Cách đó không xa lần lượt từng quái vật hình cầu chui lên khỏi đống tuyết, có điều sau khi chúng lộ ra vuốt sắc thì hoàn toàn không có vẻ đáng yêu chút nào.
Tuyết yêu, yêu thú đặc chủng, sinh ra trong thế giới của bão tuyết, hơi giống như một con bỉ mông toàn thân lông trắng béo mập, có móng vuốt bằng băng sắc bén, năng lực đặc thù đóng băng +1, sinh ra tấn công đóng băng đối với kẻ thù trong phạm vi tấn công.
Hiển nhiên vài chục con tuyết yêu đã phát hiện hai người.
"Không được dây dưa, toàn lực chạy trốn", Gina trầm giọng nói, "Ngàn vạn lần đừng bị bề ngoài của chúng mê hoặc".
Trâu bạn học mỉm cười, nói đùa à, hắn là người đánh giá người, à, đánh giá yêu qua tướng mạo sao?
Gina triệu ra áo giáp hộ thân, tiêu hoa mai trên tay, tốc độ tăng vọt, Trâu Lượng đi theo phía sau, vù ~ ~ ~
Tiêu hoa mai gào thét bay ra, Gina lo lắng nhất là tốc độ của Trâu Lượng, "Bạn đi trước, tớ che chở bạn". Gina nói, nàng biết Trâu Lượng có năng lực cận chiến nhưng trong thế giới tuyết yêu thì chiến đấu chỉ là phí công, căn bản không giết hết được, phải cố gắng chạy thoát. xem tại TruyenFull.vn
"Yên tâm, tốc độ của tớ sẽ không kém bạn, không cần dây dưa với chúng".
Lúc này Gina mới phát hiện vậy mà Trâu Lượng theo kịp tốc độ của nàng, khóe miệng lộ ra nụ cười khiêu khích, "Nếu như có thể chạy ra sinh thiên nói không chừng bản tiểu thư vui vẻ sẽ cho ngươi hưởng thụ một chút cái gì gọi là xinh đẹp".
Trâu Lượng cười khổ, nha đầu chết tiệt này lại dùng loại phương pháp này cổ vũ hắn, chẳng lẽ mình thật sự là đồ háo sắc sao? Trâu thần côn tự nhận là vẫn rất chính trực, có định tính, mặc dù so ra kém Liễu Hạ Huệ nhưng cũng là họ hàng của Liễu Hạ Huệ rồi.
Tuyết yêu không hề ngu xuẩn, thân thể đầy lông mượt mà chỉ lộ ra một đôi mắt đen sẫm cùng hai móng vuốt băng to lớn, lần lượt nhảy lên. Bà nội Bear, co dãn như bóng cao su, nhảy còn cao hơn sát thủ, vuốt băng to lớn từ trên không chụp xuống.
Xẹt, tiêu hoa mai gào thét bay qua mang theo một vệt máu nhưng lại không hề dọa được các yêu thú khác. Nếu là Thú tộc thì khi bị tấn công phản ứng đầu tiên là né tránh, như vậy bọn họ sẽ có một kẽ hở, nhưng yêu thú căn bản chỉ biết lao thẳng tới.
Gina cắn răng nhảy lên, lúc này phải toàn lực ứng phó mở một con đường. Nếu như bị đám tuyết yêu này bao vây thì hai tính mạng thanh xuân vô hạn sẽ phải chấm dứt ở chỗ này rồi.
Trong nháy mắt nàng đã vọt tới bên người tuyết yêu, lập tức cảm thấy thân thể cứng lại, sáu vuốt băng đan xen chém xuống. Gina cắn răng ra sức nhảy lên, dao găm vạch về phía tuyết yêu.
Không tốt.
Cảm giác khi dao quét trúng đối phương không giống bình thường, không thủng!
Vuốt của tuyết yêu lại chụp vào Gina, Gina không hề kinh hoảng, chuẩn bị mượn lực thoát khỏi khi đối phương tấn công. Những quái vật đáng chết này chắc chắn có cấp bậc không thấp, mấu chốt nhất là năng lực đóng băng +1 làm cho chúng chiếm hết ưu thế khi cận chiến.
Ầm...
Một tiếng nổ, thân thể của tuyết yêu hơi vặn vẹo ngừng lại một chút, liền sau đó bắn ra ngoài như đạn pháo, đập ngã mấy con tuyết yêu khác. Trâu Lượng đưa tay kéo Gina.
Chạy!
Sau khi dùng một chiêu dán núi lở đánh bay tuyết yêu Trâu Lượng đã cảm thấy bả vai tê dại. Sợ rằng đám quái vật này đã đến gần cấp hai mươi rồi, da cứng thịt dày cộng thêm năng lực đặc thù, quá phiền phức!
Tuyết yêu bị đánh bay chỉ lát sau đã bò lên, một đám tuyết yêu sửng sốt rồi lập tức nhe răng hùng hổ nhảy bật đuổi theo.
Trên cánh đồng tuyết mịt mờ Trâu Lượng và Gina toàn lực chạy như điên, phía sau là hơn hai mươi hình cầu màu trắng đuổi theo như bóng cao su nảy trên tuyết, mặc dù chúng bật lên rất cao nhưng tốc độ vẫn không nhanh bằng hai người toàn lực chạy dưới đất. Khoảng cách dần dần bị kéo ra, đến tận lúc bóng dáng tuyết yêu hoàn toàn biến mất.
Hai người há miệng thở dốc, lúc này đã không còn lạnh chút nào, chạy như điên trong thời gian dài như vậy cũng là một gánh nặng đối với sát thủ. Gina chống eo cố hết sức để mình hô hấp dễ dàng hơn một chút, vừa rồi nàng đã phải dùng toàn lực.
"Không nghĩ ra bạn chạy nhanh như vậy", Gina thở hồng hộc cười nói.
"Bạn cũng rất lợi hại, lúc này còn cười được", Trâu Lượng phục rồi, đây mới gọi là lâm nguy không sợ hãi.
Bởi vì vận động kịch liệt nên ngực Gina hơi nháp nhô, gương mặt cũng kiều diễm ướt át, nàng liếc Trâu Lượng, "Cao thủ trẻ tuổi có bản lãnh tớ đã thấy không ít nhưng vừa có bản lãnh lại vừa nhát gan thì bạn là duy nhất. Thú tộc chúng ta sống là chiến sĩ, chết cũng là chiến sĩ, cùng lắm là quay về vòng tay Thần thú mà thôi, có gì phải sợ".
Trâu Lượng sờ sờ mũi, cho dù người khác có thể trở lại vòng tay Thần thú nhưng hắn là người ngoài, chết rồi về đâu thật sự còn chưa biết.
"Cái này, chết là rất đáng sợ, chết rồi không cách nào nhìn thấy Gina xinh đẹp của chúng ta nữa nên càng đáng sợ", Trâu Lượng nói.
"Dẻo mỏ, hừ, đừng tưởng rằng thân ở tuyệt cảnh tớ sẽ cho bạn gì đó".
"Tớ..." Trâu Lượng vừa định đáp trả vài câu bỗng nhiên cả người cứng đờ.
"Nhìn bạn kìa, muốn mà không có gan làm, có bản lãnh thì cứ theo đuổi tớ đi, nói không chừng tớ cũng không cần bạn chịu trách nhiệm đâu!"
Vẻ mặt Trâu Lượng triệt để ngưng trọng, "Gina, nếu như thật sự có thể sống sót thì tớ nhất định sẽ thử xem. Một lát nữa bạn đừng quan tâm gì hết mà cố gắng chạy về phía tháp trắng".
Gina sửng sốt, "Làm sao vậy?"
Ngón tay Trâu Lượng chỉ về phương xa, độ mẫn cảm đối với thú linh của hắn mạnh hơn Gina nhiều. Trên cánh đồng tuyết, bốn phương tám hướng tất cả đều là yêu thú.
Trong tầm nhìn không có mấy ngàn cũng có tám trăm, đủ loại kiểu dáng yêu thú thuộc tính băng tuyết.
Lập tức sắc mặt Gina cũng hơi trắng xanh, "Biết trước như vậy chẳng thà..."
Trâu Lượng ngăn cản nàng nói tiếp, "Chúng ta sẽ sống sót, nghe tớ, một lát nữa bạn chỉ cần chạy về tháp trắng, không được quay lại".
Gina thu hồi ánh mắt quay lại nhìn Trâu Lượng, lúc này tên nhát gan cái gì cũng sợ kia đã biến mất rồi, toàn thân Trâu Lượng đều tỏa ra chiến ý nồng đậm.
Áo giáp hiện lên, quyền trượng trong tay, đây là trận chiến cửu tử nhất sinh, nhưng đối với Trâu Lượng mà nói thì từ bỏ không phải tính cách của hắn. Cơ hội là do chính mình giành lấy, ít nhất hắn cũng phải đưa Gina ra ngoài.
Sau khi nhìn thấy toàn bộ trang bị của Trâu Lượng Gina cũng kinh ngạc, có điều lúc này đã vô dụng, coi như chiến sĩ vàng sáng cũng chỉ có thể phá vòng vây mà chạy.
Quyền trượng trong tay, Trâu Lượng hít sâu một hơi. Yêu thú đã cuồn cuộn mà đến từ bốn phương tám hướng, bây giờ chỉ có hắn thu hút sức chú ý của những yêu thú này thì Gina mới có cơ hội.
Trong lúc Gina còn đang ngẩn người thì Trâu Lượng đã xông ra. Quyền trượng phát ra ánh sáng mãnh liệt, không quay đầu lại, hắn quát lớn một tiếng: "Đi".
"Chết rồi vẫn còn yêu
Không cần cuồng nhiệt
Không cần khắc sâu
Nhưng là mãi mãi..."
Bài chiến ca trầm thấp vang lên, chiến ca của Trâu Lượng được thêm thuộc tính bức xạ, cho dù lực sát thương không đủ nhưng sức đe dọa lại đầy đủ. Càng huống chi trong tình hình hắn cố ý thì sự kích thích của chiến ca đối với yêu thú lại càng kịch liệt. Giáo đình trước kia danh chấn thiên hạ không phải nhờ kỵ sĩ đoàn mà nhờ đoàn tế ti chiến ca, một tồn tại đáng sợ giết chết yêu thú toàn phương vị.
Trâu Lượng vừa chạy vừa gầm lên, yêu thú xa xa quả nhiên thay đổi phương hướng lao về phía Trâu Lượng.
Gina ngơ ngẩn đứng, đây là chiến ca từ cổ, nàng nghe không hiểu nội dung nhưng lại nghe thấy một loại chia lìa cực kỳ bi thương.
Tên nhát gan cái gì cũng sợ này vậy àm lúc này lại muốn làm anh hùng. Nếu như không phải vì sự ngang ngạnh của mình thì hắn cũng sẽ không bị liên lụy.
"Chết rồi vẫn còn yêu
Không khóc mà mỉm cười
Yêu nhau từng phút từng giây
Chỉ cần mình mãi bên nhau..."
Trên cánh đồng tuyết Trâu Lượng ngẩng mặt hát vang.
Sợ?
Sợ mẹ gì đó, có giỏi thì lao đến đây, ka mà nhíu mày thì mẹ nó không phải đàn ông.
Điếu xì gà cài trên tai, Trâu Lượng bùng nổ âm vực mạnh nhất, đối mặt với đàn yêu thú cuồn cuộn mà đến.
Không biết từ lúc nào Gina đã đi tới bên người Trâu Lượng, "Tớ với bạn đồng sinh cộng tử".