươi tới giết ta, sợ rằng ngay cả tên của ta cũng không biết đúng không?
Đồ Chi An nghe được xấu hổ, mới hiểu được vì sao trong môn quy yêu cầu, trước khi giết người, phải ở bên ngoài quan sát, nghe ngóng chí ít ba ngày, mới có thể xuất thủ. Hắn lần này bị kẻ gian lợi dụng, nếu Hứa Tiên thực sự là thực sự là nào còn có để cho hắn sống tới giờ?
Mà hắn hạ sơn du lịch tới nay, một lòng trừng gian diệt ác, chỉ cảm thấy môn quy này quá mức phiền phức, rút kiếm liền giết, cũng không lưu tình. Hôm nay nghĩ đến, không biết là đã thương vô tội hay không, trong lòng càng phát ra lo sợ bất an:
- Ta...sai rồi, làm mất mặt sư môn, thỉnh sư tỷ trách phạt.
Hứa Tiên nói:
- Ngươi tâm ý thuần khiết, Yến huynh không có thu sai môn nhân. Trách phạt sẽ không cần, ta thấy ngươi ở chỗ này cũng ăn đủ vị đắng rồi.
Đồ Chi An lập tức rùng mình một cái, cẩn trọng liếc mắt nhìn Hồ Tâm Nguyệt.
Hứa Tiên lắc đầu:
- Cổ nhuệ khí này tiêu trừ không được, mới vừa rồi một cổ một cổ kia có thể tẩy luyện quanh thân ngươi. Chúc ngươi tại con đường tu hành càng tiến thêm một bước.
Sau khi hắn thành tựu Địa Tiên, bản thân linh khí kinh qua kiếp lôi tẩy luyện, phẩm chất đề thăng thật to. Đối với người nhập môn như Đồ Chi An lại có ích lợi rất lớn.
- Đa tạ Hứa...Hứa chân nhân!
Đồ Chi An rất là do dự một phen, đối phương và Yến Xích Hà ngang hàng luận giao, xưng đại ca không quá hợp, mà Thanh Loan lại đứng ở bên cạnh, cuối cùng theo yêu đạo nguyên bản sửa làm chân nhân.
Hứa Tiên đối với xưng hô này cảm thấy buồn cười, nhưng thấy hắn biết sai có thể sửa, cũng cảm thấy vui mừng.
Sau đó Hứa Tiên nhìn theo Thanh Loan ngự kiếm rời đi, Thanh Loan ngoái đầu nhìn lại liếc mắt một cái, ngự kiếm dựng lên xuyên phá tầng mây, trong lòng mặc dù cảm thấy không muốn, càng nhiều lại là bình an, phảng phất như tìm được thứ thuộc về mình. Mà Hứa Tiên hứa hẹn chuyện ở đây vừa xong, sẽ cùng Vân Yên đi Thục trung tìm nàng, để nàng hiện tại đã bắt đầu chờ mong.
Đồ Chi An ước ao nhìn bầu trời, tâm niệm chính mình khi nào mới có thể tiêu dao như vậy, nhưng cúi đầu, còn phải lão lão thật thật bước đi du lịch.
- Hứa chân nhân, tiểu tử lúc đó bái biệt.
Chỉ là lúc này đây, trên khí chất lại muốn trầm ổn hơn rất nhiều.
Hứa Tiên nói:
- Bảo kiếm phong từ ma luyện mà ra, ngươi là một tài liệu tốt, ở tại trần thế này hảo hảo ma luyện một phen đi sao!
Cố nhiên trên hành sự còn có chút lỗ mãng, chỉ cần tâm chính, chung quy có thể đi ra được một chính đạo. Nếu tâm bất chính, vậy tất cả đều là uổng công.
Đồ Chi An cẩn cẩn dực dực hỏi:
- Hứa chân nhân, ngươi cùng đại sư tỷ rốt cuộc là quan hệ gì?
Hứa Tiên dùng một câu:
- Chuyện của người lớn tiểu hài tử đừng quản.
Đem hắn đuổi đi, sau đó tiễn ra ngoài.
Hồ Tâm Nguyệt bất mãn nói:
- Ngươi còn luyện đan hay không? Nếu như không luyện, ta liền đi đây.
Cả ngày nghênh đón tiễn đi, hơi một chút là bớt thời giờ nghỉ ngơi.
Hứa Tiên trở lại bên cạnh đan lô, yên lặng suy nghĩ. Hắn từ lâu đã nghe nói trên thịnh yến cung đình, Pháp Hải cùng Thái Âm chân nhân đấu pháp, kết quả cũng không nằm ngoài ý liệu của hắn. Nếu là đấu pháp bình thường, Thái Âm chân nhân đại khái không phải đối thủ của Pháp Hải, thế nhưng loại đổ đấu này, sẽ tuyệt đối là Thái Âm chân nhân càng tốt hơn. Cái gọi là thiên tài, am hiểu nhất là xuất kỳ chế thắng.
Có kết quả như vậy Hứa Tiên Hứa Tiên có thể thanh thản ổn định tiếp tục đem đan dược luyện xuống phía dưới, Thái Âm chân nhân nếu tiễn được Pháp Hải tôn Đại Phật này rời đi, khiêu chiến khác nói vậy cũng không thành vấn đề.
Hứa Tiên hướng Hồ Tâm Nguyệt chào hỏi nói:
- Năm sáu ngày sau ta còn phải trở lại kinh một ngày đêm.
Nhìn bầu trời thở dài, lại rơi vào trong trầm tư mới.
Thời gian ba bốn ngày, thoáng qua liền mất.
Ngày mai chính là lúc đại hôn, trong Vĩnh An Cung, đám cung nữ đều bận rộn.
Nhu Gia công chúa ẩn thân ở sâu trong cung điện, mặc cung trang hoa mỹ, im lặng ngồi ở bên giường, nhìn con hạc ở trong lòng bàn tay đến ngây người, thẳng đến mặt trời lặn, trăng đã lên cao.
- Công chúa, nên an nghỉ!
Cung nữ nhắc nhở nói.
Nhu Gia công chúa đứng dậy, duỗi ra song chưởng, để đám cung nữ cởi ra y phục của chính mình, lại nằm ở trên giường lớn, tùy ý cung nữ đắp lên chăn mỏng, buông màn trướng xuống.
Trong bóng tối, nàng trợn tròn mắt thẳng đến đêm khuya, nhắm mắt lại, cứ như vậy nhận mệnh đi!
Nhưng mà đã có từng giọt nước mắt trong suốt lặng lẽ từ khóe mắt chảy xuống.
Đường rộng vài dài, trong thường ngày náo nhiệt phi phàm, lúc này không thấy một bóng người.
Bên cạnh đại đạo, trong tửu lâu trà quán vô số người quay đầu quan vọng, dò xét.
Trong loáng thoáng, có tiếng trống chiêng, tiếng pháo hỉ khánh truyền đến.