Mặt trời lên cao bằng con sào, tin tức Arthur cần quyết đấu với Stanford đã làm xôn xao dư luận. Loại chuyện này đương nhiên làm người dân thành phố vô cùng háo hức. Người của Thần miếu và người của Học viện chiến tranh thì cảm thấy sục sôi trong lòng, việc Arthur có can đảm thách thức Hội trưởng Công hội cung thủ đã nhận được sự ủng hộ của người tuổi trẻ.
Có điều... Sau khi ủng hộ thì sao?
Người có lý trí đều phát hiện vấn đề phía sau, cho dù không nghĩ đến sự tranh đấu cao tầng cũng biết cảm thấy tiếc hận cho Arthur, một cậu bé có tiền đồ biết bao...
Quyết đấu lại không được tiến hành tại quảng trường, đây cũng là quyết định của Bá tước Salaman, dù sao thì lần quyết đấu này cũng bao hàm một vài ý khác.
Chỉ có mấy chục nhân vật thực quyền của Jerusamer mới có tư cách chứng kiến lần chiến đấu có ý nghĩa phi phàm này.
Stanford đến rất sớm, hắn hận không thể một mũi tên bắn thủng đầu cái thằng nhóc làm cho hắn hận nghiến răng nghiến lợi Arthur kia từ sớm.
Bên ngoài phòng thị chính vô số dân thành phố đều đang chờ đợi kết quả, gần như 99% người đều ủng hộ Arthur, Thú tộc thích người lấy yếu thắng mạnh, nhưng cũng 99% người cho rằng Stanford tất thắng không thể nghi ngờ. Phải biết Stanford là chiến sĩ bạc trắng, phân hội trưởng Công hội cung thủ, cũng là nhân vật mạnh mẽ làm khiếp sợ Jerusamer. Trước kia hắn cũng đã làm ra không ít chiến tích xuất sắc.
Là đại biểu của gia tộc Rabbit, Avril cũng có tư cách chứng kiến. Có lẽ nàng là người nắm chắc nhất nhưng cũng là người lo lắng nhất. Bất kể Arthur đã tạo ra kỳ tích như thế nào nhưng đối thủ vẫn là một cung thủ cấp bạc trắng, hơn nữa có sức mạnh phi phàm. Chiến ca đối phó yêu thú có hiệu quả rất tốt nhưng dùng để tấn công Thú tộc thì hiệu quả lại rất thấp. Hơn nữa cung thủ xem như khắc tinh của tế ti chiến ca, cho dù trước kia cũng là như vậy.
Quan tâm sẽ bị loạn, lòng bàn tay Avril toàn là mồ hôi.
Salaman cũng đã đến, bên người có Sarah và một đám quý tộc. Mọi người trò chuyện vô cùng vui vẻ, Salaman không có chức vụ thực tế nhưng bất kể trong thần hệ hay là hệ thống Quan cầm quyền người này đều có danh tiếng tốt. Tại đế đô hắn cũng là nhân vật rung trời chuyển đất, ai cũng không đắc tội được.
Stanford mặc một bộ áo giáp cấp bạc trắng lấp lánh, sau lưng là cây cung Liệt Phong. Chính là dựa vào cây cung này hắn đã đánh giết đến vị trí Hội trưởng cung thủ Jerusamer, mà hôm nay hắn lại phải dùng cây cung Liệt Phong trong tay để giúp mình tiến thêm một bước.
Áo giáp cấp bạc trắng đã không còn hiển thị số liệu ra rồi, bộ áo giáp màu bạc sáng rạng rỡ dưới ánh mặt trời, mỗi phút trôi qua khí thế của Stanford lại được nâng cao.
Đối thủ đang sợ hãi.
Nhìn lên tháp đồng hồ cao vút, thời gian sắp đến rồi, tựa hồ Thomas không hề sốt ruột nhưng Arthur vẫn chưa tới.
Khóe miệng Stanford lộ ra nụ cười lạnh, người tuổi trẻ mà, sợ chết rồi. Sợ chết càng tốt, giết chết Arthur mặc dù cũng sướng nhưng nếu hắn sợ quyết chiến thì có thể kéo cả Thomas xuống nước. Một sư phụ dạy dỗ ra đồ đệ sợ chết chắc cũng không phải người tài giỏi gì.
"Khụ khụ, các vị, ta thấy tế ti Arthur chắc sẽ không đến đâu, không bằng..."
"Hội trưởng Stanford, đừng có gấp, sáng sớm nay ăn hơi nhiều, vừa rồi phải đi vệ sinh nên đến chậm một chút", Trâu Lượng lảo đảo đi đến. Truyện được copy tại Truyện FULL
Stanford lạnh lùng nhìn Arthur, "Đây là trận cuối cùng của ngươi rồi, nên ăn nhiều một chút".
"Được rồi, nếu hai vị tham gia quyết đấu đã đến đủ thì chính thức bắt đầu thôi, quy củ ta không cần nói nữa, ở đây đều là người chứng kiến, lần này là quyết đấu sống chết".
Salaman trang nghiêm nói.
Thú tộc quyết đấu rất ít khi có người nhận thua.
Tất cả mọi người đi vào trong phòng, lẳng lặng nhìn hai người. Bầu không khí trong nháy mắt trở nên ngưng trệ, khi chiến đấu thật sự sẽ không có bất cứ tâm lý cầu may nào.
Trên đường đi đến vị trí này không biết Stanford đã lật đổ không biết bao nhiêu người cạnh tranh, đương nhiên hắn biết nếu không cẩn thận có thể sẽ lật thuyền trong mương.
Giữa hai người chỉ có năm mét, khoảng cách này nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn, đủ để cung thủ giương cung bắn tên, nhưng nếu như bắn không trúng thì chờ đợi hắn chính là phản kích... Cho dù hắn cũng không biết một tế ti chiến ca có thể phản kích kiểu gì.
Nói thật, có áo giáp bạc trắng hộ thân, hắn thật sự không cảm thấy nguy hiểm gì. Cấp bậc phòng ngự chênh lệch quá nhiều, có điều trán hắn lại hơi giật giật, đây không phải điềm báo trước tốt.
Keng...
Tiếng chuông vang lên, khi tiếng chuông thứ 12 vang lên cũng chính là khoảnh khắc quyết đấu bắt đầu.
Keng... keng...
Lúc này chính là cơ hội cuối cùng để Thú linh biến, Thomas cũng không thể không toát mồ hôi, làm thế nào tránh thoát tấn công của Stanford? Phản kích như thế nào?
Vì sao còn không Thú linh biến?
Trâu Lượng vẫn đứng như vậy, tựa hồ không hề có sức chống cự.
Keng... keng...
Mỗi tiếng chuông như gõ vào trong lòng mọi người, ánh mắt Stanford cũng trở nên sắc bén. Cùng với tiếng chuông, tạp niệm trong đầu hắn toàn bộ bị loại bỏ. Khi cung Liệt Phong nằm trong tay hắn thì hết thảy đều trở nên bất đồng.
Đối thủ chỉ có một kết quả: Chết!
Khi tiếng chuông thứ 12 vang lên tất cả mọi người đều ngừng hô hấp.
Căn bản không thấy rõ thủ pháp của Stanford, ba mũi tên đã lên huyền, lập tức cánh cung căng tròn.
Vù ~ ~ ~ ~
Dây cung bật chát chúa, chỉ trong nháy mắt ba mũi tên nhọn mang màu bạc lấp lánh đã bắn ra. Đừng nói không có áo giáp hộ thể, cho dù có cũng vô dụng, không thể đỡ được.
Đây là mũi tên của cấp bạc trắng thượng đỉnh.
Hoàn toàn lĩnh hội được tinh túy: Nhanh, chuẩn, tàn nhẫn.
Mà trong nháy mắt tiếng chuông vang lên Trâu Lượng cũng ra tay, hoặc có thể nói ngay từ đầu hắn đã chuẩn bị để ra tay rồi.
Mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, Trâu Lượng đã vọt lên.
Lúc này dư âm của tiếng chuông vừa mới ngừng.
Tư thế của hai người như đã ngưng trệ, vẻ mặt Stanford từ mỉm cười biến thành cứng đờ, âm thanh như mắc nghẹn trong cổ họng, "Ai...bảo hắn...là tế ti...chiến ca..."
Trên mặt đất là sáu nửa mũi tên...
Bụp...
Đầu Stanford rơi xuống, vết cắt bằng phẳng, vài giây sau máu mới phun ra như suối.
Một đao cực nhanh.
Trâu Lượng lật tay, huyết chiến cuồng đao biến mất, ánh mắt va chạm với Salaman, tựa hồ tia lửa bắn ra. Bá tước đại nhân lộ ra nụ cười kì lạ, gật gật đầu rồi bắt đầu vỗ tay. Liền sau đó những người khác mới phản ứng lại ra sức vỗ tay. Không thể không nói một đao này quả thực làm cho tất cả mọi người đều không phản ứng được. Avril là người hưng phấn nhất, nàng biết đại ca nhất định sẽ thắng nhưng đến cùng đại ca mạnh tới mức độ nào thì ai cũng không rõ.
Thomas và Sarah không hẹn mà cùng thở dài một hơi, nhưng chuyện xảy ra sau đó làm cho mọi người càng có cảm giác muốn ngất xỉu.
Salaman chẳng những không có giận dữ mà ngược lại cười tủm tỉm kéo Arthur đi, vẻ mặt đó như gặp bạn cũ...
Một bước chuyển ngoặt này làm cho những người còn một chút ý nghĩ khác đều cảm thấy sống lưng lạnh buốt, cái đầu của Stanford dưới ánh mặt trời tỏ ra đặc biệt đáng sợ...
Trong phòng của sứ đoàn trưởng, thanh tra Salaman Bá tước đại nhân, một già một trẻ trợn mắt nhìn nhau, bầu không khí giương cung bạt kiếm, sau đó hai người cùng cười to.
"Nhóc con, một đao đó thật không tồi, cấp đồng thau vậy mà có thể chém đứt mũi tên cấp bạc trắng, khó trách nhiều người xem trọng ngươi như vậy", Bá tước Salaman không cỏn vẻ cáo già như bên ngoài mà trở nên vô cùng thoải mái.
"May mắn thôi, còn cần Bá tước đại nhân, à, phải nói là trưởng lão đại nhân nâng đỡ", Trâu Lượng nheo mắt nhìn lão người thú, Lôi hổ Salaman, một trong bốn đại trưởng lão của hàng ngũ sứ đồ.
"Vốn William đánh giá ngươi cao như vậy ta còn có chút không tin, bây giờ xem ra hắn vẫn còn đánh giá thấp ngươi", Salaman móc ra một điếu xì gà, Trâu thần côn vội vàng châm thuốc cho hắn.
"Đâu có, đại nhân William dìu dắt hậu bối thôi. Ngài cũng thấy đấy, một Jerusamer đã làm cho ta sứt đầu mẻ trán, may mắn được trưởng lão đại nhân giúp đỡ nếu không thật không biết kết thúc thế nào".
"Không cần sợ, mặc dù quả thật lần này ta có nhiệm vụ nhưng không liên quan đến ngươi".
Salaman lập tức nhìn thấu chút tính toán đó của Trâu thần côn.
Trâu Lượng bật cười ha hả, gần đây hắn rất bận, quả thật không thể làm việc cho hàng ngũ sứ đồ, nhất là mỗi lần bọn họ giao nhiệm vụ đều nguy hiểm đến tính mạng, không hề tương đương với những gì nhận được sau khi hoàn thành.
"Hiệu lực cho đế quốc là nghĩa vụ của mỗi tín đồ Thần thú".
Vừa nghe thấy không có việc gì Trâu Lượng đã lập tức mạnh mồm.
Đối với một Bear thú vị như vậy Salaman cũng dở khóc dở cười, nhưng quả thật rất khó ghét hắn.
"Lần này mặc dù cơ bản chỉ như vậy nhưng bên chỗ Tổng đốc sợ rằng sẽ không từ bỏ ý đồ, hàng ngũ sứ đồ chúng ta cũng không tiện can thiệp quá mức, chính ngươi phải chú ý một chút".
"Hê hê, ta nhất tâm phục vụ Giáo hoàng bệ hạ, cây ngay không sợ chết đứng".
Trâu thần côn há là người sợ chuyện sao?
Salaman lại hỏi một số chuyện về nhiệm vụ lần trước rồi Trâu Lượng mới rời khỏi. Lần này hắn cũng thể nghiệm đầy đủ khả năng can thiệp khắp nơi của hàng ngũ sứ đồ, hơn nữa hắn cũng có nhận thức sâu hơn đối với hàng ngũ sứ đồ. Kỳ thực bọn họ phục vụ cho cả đế quốc, không hề để ý là Giáo hoàng hay là Quan cầm quyền. Đương nhiên hàng ngũ sứ đồ vẫn có khuynh hướng tương đối thân cận với Giáo đình, nắm giữ được tính chất của đối phương Trâu Lượng cũng có nguyên tắc trong tiếp xúc.
"Tên nhóc này can đảm cẩn trọng, năng lực phi phàm, là một kỳ tài", dường như Salaman nói với chính mình.
Một bóng dáng xinh đẹp từ phòng trong đi ra, "Ngài sẽ vĩnh viễn không biết hắn đang suy nghĩ cái gì".
Gina thoáng nhìn ra ngoài cửa, người ta đã đi rồi.
"Bé con, người ta đi rồi mới ra, không muốn gặp nó đến vậy sao?"
"Sư phụ, có một số việc con còn chưa nghĩ ra, tạm thời không muốn gặp hắn".
"Bé con này", Salaman bập một hơi xì gà rồi lắc đầu, dù sao chính mình cũng đã từng trẻ tuổi, hắn biết có một số việc chỉ có thể dựa vào chính mình.
"Giáo hoàng bệ hạ rất coi trọng chuyện của yêu tộc, chúng ta phải tra rõ".
"Vì sao bệ hạ không cho hắn tham dự?" Gina hơi nghi hoặc, nàng cũng thấy kì lạ là rõ ràng cả sự kiện núi Ổ lần này đều có vấn đề vậy mà Giáo hoàng lại thờ ơ, đây không phải phong cách của Giáo hoàng.
"Bệ hạ có dự định của mình, chúng ta không được hỏi nhiều".
Thân là trưởng lão của hàng ngũ sứ đồ, Salaman cũng không biết đến cùng Giáo hoàng tính toán thế nào, nếu nói là yêu tài tựa hồ cũng không thích hợp lắm. Nghiền ngẫm không ra.
Gina gật đầu, biết càng nhiều sẽ phát hiện càng nhiều thứ mình không biết.
"Tên nhóc này còn đúng là toàn tài, người bình thường gặp phải tấn công của cung thủ ở cự ly gần thì phản ứng đầu tiên chính là né tránh, nhưng trên thực tế khi tấn công bắt đầu thì tốc độ của mũi tên chậm nhất, cũng là giai đoạn tấn công tốt nhất. Loại ứng biến tỉnh táo này rất giống một chiến sĩ thân kinh bách chiến".
Salaman chuyển đề tài, hắn khen một đao vừa rồi không dứt miệng, muốn cản hay né đều không được.
Gina gật đầu, hiện nay nàng không muốn suy nghĩ nhiều về người này, nàng chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ.