Mấy người Công hội nhà mạo hiểm dùng ánh mắt trao đổi với nhau, cuối cùng đều lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
Khóe miệng Maciel lộ vẻ đắc ý, cho dù đi theo muộn nhưng dù sao vẫn là quý tộc, là người có thân phận, không phải một Công hội mạo hiểm nho nhỏ có thể so sánh.
Không chỉ những quý tộc lâu đời này hiểu tình hình mà một vài thế gia nhỏ cũng lộ ra vẻ mặt hả hê.
Gia chủ thế gia Cecil buôn bán hàng da luôn luôn thuộc nhóm hạng 2 tại thành Jerusamer là Stephen Cecil cầm một chén rượu đi qua bên người Ranu, cũng không biết là bị vấp chân hay là vì sao mà chén rượu trái cây đỏ tươi trong tay bị hắt lên bàn. Rượu bắn tung tóe lên trên ngực Ranu và Milo, áo hai người chuyển màu đỏ như bị nhuộm.
"Ngươi!!"
Milo trẻ tuổi bồng bột suýt nữa lại định nhảy lên, nhưng cảm nhận được bàn tay trên vai đang dùng sức đè xuống. Milo biết, thân là phân hội trưởng, lúc này trong lòng Ranu còn giận dữ hơn mình nhiều. Nhưng có biện pháp nào? Giữa những gia tộc này, những công hội nghề nghiệp này thì Công hội nhà mạo hiểm nằm ở thế yếu. Nếu như không có những thế gia này ủy thác, không có chức nghiệp giả gia nhập thì căn bản Công hội mạo hiểm không sống nổi.
Đây chính là cái nhìn của bọn họ, triệt để xem thường!
"Hê hê, xấu hổ quá, lỡ tay".
Ngoài cười nhưng trong không cười, Stephen giơ lên cái chén không, nhưng trên mặt hắn rõ ràng viết: Coi như là bố cố ý thì ngươi có thể thế nào?
Gia tộc loại hai muốn ra mặt trong vòng tròn trung tâm như vậy là chuyện rất khó khăn, có điều đầu óc Stephen đủ linh hoạt, hắn nhìn ra mọi người ở đây đều không thích Ranu của Công hội mạo hiểm. Mặt khác, đế quốc cũng đã quen với việc xem thường loại công hội phụ thuộc các công hội nghề nghiệp khác này.
Hơn nữa Stephen đã cân nhắc, với địa vị hiện nay của tế ti Arthur thì hắn hoàn toàn không thể nào ra mặt vì một phân hội trưởng Công hội nhà mạo hiểm nho nhỏ. Tế ti Arthur kết giao đều là gia tộc lớn và các thế lực như Hồng y đại chủ tế và Shaman. Một phân hội trưởng nho nhỏ, còn là phân hội nhà mạo hiểm thấp kém nhất không là cái gì. Hơn nữa Arthur muốn tung hoành Jerusamer thì phải liên hợp với các thế lực truyền thống.
Bầu không khí vòng tròn với tâm là Ranu xuất hiện sự thay đổi tế nhị.
Đám người Công hội nhà mạo hiểm chật vật như gà rơi xuống nước. Những người xung quanh mỉm cười thờ ơ lạnh nhạt nhìn Ranu và Milo như cười nhạo bọn họ không biết lượng sức mình.
Ranu chỉ cười nhạt, không hề đặc biệt để ý. Đi đến nước này hắn đã thấy quá nhiều, hắn có thể che giấu tâm tình của mình rất tốt.
Mạo hiểm, thách thức chính mình, dựa vào hai tay và tính mạng của chính mình kiếm miếng cơm. Hắn có thể đứng lên nói với tất cả mọi người, nhà mạo hiểm là một nghề nghiệp tự hào. Những nhiệm vụ mạo hiểm, những quá trình kích thích hắn trải qua còn khó hơn mười lần, một trăm lần so với nhiệm vụ thế giới ngầm do những quý tộc này mua bản đồ đi thực luyện.
Nội tâm Ranu rất kiên định, chưa đến mức nổi bão trước loại trình độ này.
Nếu là mười năm trước có thể Ranu còn tranh luận một chút, có thể còn nhảy dựng lên như Milo, nhưng bây giờ... Máu của hắn vẫn nóng, hắn biết, nhưng máu nóng đã được giấu xuống dưới đáy lòng. Khi gặp phải người và thời gian thích hợp thì sẽ bốc cháy lên, tựa như lần trước cùng tế ti Arthur đến bãi săn yêu thú.
Nhưng những gì trải qua mấy năm nay đã dạy cho Ranu, phải chấp nhận thực tế.
Thân ở trong thể chế, phải phục tùng.
Đây là quy tắc ngầm nội bộ. Ngươi lựa chọn kiếp sống nhà mạo hiểm sẽ phải tiếp nhận tất cả của nó. Tất cả kích thích, nhiệt huyết, chói lọi, cùng với việc không được mọi người tôn trọng, bị xa lánh, bị coi thường.
Tất cả vinh quang và khuất nhục đều thuộc về bạn, nhà mạo hiểm!
Sự bình tĩnh của Ranu lại làm cho Stephen hơi khó chịu, có điều cũng không tiện làm quá đáng.
Còn Arthur bây giờ bị đám quý tộc muốn lấy lòng kia bao quanh, cũng không có tinh lực chú ý đến bên này của mình. Khóe miệng Ranu đắng chát, đang muốn lần nữa cúi đầu trước quy tắc ngầm không nhìn thấy này như mọi khi, đột nhiên khung cảnh huyên náo yên tĩnh lại.
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn về một phương hướng. Arthur, nhân vật chính tuyệt đối trong bữa tiệc hôm nay đang cầm một chén rượu cười tủm tỉm đi tới.
Có điều, người nào hiểu rõ hắn đều nhìn ra được, tâm tình của Arthur bây giờ, nụ cười của hắn hơi lạnh!
"Ta lại đây, kính vị...gia chủ này một chén".
Trâu bạn học lách ra đám người bước tới. Khóe miệng mang ý cười cay độc.
Không đợi những người khác kịp hiểu hàm ý trong nụ cười này của Trâu Lượng giơ tay lên cao, chén rượu giơ lên trên đỉnh đầu Stephen rồi chậm rãi đổ xuống.
Rượu lạnh buốt như một thùng băng tuyết làm Stephen tràn đầy đắc ý tỉnh lại.
Sau vài giây ngơ ngẩn vị gia chủ này mới ý thức được chuyện gì xảy ra, vừa định kêu to lại bị ánh mắt thấu xương lạnh như băng của Trâu Lượng nhìn thẳng. Đó là một loại cảm giác như con mồi bị thiên địch nhìn thẳng làm tay chân Stephen lạnh buốt không thể động đậy.
"Chén rượu này rất đắt, ngươi không uống hết rượu ta kính ngươi thì không nể mặt ta quá!"
Trên người Trâu Lượng mang sát khí lạnh lẽo, ánh mắt lạnh lùng quét một vòng xung quanh. Những người vốn chờ xem chuyện xấu của Hội trưởng Công hội mạo hiểm Ranu giờ đây tất cả đều câm như hến.
Một chén rượu vang đổ hết lên đầu Stephen, Trâu Lượng cười lạnh úp cái chén không lên đỉnh đầu Stephen.
"Vừa rồi ngươi mạo phạm bạn ta, trên nguyên tắc khoan dung của Thần thú, bây giờ ta cho ngươi một cơ hội xin lỗi".
Trên đầu úp một cái chén, chỉ cần cử động là rơi vỡ. Điều này còn hơn cả khuất nhục, đây là đe dọa trần trụi. Ngươi chọc bạn ta, trên đầu treo một thanh đao. Bất cứ lúc nào bố cũng có thể đùa chơi chết ngươi!
Ngơ ngẩn, tất cả mọi người ở đây bao gồm bản thân Ranu đều ngây người. Đắc tội thế lực quý tộc công khai như vậy, cái này...
"Hội trưởng Ranu, nào, đến bên người ta, ta phải kính ngài một chén".
Sau khi làm nhục Stephen không có mắt, Arthur không thèm nhìn người này, trực tiếp thân thiết đưa tay kéo Ranu đến bên người mình.
"Lần trước cũng nhờ có ngài giúp đỡ cung cấp tấm bản đồ đó cho đám nhóc con chiến ca đoàn của ta lịch lãm. Hội trưởng Ranu, hôm nay nhất định phải uống vài chén".
"Đúng! Đúng! nhất định phải uống vài chén".
Gã tộc gấu Bear Ruman này là một người hào phóng, hắn đã uống đỏ mặt tía tai từ lâu rồi. Chiến ca đoàn đều là người tuổi trẻ, rất nhiệt tình, hơn nữa cũng quen các nhà mạo hiểm như Ranu. Vừa thấy Hội trưởng Ranu hắn đã chạy tới ôm như thấy anh em ruột, cầm chai rượu rót không ngừng tay.
Cảm động!
Lúc này Ranu đã cảm động đến mức lơ mơ, hành động của Arthur hôm nay bằng nói với tất cả mọi người, hắn xem trọng Công hội nhà mạo hiểm. Đây là điều rất nhiều người không muốn làm, nhưng Arthur đã làm.
Thể hiện sự kính trọng trong lúc riêng tư là một chuyện, tỏ ra kính trọng trong vòng tròn quyền lực công khai loại này mới là tình cảm thật sự. Thông qua chuyện này Arthur nói với hắn, bọn họ là cùng hội cùng thuyền.
"Nào, uống!"
Giờ khắc này, sự hào hùng thời trẻ lại xông lên, máu Ranu dồn lên não, cũng không để ý có phải xa luân chiến hay không, hôm nay nhất định phải uống vui sướng với tế ti đoàn. Chỉ vì phần tình cảm này của tế ti Arthur.
Uống!
Giới quý tộc xung quanh bị khiếp sợ, dẫn đầu là nhà Rabbit, nhà Randy và nhà Cote, mọi người lặng yên trao đổi một chút. Ai cũng biết tình cảnh này có ý nghĩa gì.
Quả thật Arthur hơi liều lĩnh, nhưng đối với loại thiên tài như Arthur này mà nói, quy tắc chính là dùng để đánh vỡ, ít nhất tại Jerusamer. Bây giờ hắn làm gì cũng là đương nhiên.
Mà kỳ thực thông minh như gia tộc Rabbit, từ rất lâu trước kia đã chú ý tới sự khổng lồ của Công hội nhà mạo hiểm rồi. Có thể nói đây là một con rồng đang ngủ. Nhưng suy nghĩ đến sự chèn ép và khống chế của công hội nghề nghiệp đối với Công hội nhà mạo hiểm nên họ cũng không muốn đắc tội thế lực truyền thống. Arthur chẳng những nghĩ đến mà còn bước ra một bước dài.
Công hội nhà mạo hiểm là một tồn tại đáng sợ.
Vì vậy, tiệc rượu yên lặng trong nháy mắt rồi lại lần nữa trở nên náo nhiệt, thậm chí còn náo nhiệt hơn lúc trước. Dù sao mọi người cũng đều đã đứng về phe Arthur và Hồng y đại chủ tế Thomas rồi, bọn họ càng cường thế, càng phúc hậu thì các minh hữu càng an toàn, càng yên tâm.
Còn Stephen lúc trước thì sớm đã không còn ai quan tâm nữa. Người này không có tầm mắt, chọn nhầm chỗ thể hiện. Nhìn những gia tộc lâu đời như Charlotte đó, cho dù trong lòng xem thường Ranu cũng tuyệt đối sẽ không làm quá đáng như vậy.
Tình hình bây giờ ngược lại vừa rồi, điểm khác biệt là người bị lạnh nhạt và cô lập đổi thành Stephen.
Mà người lúc trước không ai thích là Ranu nhờ có sự ra mặt và nhiệt tình của Arthur đã trở thành người quan trọng nhất bên người Arthur trừ tế ti đoàn, được các gia tộc lớn kính rượu thể hiện sự thân mật. Arthur đã biểu đạt rõ ràng: Đây là bạn ta, người một nhà.
Một chút khó xử lúc trước toàn bộ là phù vân.
Đây chính là cái gọi là xã hội thượng tầng, da mặt tuyệt đối dày hơn tường thành.
Một vòng đấu rượu nhiệt liệt hơn bắt đầu, Trâu Lượng còn tốt, hắn đã có kinh nghiệm trong trường hợp này nên còn ứng phó được. Mấy năm nay tế ti đoàn của Kalou đâu trải qua cảnh này, lần lượt bị xếp hàng thay phiên kính rượu làm cho đỏ mặt tía tai. Có người tửu lượng thấp đã bò xuống dưới bàn.
"Không uống. Nhất định không uống".
Đang huyên náo, đột ngột một âm thanh vang lên làm cho mọi người lặng đi một chút.
Trâu Lượng ngẩng đầu nhìn, thì ra là nhóc con Milo trẻ tuổi theo Ranu.
Vị sát thủ trẻ tuổi này tính tình rất nóng. Lúc trước mới bị người của các thế gia và quý tộc đó lạnh nhạt và xa lánh trong lòng hắn vẫn nghẹn một bụng lửa. Bây giờ thấy những người này lại dày mặt đến kính rượu, hắn càng giận dỗi, nói gì cũng không uống.
"Đến, nào, Milo, uống một chén, hai chúng ta". nguồn TruyenFull.vn
Gã Bear Ruman lộ ra bộ ngực trần đầy lông, nói thật, có thể giống đồ tể, có thể giống chiến sĩ, nhưng không có một xíu phong độ của tế ti chiến ca.
Xắn tay áo, một chén rượu lớn đã thấy đáy, uống xong còn hướng về phía Milo lắc lắc chén rượu cho thấy ta đã uống hết rồi, rất hào phóng.
Có điều gã Milo này lại không nể đoàn tế ti chiến ca cho lắm, người tuổi trẻ tức giận không dễ nguôi như vậy.
Hắn giữ cổ, "Không uống, đại ca Ruman, lần sau tôi uống với anh, không say không về, hôm nay kiểu gì cũng không uống".
Milo tiếp tục ngẩng đầu bốn mươi lăm độ, mắt nhìn trời xanh cực kì ngoan cố, hình dáng của tượng đài liệt sĩ.
"Mẹ", Ruman gãi gãi đầu, hết cách, ngay cả Ruman cũng nhìn ra bầu không khí hơi khó xử mới nghĩ cách hoà hoãn một chút.
Một đám quý tộc bên người nhìn nhau khó xử, ai cũng hiểu tại sao, nhưng bọn họ khó có thể công khai mời rượu xin lỗi một nhà mạo hiểm nho nhỏ.
Ranu biết cứ tiếp tục như vậy thì sẽ không ổn, hắn đứng lên, miệng đầy mùi rượu, dùng sức vỗ vỗ Milo. Tên nhóc này quả thật không tồi, tính tình ngang ngạnh hệt mình lúc trẻ.
"Milo, hôm nay mọi người vui vẻ, chuyện trước đây không đề cập tới nữa. Ta kính ngươi một chén, phải uống".
Ranu nói rồi cầm một chén rượu lên đưa cho Milo. Dù sao Hội trưởng cũng không còn trẻ nữa, cũng muốn dĩ hòa vi quý.
Milo khẽ cắn môi, "Nào có chuyện Hội trưởng kính thuộc hạ của mình?"