Không đợi Cố Hướng Tinh nói xong, đột nhiên môi Vệ Đình Quân lại đè lên cô, lần này, cũng dừng ở chỗ gáy cô, Cố Hướng Tinh vô thức muốn né tránh sự ấm nóng này, thân thể lại bị anh giữ chặt trong lòng, tay cô để ở trước ngực anh, làm thế nào cũng không thể lay động nửa phần.
Một giây sau, Cố Hướng Tinh chỉ cảm thấy chỗ gáy đau xót.
Anh! Lại cắn cô!
Hơn nữa còn ở chỗ như thế.
"Đừng giả bộ thật vô tội ở trước mặt tôi."
Anh lạnh lùng nói, tiện tay đẩy cô ra, rồi sau đó tao nhã sửa sang lại tây trang trên người, đôi mắt đen lạnh lùng liếc chỗ vết thương đỏ bừng dưới gáy cô:
"Đây là dạy dỗ, nhớ kỹ, sau này đồ tôi đưa cho cô, đừng để tôi thấy nó xuất hiện ở trên người người khác."
Cố Hướng Tinh còn chưa phản ứng kịp, Vệ Đình Quân đã xoay người kéo cửa ra, bỏ đi không chút dây dưa.
Cố Hướng Tinh ôm chỗ bị cắn đau, trong lòng thật lâu cũng không có cách nào bình tĩnh được.
Hai lần gặp nhau ngắn ngủi, cô cảm thấy bản thân đã sắp bị anh ép điên rồi.
Thân thể không có sức lực ngã ngồi ở trên cái ghế gần đó, Cố Hướng Tinh ôm đầu mình, nhưng cho dù cô có suy nghĩ nát óc như thế nào, cô cũng không hiểu, rốt cuộc cô đã làm sai cái gì, khiến anh hận cô như vậy?
Khi về đến nhà, vừa khéo Cố Nhược Tuyết cũng vừa về đến nhà, lúc cô nhìn thấy đôi giày cao gót thủy tinh bạc trên chân cô ta, lúc này Cố Hướng Tinh mới hiểu được cái gì gọi là "dạy dỗ" của Vệ Đình Quân.
Anh nghĩ cô đưa đôi giày kia cho Cố Nhược Tuyết.
Ơ...quả nhiên cái gì anh cũng không biết.
Ở nhà họ Cố, dieendaanleequuydoon – V.O, chỉ cần là thứ Cố Nhược Tuyết coi trọng, cho tới bây giờ cô cũng không có tư cách đi tranh, mặc dù thứ đó đã từng thuộc về cô.
Lúc chuẩn bị trở về phòng, điện thoại lại vang lên, ngay lúc đó Cố Hướng Tinh thật không ngờ, cái gọi là trả thù của Vệ Đình Quân sẽ đến nhanh như vậy.
...
"Thật ngại quá, hy vọng lần sau có cơ hội lại hợp tác."
Đầu kia điện thoại nói xong cuộc đối thoại theo công thức hóa, dứt khoát cúp điện thoại.
Cố Hướng Tinh nắm điện thoại, tay nắm ngày càng chặt.
Một phát ngôn quảng cáo lớn vừa mới định ra với Bạch Hạo đã bị lùi rồi.
Đó là phát ngôn quảng cáo lớn mà cô tốn rất nhiều công sức mới tranh được cho Bạch Hạo, lại bị lùi mà không hề báo trước.
Trong hai ngày, nhận được vô số cuộc gọi, tất cả hợp đồng phát ngôn lớn của Bạch Hạo, tất cả thông báo hoạt động đều bị rút lui, ngay cả nhân vật phim chuẩn bị quay định ra lúc trước, cũng tạm thời thông báo đổi lại...
Vệ Đình Quân...
Không được, cô không thể để anh đối phó với Bạch Hạo như vậy.
Đứng ở trước tòa nhà tổng bộ của Tập đoàn IC, Cố Hướng Tinh ổn định lại tinh thần, đi đến trước bàn lễ tân: "Xin chào, tôi tìm Tổng giám đốc Woo - Vệ tổng của Tập đoàn IC."
Nhân viên lễ tân nhìn Cố Hướng Tinh, chỉ hỏi: "Tiểu thư, xin hỏi cô có hẹn trước không?"
Cố Hướng Tinh lắc đầu: "Không."
Cố Hướng Tinh nhìn ánh mắt nháy mắt khinh thường của nhân viên lễ tân, chỉ đưa một gói to tới: "Làm phiền thay tôi chuyển cái này cho Vệ tổng, anh ta sẽ biết tôi là ai."
...
Vệ Đình Quân họp xong trở lại phòng làm việc của mình, Thư ký Ngải Mễ lại cầm một gói to đi đến.
"Vệ tổng, một giờ trước có vị tiểu thư đưa cái này đến chỗ lễ tân công ty, nói muốn gặp anh."
Vệ Đình Quân nhận gói to, lúc nhìn thấy áo đầm DO và giày thủy tinh màu bạc trong gói to, sắc mặt nhất thời trầm xuống, rồi sau đó lạnh giọng hỏi: "Đồ chuyển một tiếng trước, sao bây giờ mới đưa cho tôi?"