Hứa Tiên Chí

Chương 569: Hiện Thực



Để tay lên ngực tự hỏi, ngươi cũng không phải nam diễn viên chính trong tiểu thuyết, còn có thể đem tiện nghi chiếm hết sao? Nếu như nói như vậy, chỉ sợ Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao sẽ lập tức chém qua đây!

Nhưng không đợi Hứa Tiên nghĩ ra đáp án thích hợp, Tam Thánh Mẫu lại nổi bão trước:

- Dương Tiễn, đây là chuyện của ta, không quan hệ với ngươi, trở lại miếu chân quân của ngươi đi!

Trải qua vận rủi như vậy, không chỉ không chiếm được một câu an ủi, ngược lại bị đối xử lãnh khốc như thế, cho dù là nàng cũng nhịn không được phát tác.

- A?

Dương Tiễn nguy hiểm nheo con mắt lại:

- Ta đã nhắc nhở qua ngươi không nên rời khỏi Hoa Sơn, ngươi lại lặng lẽ xuống nuối du ngoạn, đi tới kinh thành không chỉ không đến gặp ta, ngược lại còng cùng yêu hồ kia lẫn lộn, mới rước lấy sự cố ngày hôm nay. Hiện ại còn mặt mũi nói chuyện!

Hắn hỉ không hiện ra sắc mặt, chỉ có người thân cận mới biết được, đây là biểu hiện trong lòng hắn đã rất giận, hắn không nghĩ tới Tam Thánh Mẫu luôn luôn được cho là nhu thuận, dám ở trước mặt người ngoài ngỗ nghịch với chính mình như vậy.

Hứa Tiên nhỏ giọng nói:

- Uy uy, ngươi là tức nàng không đến gặp ngươi phải không?

Bị Dương Tiễn hung hăng trừng mắt một cái, nhanh chóng im lặng, tiếp tục đứng xem.

Tam Thánh Mẫu khí thế yếu đi, lại bỗng nhiên đề cao thanh âm:

- Lần này ngươi vui vẻ rồi chứ! Ta nói cho ngươi, ta là nữ tiên Dao Trì, Thiên đình chính thần, muốn đi nơi nào sẽ đi nơi đó, không cần ngươi quản!

Nàng đã là nhất phương Thần chi. Không phải tiểu cô nương năm xưa nữa, không hề cần ai tới bảo hộ. Dương Tiễn giám hộ chỉ có thể để nàng cảm thấy áp bách, mà ở đâu có áp bách, thì ở đó có phản kháng. Mầm móng phản kháng này chôn dấu trong lòng nàng đã lâu, rốt cục vào hôm nay, gần như ôm chí quyết tuyệt hẳn phải chết, bộc phát ra.

Hứa Tiên than thở:

- Ngươi nếu cây ngay không sợ chết đứng, cần gì phải lôi ra Dao Trì và Thiên đình đến tăng thêm can đảm cho bản thân.

Sau đó dưới ánh mắt nhìn qua đây của Tam Thánh Mẫu lập tức câm miệng lại.

Hứa Tiên thấy Dương Tiễn sắc mặt xanh đen, quả thực so với vừa rồi truy trảm mình còn muốn khó coi hơn! Vỗn dĩ đã làm tốt chuẩn bị chịu thẩm vấn, lại không nghĩ rằng huynh muội bọn họ đấu trước, mà là bộ dáng khổ đại cừu thâm quả thực so với đối với bản thân, đối với Hồ Tâm Nguyệt còn muốn tức giận hơn nhiều.

Nhưng Hứa Tiên cũng không cho rằng đó là cừu hận giữa hai người bọn họ, nhân tâm vốn là như thế, dễ bị người thân cận gây tổn thương.

Hắn chỉ cảm thấy tình cảnh như vậy quả thực như là nữ hài ngỗ nghịch trong thời kỳ trưởng thành cùng phụ mẫu cãi nhau, nghiến răng nghiến lợi muốn làm chút chuyện khiến bọn họ tức giận. Nguyên bản trong cố sự kia, nàng sở dĩ cùng Lưu Ngạn Xương kết hợp, trừ nhất kiến chung tình ra, lại có vài phần là do tâm lý phản nghịch này sao?

Dương Tiễn giận dữ cười nói:

- Ta với ngươi không có gì để nói, lần này trở về, nán lại Hoa Sơn cho ta, sau đó hảo hảo cảnh tỉnh lại đi!

Hứa Tiên vội vàng khuyên nhủ:

- Đừng giận a! Các ngươi đó là thân huynh muội!

Trầm Hương phá núi cứu mẹ, đã sớm chêt từ trong bụng mẹ, lúc này cũng không còn người đi cứu! Lại một lần nữa cảm giác được số phận quán tính cường đại cỡ nào, cho dù đã không có Lưu Ngạn Xương tồn tại, nàng vẫn chạy không thoát khỏi số phận bị nhốt dưới Hoa Sơn. Có lẽ nói, cố sự này vốn là cùng Lưu Ngạn Xương không quan hệ.

Hơn nữa hiện tại hắn cũng suy nghĩ cẩn thận, nhốt ở dưới Hoa Sơn nói rất thảm, nhưng cùng hầu tử trong Tây Du Ký kia hoàn toàn là bất đồng. Nhân là là đè ép thật, đây chỉ có thể coi như là bị nhốt thôi. Mà Thần Tiên yêu quái bị nhốt mười năm tám năm căn bản không tính là chuyện gì. Càng đừng nói Tam Thánh Mẫu vốn là Hoa Nhạc nữ thần, không thể tùy tiện tạm rời cương vị công tác. Bằng không sẽ thay đổi địa điểm làm công. Mà căn cứ kinh nghiệm của tiểu Thiến, bình thường thu nạp địa mạch linh lực tiến hành tu luyện, chính là muốn phải đến trong sơn phúc tốt nhất.

Loại nghiêm phạt trình độ này chỉ có thể coi như "trở lại trong phòng của ngươi đi". Quả thực giống như là phụ mẫu bất đắc dĩ phải đem nữ nhi phản nghịch nhốt ở nhà, để cắt đứt tiểu tử xấu bên ngoài câu dẫn. Đâu thể coi là hung ác vô tình, quả thực là ôn nhu rối tinh rối mù. Sau đó "phá núi cứu mẹ" càng là chê cười, lẽ nào tùy tiện một hùng hài tử tu luyện hai năm là có thể đánh bại Dương Tiễn? Mà điện ảnh TV có chút cải biến càng cổ quái hơn, còn cùng Tôn Ngộ Không học pháp thuật, ngươi cũng không nhìn Tôn đại thánh năm xưa là bị Dương khốc ca đuổi theo lên trời không lối, xuống đất không cửa thế nào a.

Dương Tiễn và Tam Thánh Mẫu cùng nhau quay đầu nhìn về phía Hứa Tiên, đều thất thần trong nháy mắt, tựa hồ đang suy nghĩ người này đang ở đây để làm gì? Sau đó lập tức cho ra kết luận, việc này không phải đều là hắn cùng yêu hồ kia dẫn phát ra sao? Hôm nay còn dám ở chỗ này giả mạo người thấy việc nghĩa hăng hái làm!

Hứa Tiên thấy bọn họ thần sắc bất thiện, trong lòng hối hận vạn phần, hảo hảo làm quần chúng đứng xem không lo, theo bên trong nói linh tinh cái gì, làm người tốt quá khó khăn!

Dương Tiễn túm lấy cổ áo của Hứa Tiên:

- Ta muốn ăn nói thế nào?

Con mắt thứ ba ở giữa trán lóe ra không ngừng:

- Ngươi nói ăn nói thế nào, ta sẽ keo kiệt sao!

Hứa Tiên giơ hai tay lên, muốn giết muốn chém, tùy tiện ngươi đi!

Dương Tiễn nghiêm nghị nói:

- Ta ngươi ngươi lấy nàng làm vợ!

Hứa Tiên trợn mắt há hốc mồm, trong óc một mảnh hỗn loạn? Thật là có chuyện tốt này? Ta không có nghe lầm đấy chứ, tuy rằng ta một chút cũng đều không động tâm! Lẽ nào ta vẫn xem lầm địa vị của chính mình, kỳ thực ta là có quang hoàn hộ thể.

Tam Thánh Mẫu vốn dĩ vẻ mặt tức giận, ngay cả vạt áo đều vũ động lung tung, tựa như con gà chọi xù lên toàn bộ lông cánh của nó. Đột nhiên nghe được câu này, thất kinh:

- Cái gì?

Cũng bất chấp hình tượng, túm lấy trước vạt áo của Dương Tiễn.

Vì vậy Tam Thánh Mẫu chế trụ Dương Tiễn. Dương Tiễn lại tóm lấy Hứa Tiên. Giữa ba người đã hình thành một tuần hoàn kỳ diệu. Hứa Tiên cho rằng chính mình nếu như tóm lấy Tam Thánh Mẫu, thì tuần hoàn này sẽ càng thêm hoàn mỹ.

Ánh mắt không khỏi hướng về phía trên người Tam Thánh Mẫu liếc mắt, lại đổi lấy một cái trừng mắt. Trong hai mắt kia rõ ràng hiện ra hai thành ngữ, mắt trái là "Được một tấc lại muốn tiến một thước", mắt phải là "Không biết cảm thấy thẹn".

Trong lòng Hứa Tiên biết nếu như chuyện đêm qua hảo cảm của nàng đưa về không, vậy hiện tại đại khái đã vượt qua điểm 0 biến thành số âm. Nhưng so với mới vừa rồi tâm như tro nguội, hiện tại nàng gần như là hoàn toàn sống lại. Hiển nhiên thực đã sự đã quên đi suy nghĩ tìm chết, ngược lại tích cực vì hạnh phúc của bản thân mà chiến đấu.

Lẽ nào?

Hứa Tiên cho Dương Tiễn một ánh mắt, đại thành công a Dương Tiễn!

Đôi mắt của Dương Tiễn tựa hồ chuyển động.

Vẫn như trước hoàn toàn không nhìn Tam Thánh Mẫu, chỉ nhìn chằm chằm vào Hứa Tiên:

- Ngươi còn không có trả lời ta?

Hứa Tiên ho nhẹ hai tiếng:

- Cái này...

Từ góc độ này mà nói, Dương Tiễn nhận thức đối với chính mình cùng độ, đúng là muốn so với Lưu Ngạn Xương gì đó phải lớn hơn nhiều. Bất quá coi như là Hứa Tiên nguyên bản kia, cũng so với Lưu Ngạn Xương loại chất thải công nghiệp này mạnh hơn nhiều đi sao!

Tam Thánh Mẫu giận dữ hét:

- Không được. Ta tuyệt không đáp ứng!

Hứa Tiên hướng về phía Dương Tiễn làm ra biểu tình bất đắc dĩ. Cảm giác được biểu hiện của nàng hiện nay, cùng những nữ sinh trong bi kịch cổ điển bị phụ mẫu tham tài hoa mắt ù tai bức hôn không có gì khác biệt. Hắn sắm vai đương nhiên là các loại nhân vật đáng ghét cóc mà đòi ăn thịt thiên nga. Chỉ bồi đại nhân xem như mệnh tốt, mệnh xấu một chút sẽ bồi phu nhân mà mất mạng.

Dương Tiễn tiếp tục khiến nàng tức khí tăng cao, híp mắt nói:

- Thế nào, lẽ nào ngươi còn có cái gì bất mãn. Muội muội ta tuy rằng tính tình thô bỉ một chút, nhưng nàng thân là Hoa Nhạc nữ thần. Thụ ngàn vạn người kính ngưỡng triều bái, chẳng lẽ còn không xứng với ngươi? Ngươi nếu lấy nàng làm vợ, tự nhiên sẽ không coi là phi lễ. Bằng không ta cũng chỉ có thể thay nàng rửa nhục!

Tam Thánh Mẫu nói:

- Thô bỉ?

Lấy mắt thường có thể thấy được lửa giận từ đỉnh đầu toát ra, biểu hiện chân thực cái gì gọi là "Nổi trận lôi đình".

Trăm nghìn năm qua, nàng chưa từng nghe được đánh giá như vậy. Hơn nữa đánh giá này còn là đến từ Dương Tiễn.

- Muội ngươi thô bỉ a!

Hứa Tiên ở trong lòng giúp nàng bổ sung một câu. Nhìn liệt hỏa hừng hực trên đỉnh đầu của nàng, nghĩ thầm: Tín ngưỡng chi lực cùng công đức chi lực mặc dù có bất đồng. Nhưng quả nhiên ở trên bản chất tương tự, có thể hóa hư làm thực.

Nhưng đối mặt với Dương Tiễn chất vấn, hắn chỉ có thể nói:

- Lệnh muội Thiên Tiên hạ phàm xinh đẹp, chỉ là trong trong đã có thê thất. Thực sự không dám trèo cao! Dương Tiễn nên vì lệnh muội rửa nhục. Tại hạ cũng chỉ có mặc cho xử trí!

Nói xong lời cuối cùng đã là một vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt.

Đây ngược lại không phải hắn thực đối với loại chuyện tốt này không chút động tâm. Liếc mắt nhìn Tam Thánh Mẫu, nữ nhân "thô bỉ" này. Không, nữ thần. Thấy thế nào cũng đều làm cho người ta trong lòng đặc biệt đại động, mặc dù là hiện tại bộ dáng nổi trận lôi đình, cũng có một phen khí độ khí độ khác.

Chỉ vì hắn tự nhận tuy có quang hoàn hộ thể, nhưng tiếc thay không có Bá Vương Khí, Dương Tiễn sũy nghĩ lại không tàn. Sao lại chịu để muội tử nhà mình đi làm vợ lẽ của người. Nói không chừng còn muốn buộc hắn bỏ vợ gì đó. Còn không bằng ngay từ đầu đã thống khoái cự tuyệt! Muốn giết muốn chém mặc dù đến đây đi. Lẽ nào xem ta có phải là ngư nam không!

Tam Thánh Mẫu không khỏi nhìn Hứa Tiên một cái, nam nhân mới có thể dưới sự bức ép của ca ca nàng kiên trì như vậy, bình thường không nhìn thấy nhiều lắm. Bỗng nghĩ lại một cái, lẽ nào hắn cũng cảm thấy chính mình thô bỉ. Mới có thể cự tuyệt không khỏi càng nhíu mặt mày lại!

Hứa Tiên còn chưa kịp thể nghiệm và quan sát hảo cảm của Tam Thánh Mẫu có xu thế tăng lên, đã lại trở về điểm băng điểm, đem lực chú ý từ trên người muội muội chuyển rời. Trở lại trên người ca ca. Hiện tại việc cấp bách vẫn là vị này, hắn đã làm tốt chuẩn bị ứng chiến.

Mà Tam Thánh Mẫu cũng quyết định thờ ơ lạnh nhạt, mặc cho hai gia hỏa đồng dạng ghê tởm này tới đánh sống đánh chết.

Nhưng đúng lúc này, Dương Tiễn nói:

- Nếu như là bởi vì vấn đề này, ngươi không cần lo lắng, đại trượng phu tam thê tứ thiếp cũng bất quá là bình thường.

Hứa Tiên suýt nữa từ không trung rơi xuống. Trong lòng rống to hơn, ta đặt ra ở đâu? Ta thuộc tính ở đâu?

Lẽ nào ta vẫn quên ẩn dấu ẩn dấu trọng yếu gì đó. Bá Vương chi khí kia tồn tại? Ánh sáng mặt trời xán lạn kim sắc quang mang trong nháy mắt đem toàn thân của hắn bao phủ, Thần xuyên qua a, ngươi thực sự là quá ôn nhu.

So với bên này hạnh phúc sắp đến. Tam Thánh Mẫu như là bị đông cứng. Tin tưởng tin tưởng nhìn Dương Tiễn, ngay cả bàn tay tóm lấy vạt áo cũng buông bỏ rơi xuống. Lui về phía sau một bước, lẩm bẩm nói:

- Sao lại thế?

Nàng làm sao cũng không thể tin được, hắn sẽ đơn giản đem nàng gả cho một nam nhân có vợ như vậy.

Dương Tiễn nói với Hứa Tiên:

- Thế nào?

- Ta sẽ làm ra một quyết định khó khăn!

Hứa Tiên chậm rãi ngẩng đầu lên. Dứt khoát kiên quyết nói:

- Gả cho ta đi!

- Ta không đáp ứng!

Tam Thánh Mẫu kịch liệt phản đối, trong mắt lại chảy ra nước mắt.

- Loại sự tình này không tới phiên ngươi tới làm chủ!

Dương Tiễn thản nhiên nói.

- Dao Trì không cho phép nữ tiên xuất giá!

Tam Thánh Mẫu như là nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

Dương Tiễn nói:

- Đây là chuyện của Dương Tiễn ta, đó là Tây Vương Mẫu cũng không xen vào được! Hơn nữa ngươi ở Dương Tiễn nán lại đã lâu, mới có thể trở nên biết cấp bậc lễ nghĩa như thế chăng. Lúc này vừa vặn rời khỏi, hiện tại trở lại Hoa Sơn cho ta đi!

- Ta tuyệt không đáp ứng!

Tam Thánh Mẫu chậm rãi lắc đầu.

Dương Tiễn nói:

- Ngươi một ngày không đáp ứng. Thì ở lại Hoa Sơn một ngày!

- Nếu còn tiếp tuc ngươi sẽ nhốt ta cả đời!

Tam Thánh Mẫu hung hăng nhún chân, xoay người rơi xuống một hàng nước mắt trong suốt, nhằm phía xa bay đi.

Hứa Tiên nhìn bóng lưng của nàng biến mất tại phía chân trời, bỗng nhiên quay đầu nói với Dương Tiễn: Bạn đang xem tại Truyện FULL - thegioitruyen.com

- Làm ca ca khi dễ muội muội của chính mình như vậy cũng không được a!

- Không quan hệ với ngươi!

Dương Tiễn vẫn như trước là vẻ mặt lãnh khốc.

- Ôi chao? Vừa mới không phải trở nên có quan hệ rồi sao?

Dương Tiễn dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn chằm chằm Hứa Tiên. Từng chữ nói ra:

- Chỉ cần ta còn sống, sẽ vĩnh viễn không được!

- Như vậy, lời nói vừa rồi?

Hứa Tiên trợn mắt, là đang lợi dụng ta đi, quả nhiên là đang lợi dụng đi! Cái gì quang hoàn, cái gì tức giận, trong đồng thoại đều là gạt người. Dương Tiễn trầm giọng nói:

- Ngươi sẽ không thực cho rằng, ta sẽ đem muội muội gả cho một kẻ có vợ?

Hứa Tiên nói:

- Quả nhiên!

Hắn kỳ thực đã có điều cảm giác được. Cái gọi là bức hôn bất quá chỉ là thủ đoạn hắn biểu hiện ra quyền uy, xem như giáo huấn Tam Thánh Mẫu. Ở đâu có áp bách, ở đấy có phản kháng. Mà ở đâu có phản kháng, ở đó có áp bách lớn hơn nữa!

Hứa Tiên cười cười nói:

- Nếu như ta không phải kẻ có vợ, có phải là còn có chút cơ hội?

Dương Tiễn nói:

- Nếu như ngươi sẽ vì kết thân mà bỏ thê tử kết tóc, như vậy cùng súc sinh lại có gì khác biệt. Ngươi nghĩ ta sẽ để muội muội gả cho một súc sinh sao?

- Do đó, cách xa nàng một chút!

Hứa Tiên yếu ớt thở dài. Đây là cái gọi là hiện thực băng lãnh a!