Hùng Bá Thiên Hạ

Chương 133: Hét giá trên trời



Hương khói lượn lờ, mùi thơm mơ hồ làm mọi người thấy rất thoải mái. Thomas uống trà ung dung tự tại. Bây giờ là thi đấu kiên nhẫn, ai mở miệng trước là người đó mất tiên cơ, mà hiển nhiên Samuel sốt ruột hơn hắn, chút kĩ xảo đàm phán này Đại chủ tế vẫn hiểu được.

Còn Arthur thì tận lực thể hiện dáng vẻ của vãn bối, tò mò đánh giá xung quanh. Bà nội Bear! Trang trí đều dùng đồ xịn, ước đoán đơn giản gian phòng này kiểu gì cũng phải trị giá mấy ngàn đồng tiền vàng. Thật mẹ nó quá xa xỉ! Quả nhiên điêu khắc sư linh hồn vẫn có "tiền" đồ.

"Thomas, từ khi chúng ta mỗi người một ngả, ngài đến Thần miếu ta tới Công hội điêu khắc sư linh hồn đã sắp được hai mươi năm rồi, đây vẫn là lần đầu tiên chúng ta tán gẫu nhỉ.

"Đúng vậy, thời gian như chó chạy qua cầu!" Thomas vẫn bình chân như vại, ngươi không nói ta cũng không nói.

"Ông bạn già, ta đã đến thời khắc sống chết, ngài phải giúp đỡ ta!" Samuel biết mình vẫn phải là người nhắc đến trước.

"Ông bạn già, sao nói lời ấy, mặc dù chúng ta có chút cạnh tranh nhưng đó là vấn đề thể chế. Không ảnh hưởng đến tình bạn cá nhân của chúng ta, nếu như ta có thể giúp được thì nhất định sẽ giúp đỡ với điều kiện không vi phạm nguyên tắc", Thomas nói.

Trâu bạn học bên cạnh cười thầm, bản lĩnh diễn trò của sư phụ nhặt cũng không tệ. Không phải cấp Oscar ít nhất cũng có thể cạnh tranh giả Golden Horse rồi.

"Tiếng tăm của phương pháp điêu khắc thần hệ lớn quá, bên này ta sắp bị ép chết rồi. Bên trên đã đưa ra tối hậu thư buộc ta phải làm ra thiết kế có chất lượng trong vòng mười ngày. Nếu không chức Hội trưởng này của ta cũng đi đời rồi", Samuel cười khổ nói.

"Đây không phải ép buộc sao, thiết kế mới nào không phải trải qua trăm ngàn rèn luyện mới có. Nói thiết kế là thiết kế được ngay thì có mà là trò đùa", Thomas cả giận nói.

"Quả thật là như vậy, nhưng ta cũng chỉ là thuộc hạ, đâu có thể phản kháng mệnh lệnh của tổng hội. Vì vậy chỉ có thể nhờ ngài thôi", dù sao cũng đã ngả bài, Samuel cũng không cần ngại gì nữa, duỗi đầu một đao, co đầu cũng là một đao, bố chơi tất.

Thomas do dự một chút rồi nhìn qua Arthur, Arthur lại nhìn Thomas rồi vội vàng xua tay: "Sư phụ, ngài cũng đừng ép con, cái này là thứ con tỉ mỉ chuẩn bị để kiếm thêm một cái huân chương nữa đấy!" Nguồn tại http://Truyện FULL

Sắc mặt Samuel lập tức rạng rỡ, như vậy rõ ràng là có cơ hội rồi. Nếu như Thomas quyết tâm ép chết hắn thì hôm nay sẽ không đến, mặc dù nhiều năm như vậy đấu tranh không ngừng nhưng hắn chưa từng làm chuyện gì quá đáng. Nhất là khi mình oai phong thì mình cũng đâu có ép Thần miếu đến đường cùng.

"Tế ti Arthur, tôi đã đến giây phút sống chết tồn vong, chỉ cần có thể vượt qua cửa ải khó này thì ngài có thể đưa ra điều kiện gì cũng được".

Samuel bắt đầu hối lộ trắng trợn mặc kệ Thomas bên cạnh.

"Hội trưởng đại nhân, tôi là tế ti, đối với tôi tiền tài là vật ngoài thân, cái gì tôi cũng không cần, chỉ muốn làm tròn chức trách của mình đối với thần thú".

Trâu bạn học chí công vô tư, điểm này cũng không hề cường điệu, Samuel tin rằng trên thế giới này có kẻ ngu như vậy. Hơn nữa kẻ ngu này đang ở ngay trước mắt mình, nếu không làm sao những thiết kế trước đó lại được cống hiến cho Thần miếu. Nếu giữ lại cho cá nhân thì sẽ nhận được rất nhiều lợi ích.

Ai có thể nghĩ ra là một Bear chưa đến mười tám tuổi có thể có tầm nhìn xa hơn cả mấy lão già một mớ tuổi này chứ.

Đối với một nhóc con Bear không có căn cơ thì sự ủng hộ tuyệt đối của Thần miếu có giá trị hơn nhiều so với tiền, cũng không phải người nào cũng có thể hiểu được điều này.

"Nói như vậy tế ti Arthur lại có thiết kế mới?"

"Đây là sự ban ơn của thần thú, không thể nói là thiết kế của tôi", Trâu Lượng biểu hiện vô cùng thành kính.

Mẹ nó! Thần thú, sao ngài không chiếu cố ta một chút! Samuel oán giận trong lòng, nhưng nghĩ lại quả thật mình cũng không thật sự tôn kính thần thú. Những người thuộc hệ điêu khắc sư linh hồn không quá tin tưởng vào thần thú.

"Arthur, bất kể Thần miếu hay là Công hội điêu khắc sư đều là một phần tử của đế quốc, cũng đều là con dân của thần thú. Samuel là bạn tốt của ta, không phải con luôn nói thời điểm mấu chốt mới thấy chân tình sao, vậy bây giờ thế nào?" Đại chủ tế Thomas dẫn dắt từng bước.

Samuel quả thật cảm động, Đại chủ tế nói thật hay, đương nhiên nếu đánh giá theo kiểu của Trâu bạn học thì là nói còn dễ nghe hơn cả hát.

Trâu Lượng gãi đầu, "Cái này dường như cũng đúng".

"Đúng vậy, tế ti Arthur, chúng ta đều là một nhà, ngài không thể thấy chết mà không cứu. Là con dân của thần thú ta cũng luôn vô cùng thành kính ngài. Xem xem nào, chỗ đó là tượng thần thú, mỗi ngày hai lần cầu khẩn sớm muộn ta đều chưa bao giờ bỏ", Samuel chỉ tượng thần thú trong góc xa xa nói, cũng may trong cái khó hắn ló cái khôn, rõ ràng bức tượng đó làm bằng vàng, chỉ sợ cũng là quà tặng của người khác.

"Sư phụ, không phải con không muốn, nhưng con nhớ là Công hội điêu khắc sư chưa nộp cung phụng, còn nữa, đây là thần thú báo mộng, con không thể tùy ý bán ra".

Trâu Lượng nói, còn cố ý nói ra một chữ "bán".

Samuel lại chưa chú ý, "Cung phụng, cái này đương nhiên không thành vấn đề, nên làm, nên làm, không chỉ như thế chúng ta còn sẵn lòng dùng giá cao để mua bản thiết kế này. Ông bạn già, ngài cũng biết vấn đề của chúng ta, chỉ có điều có thể xử lý tế nhị một chút hay không? Không cần nghi tên Công hội điêu khắc sư chúng ta cung phụng!"

"Ha ha, cái này ta hiểu, chỉ cần tiểu đồ đáp ứng thì chuyện khác ta xử lý một chút là được", Thomas mỉm cười.

Samuel xúc động không ngừng xoa tay, hắn biết mỗi lần ra tay tên nhóc này đều phải kinh thiên động địa, không biết lần này lại thiết kế ra cái gì.

"Sáu vạn đồng tiền vàng, được không?" Samuel cắn răng một cái ra giá. Hắn có thể sử dụng một bộ phận tiền của công hội, hơn nữa một ít tích lũy của mình, làm sao cũng có thể chịu được.

Thomas đã rất hài lòng, vừa định mở miệng đáp ứng lại nhìn thấy Arthur có vẻ không muốn.

"Hội trưởng đại nhân, ngài định lừa trẻ con sao? Với nhân lực của Công hội điêu khắc sư thì bản thiết kế của tôi có thể mang lại bao nhiêu tiền. Hơn nữa ngài phải biết tôi là tế ti, các ngài trỗi dậy như thế chẳng phải là sẽ lại chèn ép chúng ta sao?"

Arthur bĩu môi nói.

Samuel tỏ vẻ khó xử rồi bật cười ha hả, "Tế ti Arthur quả thật thực tế, chúng ta là người một nhà, làm sao lại chèn ép lẫn nhau. Hơn nữa cho dù ta muốn cũng không chèn ép nổi. Ngài nói có lý, đây là kỹ thuật cá nhân, mỗi một lần sử dụng trong Công hội điêu khắc sư cũng phải thu phí. Chi phí này tôi hoàn toàn không lấy một đồng mà toàn bộ thuộc về ngài!"

"Sư phụ, lời này đáng tin không? Sẽ không bị Hội trưởng đại nhân ăn chặn chứ?"

"Tên nhóc này, nói chuyện không được cá mè một lứa như thế, mỗi lần điêu khắc tại Công hội điêu khắc sư linh hồn đều có hóa đơn. Huống hồ Hội trưởng đại nhân làm sao có thể lừa ngươi chứ".

"A, có điều bố tôi thường nói lời nói gió bay, giấy trắng mực đen mới tin tưởng được", Trâu Lượng nói hồn nhiên, "Nếu không tôi mặc kệ".

"Không thành vấn đề, không thành vấn đề, Đại chủ tế làm nhân chứng, tất cả theo ý ngài", lúc này Samuel còn nghĩ gì đến kiếm tiền, chỉ cần giữ vững được cái ghế của mình thì tiền tài tất nhiên còn đến cuồn cuộn, tình toán gì mấy đồng tiền lẻ.

Trâu Lượng vốn ra giá trên trời để cho đối phương trả giá, không nghĩ tới tâm lý sự của người thú thật yếu ớt, cứ như vậy đáp ứng luôn. Trên xe ngựa trở về Thần miếu quả thực Đại chủ tế Thomas cười như gió xuân.