Hứa Tiên Chí

Chương 741: Tán Thành



Nhưng nếu đã là mệnh lệnh, liền phải chấp hành, ôm đủ loại nghi hoặc thẳng đến buổi chiều, rượu và thức ăn theo lời đưa vào trong phòng Hứa Tiên. Sau đó cửa phòng đóng chặt lại, ngay cả người hầu cũng không cần, ai cũng không đoán ra được Hứa Tiên muốn làm cái gì.

Một mình quay về phía rượu và thức ăn, Hứa Tiên vừa châm sáng ngọn đèn, vừa mở miệng nói:

- Hà Bá đại nhân, nếu đã đến còn không ra cùng ta gặp mặt một lần?

Thời gian đã vào đêm, nước sông cuồn cuộn nâng thuyền rồng nhanh như tuấn mã hướng về hạ du chạy tới.

Đuôi thuyền kéo trong sóng nước, vô số điểm tia sáng tinh hồng bích lục chớp động. Chỗ nhìn kỹ, tất cả đều là con mắt yêu ma chiếu sáng, không xa không gần đi theo sau thuyền, chỉ cần một kẻ trong đó nổi lên sóng gió, liền có thể đem thuyền lớn xé thành mảnh nhỏ.

Mà vào thời khắc này, trong kinh thành.

Trong thú lô ngọn lửa hồng sáng lập lòe, duy trì liên tục tản ra nhiệt độ, làm ấm áp cả gian phòng.

Trên bàn một ngọn đèn lẻ loi, chiếu sáng văn án trong tay Phan Ngọc, nàng duỗi người, đang muốn đứng dậy trở về phòng, thì bỗng nhiên nghe được "thùng thùng thùng" vài tiếng gõ cửa vang lên.

Trong lòng Phan Ngọc có chút kỳ quái, đây chính là ở bên trong thư phòng của nàng, đã muộn như vậy, làm thế nào còn có người tới gõ cửa đây? Liền cầm lấy Thanh Hồng kiếm, đi qua mở cửa phòng.

Ngoài phòng lại rơi xuống tuyết nhỏ, một bạch y nữ tử đứng ở trong tuyết, dịu dàng cười yếu ớt không có nhếch môi, đôi mắt đen láy đang đánh giá Phan Ngọc.

Bốn mắt nhìn nhau, không cần bất cứ lời nói nào, các nàng liền minh bạch thân phận của đối phương, trong lòng không hẹn mà cùng mọc lên cảm thán "quả thế"! Tuy rằng chưa từng gặp mặt bao giờ, nhưng từ trong vô số lần nói chuyện nghe được, người nọ nên là bộ dáng như trước mắt này.

Phan Ngọc nhạy cảm chú ý tới đầu vai Bạch Tố Trinh rơi xuống một tầng tuyết hoa, lắc mình tránh ra một bên, giơ tay mời nói:

- Mau mời vào đi!

Trong khoang thuyền, không biết từ nơi nào toát ra một đoàn trạm lam hơi nước, phập phồng bốc lên, từ từ biến ảo thành hình, hóa thành một thiếu niên tuấn mỹ khoản mười bốn mười năm tuổi. Mặc hoa bào hồng bạch lưỡng sắc, trên mặt giống như mang theo tiếu ý ngọt ngào, thoạt nhìn cả người lẫn vật đều vô hại.

Hứa Tiên cũng không tránh khỏi lộ ra thần sắc kinh dị, không nghĩ tới Hà Bá đúng là bộ dáng này, lặng lẽ dùng Âm Dương Kính chiếu một cái, biểu hiện ra linh lực càng khiến hắn bị kinh ngạc, con số của hắn lại có hơn tám trăm vạn.

Hứa Tiên sớm biết Hà Bá cũng là thần tiên, nhưng phần linh lực này khó tránh khỏi có chút khoa trương. Đại bộ phận trong đó hẳn là dung hợp thuỷ vực Hoàng Hà mà có được, nhưng dù vậy, bản thân linh lực của hắn cũng so với chính mình mạnh hơn rất nhiều.

Thảo nào nhiều năm như vậy qua đi, ngay cả Đông Hải Long Vương cũng không có cách nào bắt được hắn. Thà rằng lựa chọn sau khi Ngao Kiền quy thiên, đi đánh Trường Giang, chỗ dựa vào chính là một thân thực lực cường đại này đi! Nếu là ở trên Hoàng Hà cùng đối phương phát sinh xung đột, sợ rằng cùng với năm xưa xâm nhập Đông Hải Long cung không có gì khác nhau.

Lạc Anh giơ lên song chưởng, váy dài hợp với mặt trước, cung kính hướng phía Hứa Tiên thi lễ:

- Nghe đại danh của Hứa công tử đã lâu, hôm nay rốt cục được nhìn thấy, quả nhiên là dáng vẻ đường đường, danh bất hư truyền.

Hứa Tiên cười nói:

- Tiểu tử niên kỷ tựa như đại nhân một loại đầy mặt dối trả, ngược lại không tốt lắm a!

Lạc Anh đứng thẳng dậy, tản ra váy dài, dáng tươi cười trên mặt như là giọt nước dưới ánh nắng chói chan, bốc hơi lên không còn một mảnh, lạnh lùng căm ghét nói:

- Nếu luận tuổi tác, ngươi sợ rằng hẳn là phải gọi ta bằng gia gia.

Lại không có hảo ý nói:

- Nếu đã đến, đi tới thủy phủ của ta một chuyến đi!

Hứa Tiên nghiền ngẫm nói:

- Nếu luận bối phận, ngươi nói không chừng còn phải gọi một tiếng cha đấy!

Hà Bá này đúng là tự xưng là con của Hậu Nghệ, đương nhiên, sự việc kiếp trước cũng vô pháp thực đi tính toán cái gì.

- Lớn mật!

Lạc Anh trừng mắt với Hứa Tiên, trong mắt ba đào cuộn trào mãnh liệt.

Trên bàn rượu và thức ăn bỗng nhiên rơi đầy đất, một trận tiếng bát đĩa bị nghiền nát vang lên.

Nguyên bản ở dưới màn đêm thuyền lớn theo sóng đi nhanh, rồi đột nhiên đình chỉ lại, bị tầng tầng thủy ba vây tại chỗ.

Hai vị phó sứ tương đối rơi lệ mạnh mẽ ngã xuống đất:

- Đã...xảy ra chuyện gì?

- Đại nhân, dừng thuyền lại!

Lạc Anh nói:

- Hứa Tiên, ngươi thực đã cho là ta không làm gì được ngươi sao? Dám đi tới trên Hoàng Hà này dương oai, đừng quên, chúng ta thế nhưng là địch nhân!

- Ngươi muốn thử một lần không?

Hứa Tiên cảm giác chính mình bị hoàng sắc thủy ba vờn quanh, trong đó ẩn chứa chính là thủy lực vô tận của Hoàng Hà.

Lạc Anh nói:

- Ta đang muốn thử một lần!

Trong thư phòng, Phan Ngọc vì Bạch Tố Trinh châm một ly trà, nói rằng:

- Hán văn hắn đã rời bến!

Bạch Tố Trinh cúi đầu ngậm một ngụm nước trà nói:

- Cảm ơn, ta đã biết.

Nàng vẫn luôn luôn thong dong, đối mặt với Phan Ngọc đã có chút co quắp, có thể là bởi vì xưng hô "Nương tử" này, vốn là thuộc về nàng. Nàng cũng là do dự thật lâu, mới quyết định gõ cửa.

- Ai!

Phan Ngọc thở dài thật sâu, đẩy cửa sổ ra, khí lưu nóng lạnh giao hoán bị bám vào một trận gió xoáy, bay vào rất nhiều tuyết hoa.

- Hắn lại muốn đến cùng cường địch liều mạng a!

Quay đầu lại nói với Bạch Tố Trinh:

- Từ lúc nhận thức ngươi, hắn hình như bình thường muốn như vậy a!

Bạch Tố Trinh buồn cười không có làm ra đáp lại.

Phan Ngọc lại tiếp tục nói:

- Ngươi không cảm thấy số lần có chút quá nhiều sao?

Bạch Tố Trinh nói:

- Xin lỗi, ta không phải cố ý.

Tuy rằng đối mặt là phàm nhân so với nàng nhỏ yếu hơn vô số lần. Trong lòng nàng đã có một loại nổi giận nói không nên lời, có thể là bởi vì đối phương nhíu mày và vẻ ưu sầu không có trả lời.

Phan Ngọc nói:

- Vậy lần này thì thế nào? Có thể thắng được không? Phần thắng là một phần trăm hay là một phần nghìn?

Bạch Tố Trinh thở dài một hơi:

- Ta cũng không biết.

- Ngươi thực quan tâm hắn sao?

Bạch Tố Trinh nói:

- Đương nhiên!

Vô luận như thế nào, ở trên điểm này, nàng là không cho phép người khác được nghi ngờ.

- Có thể vì hắn mà chết đi?

- Ân?

Con ngươi của Bạch Tố Trinh co rụt lại.

Phan Ngọc cúi thân thể xuống ở bên tai của Bạch Tố Trinh nói:

- Nếu như ngươi thực sự là nghĩ như vậy, thì tốt rồi, vậy hắn đã an toàn.

Bạch Tố Trinh nói:

- Ngươi là có ý gì?

Phan Ngọc buồn bã nói:

- Vậy hiện tại tất cả mấu chốt đều ở trên người của ngươi, không phải sao? Đông Hải Long Vương là rất nguy hiểm đi, nếu là ngươi không cẩn thân làm ra chuyện gì ngoài ý muốn, vậy hắn sẽ không cần lại đi mạo hiểm. Ta tin tưởng hắn sẽ ghi nhớ ngươi cả đời.

Thanh âm quỷ bí phảng phất mang theo vị đạo khuyên nhủ.

Đôi mắt của Bạch Tố Trinh trong sát na trở nên có chút mờ mịt, sau đó lập tức tràn ngập u ám, ngọn đèn lẻ loi lóe ra ánh lửa trong nháy mắt mất đi tia sáng.