Ở trong động quật hôn ám này, thần ấn phóng xuất quang mang chiếu sáng khuôn mặt dữ tợn của nó, có vẻ có vài phần quỷ dị.
Nàng chỉ biết hiện tại chính là sét đánh, nó cũng không nhất định nghe được. Nào có người gì đến, ngay lúc nàng buông bỏ cái gọi là hi vọng, lại đem khuôn mặt dán ở trên bãi đá băng lãnh.
Thùng thùng thùng, có người ở nhà không?
Tam Thánh Mẫu bỗng nhiên vểnh tai lên, thẳng đến vững tin thanh âm kia cũng không phải là mình tưởng tượng ra, mới kinh hỉ nói:
- Có người đến!
Khiếu Thiên khuyển không nhịn được nói với Tam Thánh Mẫu:
- Vậy ngươi còn không mau đi mở cửa!
Con mắt không rời khỏi thần ấn.
Tam Thánh Mẫu quát:
- Ta không ra khỏi bãi đá!
- Thật vô dụng!
Khiếu Thiên khuyển cấp tốc đứng lên, mở cửa ra, lập tức trở lại vị trí ban đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm vào thần ấn.
Tam Thánh Mẫu cũng không thèm phản bác lại Khiếu Thiên khuyển, khóc rơi nước mắt ra nghìn người đến. Trong khoảng thời gian ngắn nói không ra lời.
Tiết Bích một người một khuyển này, còn có chút nghĩ không rõ ràng lắm tình huống. Nhưng nàng đoán ra được Khiếu Thiên khuyển chính là thủ vệ cuối cùng, nàng nghe qua chút tin đồn. Khiếu Thiên khuyển này vốn là một ma lang đến từ nước khác, có năng lực thôn tính tiêu diệt tất cả, thực lực không thể coi thường!
Nhưng vấn đề khó khăn không nhỏ này, hiện nay đang mê muội ngồi chồm hổm ở đó cười khúc khích, không biết đang làm gì. Nhưng là trời cũng giúp ta! Kế hoạch duy nhất lúc này chính là không kinh động nó, lặng lẽ mang đi Tam Thánh Mẫu. Di, Ngư Nhi, ngươi đang làm gì thế?
Ngư Nhi không biết từ lúc nào đã đến bên cạnh Khiếu Thiên khuyển, vỗ vỗ vai nó:
- Ngươi là Tiểu Tam sao?
Tiết Bích ngây người, Tam Thánh Mẫu cũng ngây người, như là tinh thần lại một lần nữa đã chịu đả kích!
Yến Tử vui cười:
- Ngư Nhi, ngươi làm...ô ô!
Tiết Bích vội vàng che miệng nàng lại, truyền âm cho Ngư Nhi:
- Ngư Nhi mau trở lại nhanh!
Ngư Nhi hỏi lại:
- Ngươi là Tiểu Tam sao?
Trong động vắng vẻ như chết.
Khiếu Thiên khuyển mặt nhăn mày nhíu, không nhịn được giơ lên chân phải một trảo về phía trước, "băng" bắn ra một móng vuốt sắc bén, chỉ thẳng Tam Thánh Mẫu trên bãi đá.
- A, cảm tạ!
Ngư Nhi đi về phía bãi đá, gõ gõ kết giới xung quanh bãi đá:
- Ngươi là Tiểu Tam sao?
Tam Thánh Mẫu gật gật đầu, Tiết Bích ở một bên thấp giọng nói:
- Chúng ta tới cứu ngươi, ngươi đừng vội, chờ ta phá vỡ kết giới.
- Ngươi theo chúng ta đi thôi!
Ngư Nhi cũng đã hướng phía Tam Thánh Mẫu vươn tay đến, đầu ngón tay chạm đến kết giới, trong nháy mắt nổi lên thất thải quang hoa, dĩ nhiên cứ như vậy xuyên phá kết giới, nắm cổ tay Tam Thánh Mẫu.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Tam Thánh Mẫu, Ngư Nhi mạnh mẽ kéo Tam Thánh Mẫu hướng ra phía ngoài chạy đi, kéo tới cửa, quay đầu lại bất mãn nói:
- Các ngươi còn suy nghĩ cái gì, cứu người phải nhanh một chút!
Tiết Bích thở dài thật sâu, cùng Yến Tử theo sau, đi tới ngoài động quật.
Một đám Thảo Đầu Thần binh tướng đang vây tụ ở trước cửa, thần tướng vừa thấy Tam Thánh Mẫu, liền biến sắc, mà ngay cả vị kia cũng không có thể ngăn cản các nàng sao? Nhưng rơi vào trên người Ngư Nhi, lại là thần sắc căng thẳng.
Tam Thánh Mẫu lại được nhìn sắc trời. Trong lòng cảm tình kích động khó có thể nói nên lời, giơ lên Bảo Liên đăng trong tay:
- Còn không tránh ra cho ta! Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
Tuyệt không chịu lại hãm thân ở nơi này nữa.
Tiết Bích cũng lấy ra bích thủy kim tinh tráo, làm tốt chuẩn bị nghênh chiến. Nếu là ở chỗ này bị ngăn cản, Khiếu Thiên khuyển trong động kia tỉnh giấc, hoặc là Dương Tiễn đến, đều có phiền toái không nhỏ.
Thần tướng hoảng hốt lui qua một bên, khom mình hành lễ nói:
- Cung tiễn Mụ Tổ nương nương đại giá!
Đám Thảo Đầu Thần đầy núi cũng nói phụ hoạ theo:
- Cung tiễn Mụ Tổ nương nương đại giá!
Nhớ tới thảm trạng mới vừa rồi, cảm thấy vẫn là không nên cản trở người này là tốt hơn. Nếu ngay cả vị kia chưa từng ngăn trở các nàng, nói vậy Thần Quân cũng sẽ không trách bọn họ.
Kết quả là chưa đánh một trận, Ngư Nhi đã nghĩ cách cứu viện Tam Thánh Mẫu thành công!
Trong bụng núi Hoa Sơn, Khiếu Thiên khuyển miễn cưỡng đem tầm nhìn từ trên thần ấn dời đi, ngẩng đầu lên hình như quên chuyện gì đó?
Lúc này thần ấn lại một trận lóe ra, nó lại nhanh chóng cúi đầu nhìn, trong động lần thứ hai vang lên tiếng cười quỷ dị.
Lúc này Hứa Tiên đối với chuyện vừa rồi vẫn đang hoàn toàn không biết gì cả. Sau khi Hàn Mai tiên tử rời đi. Hắn dùng thủy hồn thuật chế tạo con rối thông tri cho tiểu Thiến tại Phượng Hoàng Sơn đến đây.
Hứa Tiên thì tìm được động phủ của Hoàng Hạc đồng tử, phát hiện mới vừa rồi thấy được, chỉ là một bộ phận cực nhỏ của động phủ này, hướng bên trong đi đến còn có Càn Khôn khác.
Cả động phủ là ở trong bụng núi, mở ra một khối không gian lớn. Trong đó địa phương tương đối trọng yếu chính là ngọa thất, đan phòng, thậm chí ám phòng chuyên môn dùng để bế quan, còn lại phòng nhỏ càng là nhiều vô số kể, như là tiểu biệt thự trong núi.
Hắn vừa nhìn qua đó, chỉ cảm thấy không hổ là Hoàng Hạc đồng tử kinh doanh nhiều năm, trang trí tạo hình rất là cổ phác, lịch sự tao nhã. Hơn nữa thông gió lấy ánh sáng so với động phủ kia của tiểu Thiến không biết mạnh hơn bao nhiêu lần.
Hứa Tiên thừa dịp tiểu Thiến chưa đến, bắt tay vào chỉnh lý, tiêu trừ vết tích của Hoàng Hạc đồng tử, đem vật cũ có thể thay thể hết thảy đổi thành mới. Sau khi nhìn lại, chỉ cảm thấy rực rỡ hẳn lên, tuy là hai thủ phòng, nói vậy cũng có thể cho tiểu Thiến một kinh hỉ nho nhỏ.
Trong động phủ đáng chú ý nhất là đan phòng. Giữa phòng một đan lô thật lớn, mặc dù không hơn được Thiên Địa Phương Viên Đỉnh Thái Âm chân nhân mượn để luyện đan kia, bất quá cũng là linh khí.
Hứa Tiên lại ở một hố sâu thạch bích khác tìm được rất nhiều điển tịch đều là pháp quyết luyện đan. Trên thạch bích còn chứa đựng không ít tài liệu trân quý.
Trong điển tịch còn có một quyển lại là Hoàng Hạc đồng tử chuyên môn ghi lại, trong Hoàng Sơn này Linh Dược còn chưa thành thục, khi nào có thể hái lấy. Còn ghi lại nơi nào linh khí tương đối nồng đậm, thích hợp trồng loại Linh Dược nào.
Khiến Hứa Tiên sợ hãi than, nguyên lai còn có vườm ươm, bất quá nghĩ đến cũng đúng. Nếu chỉ bằng vào thiên nhiên sinh trưởng, sao có thể có được nhiều Linh Dược như vậy. Lại tìm được một ít mầm móng Linh Dược, bất quá những Linh Dược này chu kỳ sinh trưởng tùy tiện liền đều có niên kế, trong khoảng thời gian ngắn đừng nghĩ đến ăn được.
Hứa Tiên tiếc nuối thở dài, bất quá hoàn hảo tìm được không ít thành phẩm Linh Dược. Như là Định Thần Hương dùng để an thần thì có vài bó, cẩn thận bảo tồn trong hộp gỗ hương. Mà Ngọc Yên có thể khiến người ta buồn ngủ cũng có mấy hồ lô lớn, Hứa Tiên ngửi một ngum đã vội vã đậy lại nắp bình.
Chu Quả còn lại cũng không nhiều lắm. Cũng còn có hơn mười quả. Mà Đàm Hoa Lộ và Quỳnh Tương có tổng cộng bốn bình. Mà đan dược chủng loại còn lại tổng cộng cũng có hơn mười hồ lô.
Để Hứa Tiên lại một lần nữa cảm khái, không hổ là đệ tử của Nam Cực Tiên Ông, thứ tốt thật đúng là không ít.
Bất quá hiện tại, tất cả những thứ này đều tiện nghi cho hắn.
Làm xong tất cả, Hứa Tiên nhàn nhã đi chơi nằm ở trên võng đu, cửa sổ trước mắt mở ra trên vách đá dựng đứng. Có thể nhìn thấy cảnh sắc trong núi, nhớ lại kiếp trước, muốn ở đây du ngoạn mà không thể được. Mà hiện tại cả ngọn núi đều là thuộc về hắn, cảm thán thế sự vô thường.
Một con Kim Ưng giương cánh xuyên phá tầng mây, vẫy cánh hạ xuống trên vai Hứa Tiên, Hứa Tiên lấy motọ quả Chu Quả đưa đến bên mỏ của nó. Sờ sờ bộ long kim chúc của nó, trong lòng lại nghĩ đến có thể đổi một phương thức đưa tin càng thêm giản tiện hơn hay không.
Hắn đã từng suy nghĩ qua biện pháp dùng Thủy Hồn Thuật chế tác người gỗ, nhưng bên cạnh hắn nữ tử đông đảo, Thủy Hồn Thuật thỉnh thoảng dùng một lần còn được, dùng nhiều chỉ e tinh thần phân liệt. Lúc này đây chỉ đành bỏ qua. Mà trong Mặc Phù Thư cũng có thể làm phù triện thiên lý truyền âm, nhưng có cự ly hạn chế, hơn nữa đều là duy nhất, cũng có rất nhiều bất tiện.
Tựa hồ người trong đạo thần có thể dùng thần ấn tượng truyền tin. Càng có linh tê giác, thuỷ minh thạch trong truyền thuyết, nhưng cũng không phải là hiện tại hắn có thể có được. Như vậy nghĩ đến vẫn là phương tiện một chút, chí ít có thể làm được phổ cập. Đây liền là ưu thế của văn minh nhân loại đi sao!
Hiện nay chỉ có tiếp tục huấn luyện Kim Ưng này, cũng may tốc độ của nó càng ngày càng trở nên mau lẹ. Mặc dù là từ Hàng Châu lui tới kinh thành cũng không dùng bao lâu thời gian. Nhưng lại có thể mang theo vật phẩm, cũng coi như có chút ưu thế. Hơn nữa theo linh trí tăng trưởng, cũng không cần hắn dùng Thủy Hồn Thuật để thao túng nữa.
Kim Ưng nuốt vào Chu Quả, khẽ mổ đầu ngón tay của Hứa Tiên tỏ ý cảm tạ. Đôi mắt ưng lạnh lùng nghiêm nghị cũng hình như có tình cảm nhân loại.
Hứa Tiên cảm giác được lúc ban đầu đưa vào trong hồn phách Kim Ưng một điểm thủy hồn kia, đã ở trong hồn phách của nó hoàn toàn hoà tan ra. Nhưng hắn cảm giác chính mình chỉ cần một ý niệm trong đầu đã có thể để Kim Ưng tuyệt đối phục tùng, hơn nữa là phục tòng phát ra từ nội tâm. Dù cho nó vượt qua thiên kiếp cũng là như vậy.
Để Hứa Tiên cảm thán thủy hồn này quái dị và cường hãn, yêu quái nắm giữ pháp lực còn không thể chống đỡ, càng đừng nói là phàm nhân. Nếu như tích góp từng tí một cũng đủ nhiều thủy hồn, học Long tộc tướng chi toả ra, hạ xuống Cửu Châu có thể đơn giản tiếp thu được tín ngưỡng cường đại thậm chí công đức hay không đây?
Loại khống chế này không cần tuyệt đối khống chế, cũng không cần truyền lại tin tức chỉ cần giản đơn hạ đạt mệnh lệnh, hắn đã có thể để một đám người điên cuồng tín ngưỡng chính mình. Cái này không cần phải nói. Chỉ cần người khống chế đủ nhiều, hắn thậm chí có thể bóp méo hàm nghĩa của hai chữ "công đức" này, để tất cả hành vi, tư tưởng của chính mình đều trở nên có thể đạt được công đức.
Dựa vào năng lực của Công Đức Ngọc Bài chuyển hóa công đức chi lực, lại dựa vào Ngư Nhi cũng xa xa không bằng tín ngưỡng cường đại. Đừng nói là Thần Tiên, chính là thiên tiên cũng không nhất định là đối thủ của mình. Cuối cùng hắn sẽ trở thành thần minh, quân vương duy nhất duy nhất của thế gian.
Hứa Tiên vỗ vỗ đầu, vội vã đình chỉ ý niệm điên cuồng này trong đầu, thế nào lại mạc danh kỳ diệu đi lên con đường của Ma Vương? Thống trị thiên hạ cái gì, cũng không phải là mộng tưởng của hắn, vẫn là tiêu dao du, thưởng thức thiện hạ phong quang càng thực tế hơn một chút. Bất quá cũng lặng yên minh bạch, hắn trong lúc ngẫu nhiên tu luyện được Thủy Hồn Thuật, còn là một loại lực lượng cực kỳ kinh khủng.
Hơn nữa loại pháp thuật này hoàn toàn bắt đầu ngẫu nhiên. Ngoại trừ hắn ra, bất cứ kẻ nào cũng không thể tu luyện được. Hắn chính là muốn truyền thụ cho người khác đều làm không được, đây là cái gọi là Tiên Thiên pháp thuật.
Giống như là Đâu Suất Hỏa của Thái Thượng Lão Quân, hoặc là Nhật Hỏa Thần Mang của Đông Hoàng Thái Nhất.
Hứa Tiên hiện tại cũng vô pháp tại nội thể sản sinh Nhật Hỏa Thần Mang, chỉ có thể dựa vào kim ô chi nhãn trên tay chuyển hoán Nhật Linh chi lực, đến sử dụng loại lực lượng này.
Nhưng kim ô chi nhãn rốt cục là làm sao đem Nhật Linh chi lực chuyển hoán thành Nhật Hỏa Thần Mang, giống như là Hứa Tiên làm sao đem Thủy Linh chi lực chuyển hoán làm thuỷ hồn, trong đó ẩn chứa pháp tắc quỷ bí, hắn thủy chung không thể tham phá được.
Hứa Tiên đang trong lúc suy nghĩ, tiểu Thiến đã xuất hiện ở trước mặt hắn, có chút kỳ quái nói:
- Tướng công? Sao ngươi đã đi vài ngày rồi, mới đi đến nơi này?
Hứa Tiên vì mang đến kinh hỉ cho nàng, nên vẫn chưa nói chân tướng sự tình cho nàng biết.
Hứa Tiên đứng dậy cầm tay nàng:
- Tiểu Thiến, ngươi cảm thấy Hoàng Sơn thế nào?
Tiểu Thiến cười nói:
- Tự nhiên là tốt rồi. Bất quá chủ nhân nơi đây là Hoàng Hạc đồng tử, chính là đệ tử dưới trướng Nam Cực Tiên Ông, căn bản không thể tiến công chiếm đóng.
Thần sắc của nàng dừng lại, cảm thấy trong núi cảnh tượng hỗn độn, kinh hãi nói:
- Tướng công, ngươi sẽ không phải đã?
Hứa Tiên thầm nghĩ xấu hổ, nguyên lai nàng sớm đã có dự định, chỉ là không muốn hắn quan tâm, chưa từng nói cho hắn biết mà thôi. Bất quá hôm nay, cuối cùng cũng có thể bồi thường một chút tâm ý, hắn lấy ra mai Hoàng Sơn thần ấn kia:
- Chính là Hoàng Hạc tiểu nhi, sao là đối thủ của tướng công nhà ngươi. Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là sơn thần của Hoàng Sơn!
Tiểu Thiến không vui mà lo lắng:
- Tướng công, Hoàng Hạc đồng tử kia mặc dù không đáng sợ, nhưng sư phụ hắn Nam Cực Tiên Ông đó là tu vi thiên tiên, cường đoạt động phủ sợ rằng hậu hoạn vô cùng. Ta có Phượng Hoàng Sơn cũng đủ rồi. Thần ấn này ngươi vẫn là trả lại cho người ta đi sao!
Hứa Tiên cười nói:
- Tướng công của nàng nào phải hạng người lỗ mãng như vậy chứ!
Đem nàng kéo vào trong ngực, lại ngồi ở trên xích đu, đem sự tình trải qua giảng thuật lại một phen. Bất quá tự nhiên bỏ qua một phen kiều diễm cùng Hàn Mai tiên tử chỉ nói lấy Kim Đan đưa tiễn.
- Vậy cũng quá nguy hiểm. Mau để ta xem thương thế của ngươi thế nào?
Tiểu Thiến nhíu mày, muốn đứng dậy nhìn thương thế phía sau lưng của Hứa Tiên.
Hứa Tiên lại đem nàng kéo vào trong ngực:
- Bất quá là một chút thương tích nhỏ mà thôi.
Thấy thần sắc lo lắng trên mặt nàng, có chút hối hận không nên vì nàng tranh công, mà đem sự tình hoàn chỉnh nói ra.
Tiểu Thiến nói:
- Nếu là khiến tướng công hoặc là Yên nhi muội muội vì ta...
Hứa Tiên tức giận ngắt lời:
- Được rồi, tướng công nhà ngươi đánh sống đánh chết. Không thể vì nhìn khuôn mặt này của ngươi, còn không cười một tiếng cho ta!
Tiểu Thiến thở dài, chế trụ vai của hắn, nhẹ giọng cười nói:
- Tướng công thay tiểu Thiến suy nghĩ như vậy, tiểu Thiến thật cao hứng.
Hứa Tiên cười nói:
- Vậy thì giá trị...
Trong lòng cũng là cực kỳ khoái ý, bỗng nhiên có thể lý giải tâm tình của Chu U vương vì một nụ cười của giai nhân, dám lấy Phong Hỏa hí chư hầu.
Hứa Tiên đem thần ấn đưa đến lòng bàn tay của nàng: