Cố Hướng Tinh âm thầm nắm lấy góc áo, vẻ mặt vẫn giữ bình tĩnh: "Vậy, không hỏi ý kiến, có thể xin Vệ tổng, cho Bạch Hạo thêm một cơ hội được không? Anh ấy..."
"Vậy là, cô đang cầu xin tôi sao?"
Vệ Đình Quân ngắt lời cô, nhìn cô, đôi mắt đen thâm trầm như bóng đêm, giọng điệu dường như còn có ý cười, nghe giống như tùy ý, lại khiến sắc mặt Cố Hướng Tinh khẽ biến thành trắng bệch.
Đêm đó lúc cô bị Vệ Đình Quân ép buộc đến cực hạn, anh cũng từng hạ thấp giọng dụ dỗ ở bên tai cô, giọng điệu ác ý: "Cô có thể cầu xin tôi, cầu xin tôi nhẹ chút."
Tay Cố Hướng Tinh nắm lấy góc áo thật chặt, ngay lúc cô chuẩn bị mở miệng, tay lại bị Bạch Hạo kéo mạnh qua.
"Vệ tổng đã chướng mắt tôi, vậy tôi đi trước." Bạch Hạo nói xong, cũng không quan tâm bên kia phản ứng như thế nào, kéo Cố Hướng Tinh đi thẳng ra ngoài.
Vệ Đình Quân nhìn hành động của Bạch Hạo, nháy mắt đáy mắt càng hóa thành thâm hàn.
Cố Hướng Tinh cúi thấp đầu để mặc Bạch Hạo kéo đi, lý trí nói cho cô không thể rời khỏi như vậy, nhưng trên thực tế, cô hoàn toàn không có can đảm tiếp tục đối mặt với Vệ Đình Quân.
Ra hội trường, cảm giác áp lực đến từ Vệ Đình Quân mới thoáng thả lỏng.
Cô gỡ tay Bạch Hạo, nói khẽ: "Anh không nên kéo em ra ngoài như vậy."
Làng giải trí chính là vòng tròn, đắc tội với ai thì ngày sau cũng sống không tốt, huống chi Bạch Hạo chỉ là tiểu sinh hạng B.
"Không kéo em ra, chờ em đi cầu xin tên kia trước mặt nhiều người như vậy?" Bạch Hạo hừ hừ nói: "Anh không làm gì nổi người nọ."
"Cũng không kêu anh đi cầu xin."
"Em là người đại diện của anh, em đại biểu không phải là anh sao?" Bạch Hạo trợn trừng mắt: "Huống chi, anh thấy sắc mặt em mới vừa rồi cũng trắng bệch."
Cố Hướng Tinh sửng sốt, dieendaanleequuydoon – V.O, Bạch Hạo lại vỗ vỗ vai cô nói: "Một kiểu người, không có cũng được, Tiểu Tình Nhi, em là người của anh, anh không muốn em chịu uất ức."
Hốc mắt Cố Hướng Tinh hơi nóng, cúi thấp đầu, chỉ nói một câu: "Đồ ngốc."
Hai người tùy hứng đi ra, lại không biết trong hội trường quay thử lúc này mây đen dầy đặc.
Bạch Hạo dẫn theo "Tiểu tình Nhi" nhà anh ta rời đi hội trường quay thử, tuy ở mặt ngoài Vệ Đình Quân không có gì, lại không hiểu sao khiến những người ở đây cùng với các vị bình phẩm chung quanh căng thẳng không thôi.
Đương nhiên, trong đó cũng không bao gồm Cố Nhược Tuyết.
Thiếu niên thanh quý, giá trị con người trăm triệu, địa vị phi phàm, từ lần đầu tiên nhìn thấy Vệ Đình Quân, cô ta đã quyết định chủ ý…
Cô ta muốn người đàn ông này.
Bước trên đôi giày cao gót thủy tinh màu bạc, khẩn khoản đi tới, giọng nói Cố Nhược Tuyết tươi ngọt mà tự tin.
"Chào Vệ tổng, các vị bình phẩm, tôi là Cố Nhược Tuyết số 7, nhân vật hôm nay tôi muốn thử, là nữ số hai."
Đương nhiên bình phẩm biết Cố Nhược Tuyết, là con gái ruột của Cố Lực Phàm, thiên kim đại tiểu thư, quan trọng hơn là, dường như "quan hệ" của cô ta và Vệ tổng “không phải là ít”.
Vốn tưởng rằng Cố Nhược Tuyết xuất hiện sẽ khiến áp suất thấp cả thân Vệ Đình Quân có chút giảm bớt, điều khiến mọi người không đoán trước được chính là, lúc này sắc mặt Vệ Đình Quân chẳng những không giảm bớt, ngược lại càng thêm âm trầm.
Cố Nhược Tuyết đang chuẩn bị bắt đầu phần biểu diễn của cô ta, bỗng nhiên cảm thấy khí thế ép người từ phía trước truyền đến, ngẩng đầu, nhìn ánh mắt chợt âm trầm của Vệ Đình Quân, cô ta có chút không hiểu, lại có chút vô thố.
Đúng lúc này, bỗng nhiên Vệ Đình Quân không nói một lời đứng dậy, bộ dạng muốn đi ra ngoài.
Nhất thời Cố Nhược Tuyết hoảng, sao anh lại có thể rời đi lúc này!
Cũng không quan tâm cảm giác ép bức vừa rồi như thế nào, Cố Nhược Tuyết vội mở miệng: "Vệ tổng, anh có thể xem phần biểu diễn của tôi không?"
Vệ Đình Quân ngừng chân, quay đầu, đôi mắt đen nhàn nhạt đảo qua Cố Nhược Tuyết, chỉ nói: "Hình tượng của Cố tiểu thư, cũng đủ để qua bất kỳ phần biểu diễn nào, nhất là... đôi giày cao gót dưới chân cô kia."