[Huấn Văn] Thư Sinh

Chương 1: Chương 1





Mùa hè năm 2016.
Mùa hè ở thành phố A luôn nóng đến khiến người ta bực bội.

Tiều Thanh đi ra từ một tiệm lẩu cay trên đường, trong tay cầm theo một lon coca ướp lạnh, đi bộ mấy trăm mét về hướng Đông, cuối cùng dừng bước trước một tòa nhà ngói xanh giả kiến trúc cổ, ngẩng đầu, bảng hiệu đề ba chữ lớn vàng, chói loá lên dưới ánh mặt trời.
Thừa Tân Xã.
Tiều Thanh đã không về thành phố A được 2 năm rưỡi.

Thừa Tân Xã - chốn anh yêu từ thuở cấp ba lại càng là nơi suốt 3 năm không vào.
Thời gian 3 năm, sân khấu hí kịch mà anh mỗi tháng đều tới ngày đó cuối cùng cũng gặp vận may, người đến nghe tướng thanh*, nghe thơ xếp thành hàng dài, nối liền không dứt, một vé cũng khó tìm.

Xuyên qua biển người, cuối cùng Tiều Thanh cũng chen được vào giữa sân tìm một chỗ ngồi, đang muốn cúi người ngồi xuống, tùy ý nhìn sang bên cạnh, cả người liền như bị ai đánh trúng, cứng đờ mà đứng thẳng, hơi hơi cúi đầu, "Sư...!thầy Quý."
*tướng thanh: tấu nói, một loại khúc nghệ của Trung Quốc, dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.
Vừa đứng lên, Tiều Thanh tinh tường thấy được một loạt phản ứng của Quý Thư, nhanh chóng bấm bấm di động một chút, nhân tiện nhíu mày, nhìn cậu có chút chán ghét, rồi lại nhắm mắt chỉnh lại biểu tình, ngẩng đầu khách sáo đáp lại, liền lập tức cúi đầu nghịch điện thoại.
Biết chắc Quý Thư đã không để ý đến mình, Tiều Thanh dù xem như là vui mừng, yết hầu vẫn khô khốc đến mức có thể nuốt xuyên tim, hốc mắt sưng to, gần như sắp khóc, lại ngửa đầu nhắm mắt nhịn về, cứng đờ mà ngồi xuống, sân khấu vừa hay mở màn.
Mở đầu là một vị nguyên lão của Thừa Tân Xã hát một khúc nhạc êm dịu "Lão hổ học nghệ."
Giọng của ông ấy rất hay, nhưng một khi mở miệng, Tiều Thanh liền không nhịn được, cứ chốc chốc lại liếc nhìn Quý Thư một cái, tận đến khi hát xong câu cuối "Từ đây về sau sư phụ dạy đồ đệ thành người kế thừa, chỉ sợ tiểu nhân qua cầu rút ván", Tiều Thanh lo sợ đến cực điểm, thập thò liếc mắt qua nhìn phản ứng của Quý Thư, thấy Quý Thư chỉ bình thản vỗ tay khen ngợi, căn bản là không chú ý tới cậu, thở dài nhẹ nhõm, lại bỗng dưng cảm thấy buồn bã.
Mãi cho đến khi kết thúc, Tiều Thanh vẫn cảm thấy mình phí tiền mua một tấm vé, ngay cả khi đôi nghệ sĩ trên đài kia đã nổi tiếng khắp cả Trung Quốc, cái đầu trọc của vai tấu hài kia vẫn chưa thể hấp dẫn được ánh mắt của cậu.


Tiều Thanh vẫn luôn suy nghĩ, sau khi kết thúc nên nói cái gì.
Đúng là nên hàn huyên một chút.
Nhưng hiện tại, giữa cậu và Quý Thư, còn có thể nói những câu gì?
"Thầy Quý, đi thong thả."
Rất giống nhân viên phục vụ.
"Thầy Quý, con đi trước."
Đến lúc kết thúc, ai rồi cũng phải đi, nào có phân biệt trước sau gì.
"Thầy Quý, thầy cũng đến nghe tướng thanh ạ?"
Tiều Thanh muốn tự tát mình, không đến nghe tướng thanh lại ngồi ở đây lâu như vậy, Quý Thư là muốn tới thiền sao?
Đến tận khi kết thúc, Tiều Thanh rốt cuộc nghẹn ra được một câu nói thích hợp, gom đủ dũng khi ngẩng đầu, lại chỉ nhìn thấy bóng lưng Quý Thư.

Quý Thư cúi đầu đi ra ngoài, trong tay vẫn cầm điện thoại, ngón tay bay múa trên màn hình, có vẻ như đang nói chuyện phiếm cùng ai đó suốt từ nãy giờ, không thèm quay đầu liếc nhìn Tiều Thanh, dù chỉ là một cái.
Tiều Thanh tự giễu mà cười, chịu đựng nỗi chua xót, đi ra từ một con đường khác.
Cậu chỉ là muốn nói, "Thầy Quý, đã lâu không gặp."
Thừa Tân Xã cách nhà Tiều Thanh không gần, không có tàu điện ngầm đi thẳng, phải ngồi xe buýt công cộng số 66 qua 11 trạm, lại đi bộ thêm 400 mét mới đến.
Trong nhà vẫn như bình thường, không có người, cửa sổ lạnh lẽo ít được lưu ý tới.
Ba của Tiều Thanh là lính hải quân, hàng năm đều đóng quân trong doanh trại, mẹ lại càng bận hơn, từ khi Tiều Thanh lên lớp 7 đã bay suốt trời Nam biển Bắc, chỉ có tiền gửi về thẻ ngân hàng hằng tháng khiến Tiều Thanh biết mình không phải cô nhi, cũng chỉ có mỗi dịp ăn Tết, căn nhà này mới thật sự là "nhà."

Rót một ly nước ấm, hình ảnh Tiều Thanh đứng trước cửa sổ trong phòng ngủ lại càng thêm cô đơn.
Giữa hè, thành phố A giữa hè, đá sỏi như bốc lửa, dù cũng giương cao.

Chuyện mấy năm nay từng chút một hiện lên trong đầu, lúc mới gặp, mình lì lợm đeo bám thầy như thế nào, lúc nhận thầy xong Quý Thư dốc lòng dạy dỗ, coi mình như con ruột như thế nào, chính mình mang theo một vầng hào quang tốt nghiệp,...vong ân phụ nghĩa như thế nào.

Từng chuyện từng chuyện, mỗi một chuyện đều như rạch ra vết sẹo đã cũ, Tiều Thanh cảm nhận được sự lạnh lẽo và tối tăm vốn không thuộc về ngày hè này.
Xa cách hai năm rưỡi, khi trở về cậu đương nhiên nghĩ đến việc sẽ gặp lại Quý Thư, cũng chuẩn bị sẵn tinh thần làm hai người xa lạ, nhưng thái độ lạnh nhạt của Quý Thư vẫn cứ cực kì tàn nhẫn mà đâm một đao vào tim cậu.
Tiều Thanh nâng ly nước trong tay, uống đến không còn một giọt, lúc này mới tịnh tâm mà thoát ra khỏi dòng suy nghĩ thống khổ kia, mạnh mẽ nhắm mắt lại, lại mở mắt ra, thông suốt.

Vẫn chưa đến nỗi không cứu vãn được, không phải sao?
Giữa những đám mây dày đặc cũng còn có kẽ hở, Quý Thư đối với Tiều Thanh cũng chỉ là nỗi chán ghét chứ không có coi cậu là thù, sai lầm của cậu chung quy vẫn có thể đền bù, chỉ cần Quý Thư cho cậu một cơ hội.
Hạ quyết tâm, cầm một bộ quần áo sạch sẽ đi vào phòng ngủ, đánh vào làn da trên gương mặt còn vương nước, Tiều Thanh càng tỉnh táo hơn một chút.

Tắm rửa xong, một tay lau tóc một tay cầm điện thoại, cậu không biết mình có còn giữ phương thức liên lạc nào với Quý Thư, liền đơn giản mở WeChat, cứ gõ một chút lại xóa một chút, cuối cùng gửi ra một đoạn tin cực ngắn gọn.
"Đêm nay có thể mời thầy uống một cốc trà không? Con là Tiều Thanh."
Gửi đi rồi mới chợt nhớ ra, Quý Thư không thích uống trà.


Tiều Thanh chán nản vỗ đầu, đang chuẩn bị thu hồi, khung thoại lại có thông báo, "Thời gian địa điểm?"
Vậy là đồng ý?
Tiều Thanh không nhịn được mà kinh hoảng một chút, liền nhanh chóng đáp lại "Quán trà bên cạnh công viên Giang Sơn, thời gian tùy thầy quyết định."
Hai, ba phút sau, di động rung lên, màn hình khóa hiện lên một thông báo mới, "6 giờ rưỡi."
Tiều Thanh bật đứng dậy, ngón tay run rẩy ấn bàn phím, chỉ một chữ "Vâng" phải gõ tận ba lần.
6 giờ 25 phút, Tiều Thanh nhìn đoạn đường dài toàn những xe ô tô xếp hàng, nhíu mày, tại sao lúc nãy cậu lại khăng khăng phải bắt xe cơ chứ!
"Bác tài, trong năm phút có thể đến nơi không?"
Tài xế nhàn nhã tựa lưng vào ghế, "Năm phút? Cậu nói giỡn a? Nhìn xem con đường phía trước, cậu nếu biến được chiếc xe này thành máy bay, tôi cũng không chắc có thể đưa cậu tới đúng giờ đâu."
"Tôi tìm nơi nào ra máy bay cho bác bây giờ..." Tiều Thanh nhìn nhìn thời gian, lại qua thêm 1 phút, "Tôi xuống xe luôn có được không?"
"Đang vội à?"
"Vâng, vội."
Bác tài rướn cổ nhìn một chút, liền hào khí phất phất tay, Tiều Thanh để lại tiền, xuống xe cất bước chạy về hướng công viên.
Công viên Giang Sơn nuôi vài con hạc trắng, qua 6 giờ sẽ cùng nhau duỗi cổ kêu vang, có con sông bắt ngang qua công viên, quán trà nằm ở ngay bên bờ sông ấy.
Khi Tiều Thanh đến, Quý Thư đã gọi một bình trà uống hồi lâu, nhẹ nhẹ nhàng nhàng mà liếc qua một cái, "Hẹn người khác, bản thân lại đến trễ?"
"Kẹt xe..." Tiều Thanh thở hổn hển 2 hơi, "Con sai rồi."
Quý Thư không có ý truy cứu, bảo Tiều Thanh ngồi xuống, tay lại cầm lên bình trà, "Đưa ly."
Tiều Thanh nhanh chân đứng lên, duỗi tay, "Để con rót."
Quý Thư giương mắt, Tiều Thanh nhẹ giọng nói: "Dù có như thế nào, thầy là thầy của con, làm gì có đạo lí nào để thầy rót nước cho học trò mình chứ."
Ấm nước được đưa đến tay Tiều Thanh, Quý Thư với lấy một tờ khăn giấy lau tay, giọng điệu nhàn nhạt, "Vốn dĩ nên là con chọn, nhưng ngồi không cũng lâu, thầy liền chọn trước.


Trà xanh Lục An, không biết con uống có quen không, nếu không thích thì..."
"Sư phụ." Tiều Thanh ngắt lời, tay cầm ấm trà hơi run run, "Thầy đừng như vậy, thầy chọn loại nào thì con uống loại đấy."
Quý Thư bỗng nhiên nghiêm túc liếc cậu một cái, mười phần thoải mái cười cười, "Con mới là không cần phải như vậy."
Tiều Thanh rũ mắt, không nói lời nào.
"Dạo gần đây đang làm cái gì?" Quý Thư giao đôi tay tùy ý đặt ở bên cạnh bàn.
Tiều Thanh bất an dịch dịch chỗ ngồi, giọng như muỗi kêu, "Chuẩn bị...!học lên thạc sĩ."
"Xem ra thành tích khá tốt."
"Học kì hai năm nhất...!con đã rời tất cả câu lạc bộ."
"Vậy à." Quý Thư cười, mang theo một chút trào phúng, chỉ là trong một chớp mắt liền thu lại, "Vậy thầy an tâm rồi."
"Sư..."
Quý Thư không cho Tiều Thanh cơ hội nói hết câu, đứng dậy, "Thầy phải về rồi, tiền trà đã trả, con có thể ngồi thêm chốc lát."
"Con đưa thầy về." Tiều Thanh vội vàng đứng lên.
"Không cần.

Con đã về đúng đường, thầy dù là sư phụ hay chỉ là thầy giáo, cũng đã kết thúc trách nhiệm của mình, về sau, giữa con với thầy cũng không còn cần liên lụy gì nhau nữa."
"Sư phụ, con..."
"Tiều Thanh," từ lúc gặp lại đến nay, Quý Thư lần đầu gọi tên cậu, tựa như gọi tên một người vốn xa lạ, "Con cũng không hy vọng có bất cứ liên lụy gì với thầy, không phải sao?"
—-
Chúc mừng năm mới tất cả mọi người ????????.