Hứa Tiên Chí

Chương 764: Tản Mác (2)



Chỉ nói cái gì Hậu Nghệ chuyển thế bảo Hi Hòa nhanh chóng đi báo thù rửa hận. Hi Hòa cũng không nói toạc, tiện tay giúp nàng giải quyết một ít phiền toái, đây là ăn ý của các nàng.

Hứa Tiên cùng Bạch Tố Trinh nhìn nhau, Hứa Tiên thở dài nói:

- Nương tử không cần phải nói, ta xem nàng như muội muội của mình vậy, tuy ta không thích tính cách của nàng cho lắm, nhưng mà cảm động và nhớ nhung những gì nàng đã làm lúc trước sẽ tận lực sống chung thật tốt với nàng.

Tuy con hồ ly kia đáng ghét, vào lúc cuối cùng nhất né qua, nhưng trong lúc sống chết trước mắt nàng đã cố hết sức trợ giúp mình, hảo ý như vậy rất khó gặp trên người của nàng.

Hi Hòa mỉm cười nói:

- Đối với Đồ Sơn thị mà nói thì nói dối và thi triển ảo thuật gần như là bản năng, nói dối dùng để bảo hộ tâm linh, ảo thuật dùng để bảo hộ thân thể. Lời nói dối quá nhiều khó tránh khỏi bị người ta hoài nghi thiệt tình, đây cũng là chuyện không dễ dàng gì, nhưng các nàng thật sự không phải là người vô tình, hoàn toàn trái lại đó là tộc đàn đa tình nhất mà ta thấy.

Hứa Tiên có chút ngoài ý muốn nhìn qua Hi Hòa, có lẽ những chuyện vừa rồi cũng không phải chỉ là vui đùa vô lương của nàng, mà là muốn giúp Hồ Tâm Nguyệt chứng minh cái gì đó.

Sau một trận chiến ở kinh đô, hắn đối với Hồ Tâm Nguyệt kỳ thật rất là thất vọng, hắn có thể dễ dàng tha thứ cho nàng mang lại vô số phiền toái cho mình nhưng lại không thể tha thứ cho nàng vô tình như vậy, quyết định từ nay về sau nhắm mắt làm ngơ, mau chóng hoàn thành xong chuyện ở Đông Doanh thì rời khỏi vùng đất này. Nhưng mà những biến cổ vừa xảy ra lúc nãy vẫn không khỏi cải biến cách nghĩ của hắn, nàng cũng thực sự không phải là không có thuốc chữa.

Hứa Tiên nói:

- Ta hiểu rồi, nếu gặp lại thì ta sẽ giáo huấn nàng thật tốt, sẽ không bỏ mặc nàng làm xằng làm bậy.

Bạch Tố Trinh nói:

- Ta cũng không muốn nàng tiếp tục tùy hứng như vậy nữa.

Hi Hòa mỉm cười gật đầu, đem Bát Chỉ Kính giao cho Hứa Tiên:

- Cái gương này ta tặng cho ngươi, hy vọng ngươi có thể xuyên thấu hư hư ảo nhìn thấy chân tâm thật ý của nàng.

Hứa Tiên cầm lấy Bát Chỉ Kính, cảm thấy trong này có một tia linh lực chấn động quen thuộc.

Hi Hòa nói:

- Nếu như ta đoán không sai thì cái gương này và cái gương nát của ngươi vốn là một khối, ngươi đánh nát nó thử xem.

Hứa Tiên cảm thấy quái lạ, dùng sức đem Bát Chỉ Kính bóp nát, dưới thần lực của hắn chỉ còn lại một khối nguyên vẹn không sứt mẻ, đúng là một mảnh vỡ của Âm Dương Kính, không khỏi mừng rỡ trong lòng, vội vàng nói:

- Đa tạ nương nương, ta đang tìm nó đấy.

Hứa Tiên đem mãnh kính này đặt lên phía trên Âm Dương Kính, mảnh vỡ này nhanh chóng hòa tan như thủy ngân dung nhập vào Âm Dương Kính, trên mặt kính xuất hiện tầng tầng rung động, giống như đang chậm rãi tiêu hóa mảnh vỡ này, sau khi gợn sóng biến mất thì kính quang lóe lên, diện tích Âm Dương Kính lại tăng lên thật nhiều, hơn nữa còn có năng lực mới, phá huyễn chi lực.

Hơn nữa bởi vì Âm Dương Kính vốn là nhất thể, sau khi tiến hành dung hợp thì các loại năng lực trở nên mạnh mẽ hơn. có kính vào trong tay thì những tài mọn của Hồ Tâm Nguyệt chẳng còn là gì.

Hứa Tiên sau khi cảm tạ lần nữa mang theo Bạch Tố Trinh rời khỏi Y Thế Thần Cung.

Hi Hòa nhìn qua thân ảnh của bọn họ, lúc này ại nhớ tới những chuyện lúc trước.

Trong màn đêm vô tận, hai thần điểu cánh màu vàng bay lượn, chúng bay múa phóng thích hòa quang thỏa thích. Cho dù lực lượng của chúng rất mạnh, nhưng bóng đen tối như mực kia ngược lại như thủy triều xông tới, tùy thời nuốt chưng chùng vào trong.

Chúng bay vút trong cận kề cái chết, khi thì tới gần, khi thì chia lìa, cũng không rời quá xa, làm cho hào quang của bản thân thiêu đốt tới tận cùng, không muốn cho bóng tối thôn phệ đối phương

Đó chỉ là bắt đầu, bởi vì Chúc Long.

Cho dù là hiện tại đó cũng là một đoạn kinh nghiệm đáng sợ, nhưng trên mặt của nàng lại nở nụ cười vui vẻ.

Dưới bóng cây cao lớn nam tử ngạo mạn mềm yếu vô lực nằm trong ngực của nàng, một mũi tên bén nhọn xuyên qua ngực của hắn, máu màu vàng ướt đẫm áo của nàng.

Đó là giây phút cuối cùng, bởi vì Hậu Nghệ.

Tuy chỉ là vui đùa, nhưng ít ra có một câu nàng không có nói dối.

- Cho dù mấy ngàn năm qua đi thì cảnh Thái Nhất nằm chết trong ngực của ta, ta vẫn thời thời khắc khắc nhớ rõ.

Nàng cười nhạo hắn lúc trước không chịu nghe lời của mình, hiện tại rốt cục ăn đau khổ. Nhưng nàng lại không ngăn hắn đổ máu được.

Nhưng mà hắn vẫn không có giống trước kia tranh chấp với nàng, hắn chỉ muốn nhìn nàng, hắn đã bay qua biển cả chỉ để gặp nàng.

Nàng ra vẻ nhẹ nhõm hỏi hắn, có muốn báo thù cho huynh hay không? Tuy đầu ngón tay đã đâm thật sâu vào trong lòng bàn tay.

Hắn trả lời: không cần, bởi vì nam nhân kia cuối cùng cũng đi trên con đường của hắn, sau đó cũng nhận kết cục giống hắn.

Những phát triển như vậy thực sự không phải là hắn nhìn không ra kết quả, nhưng hắn không bỏ được chấp nhất trong lòng.

Nghĩ đến đây Hi Hòa nhẹ giọng thở dài:

- Nam nhân ngu xuẩn, cũng chỉ làm cho nữ nhân thương tâm mà thôi.

Thân ảnh Hứa Tiên cùng Bạch Tố Trinh hoàn toàn tan biến phía chân trời, Hi Hòa nói khẽ:

- Bởi như vậy cũng không có tịch mịch a!

Nàng vuốt đôi ma cười nhẹ.

- Nhưng mà sẽ bị khi phụ sỉ nhục rất thảm!

Ở trong phòng, Hồ Tâm Nguyệt ngồi trên thảm Tatami, nàng đang dùng tay chống lùi về phía sau, trên gương mặt xinh xắn tuyệt luân xuất hiện nét sợ hãi:

- Ngươi... Các ngươi muốn làm cái gì?

Hai người đứng ở trước cửa, bởi vì nguyên nhân có bóng đen ở sau lưng nên gương mặt của bọn họ lờ mờ không rõ, chỉ có thể mơ hồ thấy là một nam một nữ.

Hồ Tâm Nguyệt mất tự nhiên cười nói:

- Hứa Tiên đồ đần, không phải không để ý tới bà cô ta sao? Còn tới làm gì? Còn có tiểu Bạch ngươi nữa? Ta còn không có tìm làm phiền ngươi nha!

Đột nhiên Bạch Tố Trinh tiên lên trước mặt của nàng, buồn bả nói:

- Gọi là tỷ tỷ!

Hồ Tâm Nguyệt đã giật mình, chỉ thấy trên mặt Bạch Tố Trinh không còn thần sắc ôn nhu như trước kia nữa, trong hai tròng mắt là màu đen kịt, nàng muốn lui lại nhưng đã chạm vào bức tường lạnh như băng rồi.

Hồ Tâm Nguyệt nói:

- Ngươi là ai, ngươi không phải tiểu Bạch, tiểu Bạch của ta không có khả năng đáng sợ như vậy?

- Ha ha ha ha, ta đáng sợ? Là ai bỏ lại ta chạy tới Dao Trì, vừa đi là mấy trăm năm. Là ai chưa bao giờ thông cảm tâm tình của ta, chỉ muốn làm gì thì làm.

Bạch Tố Trinh bắt lấy vai của Hồ Tâm Nguyệt, nói vào bên tai của nàng.

- Tiểu Nguyệt, cho tới nay ngươi còn không hiểu sao?

Hồ Tâm Nguyệt không biết phát sinh cái gì, nhưng mà cảm giác được nguy hiểm, nàng liều lĩnh muốn thi triển ảo thuật bỏ chạy, lại cảm giác được bị bóng đen kia vây quanh, tất cả ảo thuật nàng thi triển ra đều bị thông phệ.