Gregg mặc lễ phục tao nhã vừa khít thân thể như quý công tử hơn là chiến sĩ nhẹ nhàng lắc lắc thứ rượu vang màu đỏ trong ly chân cao nhìn tiểu ma nữ bên người với ánh mắt mập mờ.
"Mimi, lần này hắn lại tiếp tục nổi tiếng rồi, làm cho anh cũng có chút ghen ghét..."
"Em thấy có vẻ anh muốn tự mình ra tay, Michiwa một tay nắm tay áo, ánh mắt linh động và quyến rũ quét qua trên mặt Gregg, "Chỉ sợ anh muốn động đến tế ti Arthur sẽ có người không hài lòng".
Trong mười tuyển thủ, Cầu Cầu trên đầu vai Olivia hơi bất mãn kêu hai tiếng. Có điều Olivia trước sau vẫn bình tĩnh không hề bị ảnh hưởng chút nào.
Trong tin tức lần này nhiều nhất nàng cũng chỉ thấy hứng thú với Sofi, vẻn vẹn là một tia mà thôi.
Báo nữ Lolita nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy nhàm chán đối với ánh mắt nhìn lén mình của mấy người đàn ông.
Nếu bọn người kia chuyển tinh lực từ trên người phụ nữ tới chiến đấu thì có mà đã đánh cho đám người bắc bộ nằm bò từ lâu rồi.
Có điều đến cùng, gã tế ti chiến ca nam bộ kia là người thế nào mà thật sự có thể ngăn cản bước chân của Yoria?
Lolita đã nghe nói về Yoria, nàng biết chiến tích huy hoàng trong quá khứ của hắn.
Đó chính là người mạnh bằng vào sức một mình đủ để thống nhất Man Hoang, giơ tay có thể làm mưa làm gió, có thể nói là một trong những nhân vật anh hùng đương thời.
Có thể trở thành đối thủ của người đàn ông như vậy thì gã gọi là Arthur kia cũng sẽ tương đối...
"Các ngươi nghe thấy chưa? Về truyền thuyết kị sĩ thánh chiến kia".
Lời đồn trước hết truyền ra từ những người trên thảo nguyên man tộc, lại có chiến báo thành Doran gửi về và các loại kênh tin tức khác nhau cuối cùng càng ngày càng mãnh liệt, trở thành đề tài nói chuyện say sưa nhất của bình dân nam bộ đế quốc Mông Gia một thời gian gần đây.
"Tặc tặc, đương nhiên nghe nói rồi, kỵ sĩ Thần thú vinh quang, kị sĩ thánh chiến bụi gai vàng, huân chương vinh dự kép, có thể giữ được thành Doran dưới sự tấn công của mười vạn man quân, quả nhiên rất tuyệt".
"Rắm, các ngươi không nghe rõ, ta nghe nói lần đó thành Doran bị phá vỡ, thật nhiều người chết, cuối cùng là Yoria chủ động rút đi".
Một mãnh nam tộc Tiger trong quán rượu xắn tay áo nói nước bọt tung tóe.
"Mẹ, ngươi nói không đúng, phá được thành rồi thì người man tộc lùi làm gì? Ta nghe nói là giây phút cuối cùng vị kị sĩ thánh chiến kia đã cuồng hóa, một người cầm đao giết ra ngoài, đệ nhất dũng sĩ man tộc Yoria cũng bị đánh bại".
"Vớ vẩn, Yoria là mãnh nhân ngay cả cấp vàng sáng cũng không để vào mắt, một kị sĩ thánh chiến nho nhỏ ngay cả bạc trắng còn không tới, cuồng hóa thế nào, biến thái thế nào cũng không thể đánh bại được Yoria..."
Trong quán rượu mồm năm miệng mười, các bên mang tin tức chính mình nghe thấy ra tranh cãi đỏ mặt tía tai, nước miếng tung bay.
Chuyện tương tự cũng trình diễn trong cả tỉnh Thần Ân.
Đương nhiên chính quyền không quá để ý điều này, đại nhân Shaman của tỉnh Thần Ân lần này mất cả chì lẫn chài, trong lòng chắc chắn là khó chịu, không thể đứng ra tuyên truyền cho Arthur. Nguồn tại http://Truyện FULL
Nhưng bất kể âm thanh của chính quyền như thế nào thì cuộc chiến thành Doran vẫn truyền bá rất nhanh, đặc biệt là trong tầng lớp bình dân hạ tầng thì tin đồn về vị tế ti Arthur kia càng truyền bá nhanh chóng.
Trừ một bộ phận nhỏ rỏ ra nghi vấn còn đại bộ phận vẫn có khuynh hướng chính diện.
Chuyện đặc sứ Arthur cứu trợ nạn dân, chuyện hắn đứng lên cứu vớt thành Doran trong thời khắc nguy nan, chuyện một mình hắn giết vào trong quân trận man tộc khi thành Doran bị phá, nợ máu trả bằng máu!
Đối với bình dân mà nói, họ thích nhất chính là loại chuyện này. Khi thất vọng đối với các nhân vật thượng tầng mà có một nhân vật anh hùng có thể đại biểu ý dân, đại biểu âm thanh của đa số bình dân, bất kể người bên trên muốn nói gì nghĩ gì thì danh vọng của Arthur trong dân gian cũng đã hình thành.
Trong lúc các bên đồn đại Arthur đã rời khỏi thành Doran mà hắn đã chiến đấu, mang theo anh em của hắn và đoàn tế ti chiến ca đi tới tỉnh lị tỉnh Thần Ân.
Chiếu lệnh của Giáo hoàng đã tới, lệnh tế ti Arthur lập tức về đế đô.
Trận chiến thành Doran này đã thật sự hình thành danh tiếng cho đế quốc Mông Gia, mở rộng vinh quang và chói lọi của tín ngưỡng Thần thú, lệnh người Man Hoang dã man cũng phải nhìn mà dừng bước.
Dũng khí này, vinh quang này đương nhiên phải khen thưởng tử tế! Làm cho cả đế quốc Mông Gia đều biết thần vĩnh viễn sẽ không vứt bỏ một dũng sĩ có dũng khí, không tiếc hi sinh, sẵn sàng đứng ra bảo vệ lãnh thổ cho đế quốc.
Đương nhiên thành tích như vậy không phải một câu đã xong, cho nên Giáo hoàng cũng không hề nhắc tới quá nhiều.
Tỉnh lị tỉnh Thần Ân, Sparta.
Đại điện Thần miếu rộng lớn, thềm đá trắng như tuyết thật dài, trái phải là các kỵ sĩ đứng nghiêm, trên đỉnh đầu là phù điêu Thần thú, tiếng kèn lệnh thổi khải hoàn ca vang vọng không trung, làm động lòng người.
Trên quảng trường của Thần miếu, hàng vạn người tỉnh lị tụ tập đông nghịt, ai cũng muốn tận mắt thấy phong thái của anh hùng.
Bọn họ đã nhìn thấy một tế ti tộc Bear trẻ tuổi, những băng vải băng bó vết thương thấm máu còn chưa dỡ bỏ, tinh thần uể oải nhưng ý chí kiên định dọc theo thềm đá từng bước đi đến đại điện.
Không nghĩ tới tế ti sáng tạo truyền kỳ đúng là trẻ tuổi như thế.
Nhưng khi tất cả mọi người nhìn thấy bóng lưng Arthur đột nhiên trong đáy lòng cảm nhận được một luồng sức mạnh.
Dáng vẻ bất khuất, ý chí kiên định, kỳ tích như vậy dường như chỉ có người như vậy mới có thể tạo ra.
Đây chính là anh hùng!
Từng bước từng bước, rốt cục đi vào đại điện.
Tại chính giữa đại điện, Shaman Sablanca tỉnh Thần Ân nam bộ tự mình xuống nghênh đón, đương nhiên một người khác chính là đại nhân Shaman Subaru nụ cười đầy mặt vô cùng đắc ý. Lần này không phải Arthur làm vẻ vang cho hắn mà quả thực chính là một phần đại lễ cho hắn đi tới bảo tọa Giáo hoàng!
Phụng lệnh dụ của Giáo hoàng, do Shaman khen thưởng ở đây trước rồi lập tức về đế đô có tặng thưởng khác.
"Arthur, con của ta, Thần thú vinh quang cùng tồn tại với con!"
Shaman Subaru tỉnh Thần Diệu không hề khách khí hung ác ôm Arthur, loại lễ tiết thân thiết này đầy đủ thể hiện quan hệ giữa hai người.
Ánh mắt Subaru hiền lành nhìn vị đồ tôn này, tên đồ đệ ngoan mà Thomas thu được quả thực là phúc tinh của hắn, tất cả những gì mình cần thì cuối cùng hắn đều có thể làm cho được. Chẳng những làm được mà còn có thể mang đến vui mừng vượt qua kỳ vọng.
Như sự kiện thành Doran lần này, sau đó phát hiện là một kế do Sablanca sắp đặt, vốn còn lo lắng vì vậy mà bị thua thiệt, không nghĩ tới Arthur lại giải quyết hoàn mỹ như thế. Cả nam bộ, không, cả đế quốc đều biết đến vinh quang của hắn.
Phản ứng dây chuyền của vinh quang này chính là kể cả Shaman Subaru Thần Diệu cũng vô hình trung nước lên thì thuyền lên. Vốn trong tứ đại Shaman thì Subaru Thần Diệu không phải mạnh nhất, nhưng thông qua biểu hiện của Arthur hắn đã âm thầm vượt qua ba vị Shaman còn lại.
Oai phong vô hạn, nhưng đây không phải điều làm Subaru vui vẻ nhất, có lẽ thật sự già rồi, hắn vui vẻ nhất là vì Arthur có thể sống trở về.
Hai vị Shaman tự mình nghênh đón một tế ti kiến tập, chuyện này chưa từng xuất hiện trong lịch sử Giáo đình!
Cho dù là Sablanca cũng phải nở nụ cười, mặc dù có chút ghen ghét Subaru nhưng hắn thật sự rất cảm kích người tuổi trẻ này. Thắng lợi của Arthur đã giữ vững được vị trí và tôn nghiêm của Sablanca. Thân là một Shaman, hắn cũng không có cách nào tha thứ cho việc thành trì bị mất trong tay mình, nếu vậy hắn sẽ vĩnh viễn bị sỉ nhục.
Arthur Hebrew!
Từ Thần miếu đi ra Arthur lại trò chuyện một mình với sư tổ Subaru, sau đó hắn không ở lại lâu mà trực tiếp trở lại chỗ ở tạm thời.
Vừa mở cửa, một tiếng gọi "Anh Arthur" thanh thúy như chuông bạc vang lên, tiểu Loli Annie chào đón hắn như hươu con vui sướng, ánh sáng chớp động trong mắt, hết sức biết điều kéo Trâu Lượng vào trong phòng khách ngồi xuống rồi lập tức chạy đi.
Nhìn đôi chân tinh tế của cô bé chạy trên tấm thảm tỏ ra đặc biệt đáng yêu.
"Anh Arthur nhất định khát nước rồi. Anh uống ngụm nước đã", Nini rất quan tâm bưng một chén trà nóng lên.
"Nini, tại sao em ở đây?"
"Hì hì, em nghe ông nội nói cần tới đây gặp anh nên đi cùng ông", bé con ngồi trước mặt Trâu Lượng, hai tay đặt trên đầu gối.
Nói thì đơn giản nhưng có thể để đại nhân dẫn theo nhất định là cô bé đã nằn nì hồi lâu trước mặt Subaru mới làm cho đại nhân Shaman đồng ý.
Lúc ông nội không ở đây Nini không ngại thể hiện sự đáng yêu của mình trước mặt Arthur. Trong mắt nàng ngập tràn ánh sáng ước mơ, "Anh Arthur, người ta nghe thấy anh trai bị man tộc vây trong thành Doran, trong lòng rất sốt ruột".
Nói tới đây tiểu Loli hơi căm phẫn vung nắm đấm, "Những người dã man đáng ghét đó chuyên bắt nạt chúng ta, hừ, đợi Nini lớn lên sẽ cùng anh trai dạy chúng một bài học".
Khẩu khí hung ác nhưng không có một xíu sát khí.
Trâu Lượng mỉm cười đưa tay vuốt vuốt mái tóc xoã tung của cô bé, "Ông nội mang em đến mà em một mình trốn đến đây, không sợ ông sốt ruột vì không thấy em à?"
"Ơ, đừng xoa đầu người ta, người ta lớn rồi mà", Trong miệng kháng nghị, có điều mắt nàng lạo lim dim hưởng thụ cảm giác bàn tay Arthur vuốt ve mái tóc. Còn ông nội...
"Dù sao ông nội cũng có rất nhiều chuyện cần làm, em biết ông sẽ về nhà rất muộn".
Trâu Lượng không biết nên khóc hay cười, Nini đúng là quá hiểu thói quen của Subaru rồi.
Uống xong trà nóng Nini tự tay pha, Arthur đứng lên vẫy tay, "Đi, anh dẫn em đi xem chị Emma và chị Lộ Dao".
"Tốt", Nini cũng nhớ Lộ Dao, nghe nói lần này nàng cũng bị thương, đang muốn gặp. Arthur nói vậy cô bé lập tức vui vẻ nhảy dựng lên.
Có điều lập tức cô bé nhớ tới bất kể là chị Lộ Dao hay là Emma tựa hồ đều là người bệnh trọng thương, mình không tiện thể hiện quá hoạt bát.
Hơi le lưỡi, chỉnh lại góc váy, Nini đã lấy lại bộ dáng tiểu thục nữ.
Ngẩng đầu lên xem thấy Arthur đã đi trước, vẻ thục nữ giả bộ lập tức bay lên chín tầng mây, Nini nâng váy đuổi theo rất nhanh.
"Anh Arthur, đợi người ta..."
Hôm sau một nhóm người Arthur lên đường về đế đô, Subaru cũng mang Annie còn lưu luyến không rời về tỉnh Thần Diệu. Shaman thân mang sự vụ và gánh nặng một tỉnh, không có thời gian đi đâu quá lâu.
Lại một lần nữa trở lại trung tâm đế quốc Mông Gia, đế đô có thể nói là cảnh còn người mất, trong lòng có một loại cảm giác khác.
Bốn người Trâu Lượng, Lộ Dao, Sofi, Joyner là tuyển thủ tham gia đặc huấn, vốn cần đến chỗ Neberro báo danh, có điều vừa hay là hai ngày này cũng là ngày đặc huấn nghỉ ngơi, không cần sốt ruột.
Hai người và Joyner đi trước tới chỗ tuyển thủ nam bộ tập hợp, Trâu Lượng thì chờ Giáo hoàng triệu kiến, ở tại chỗ ở các tế ti Thần miếu sắp xếp.
Trước mặt nhìn thấy một nhà khách cực kì tao nhã xa hoa, đây chính là nhà khách Thần miếu, bình thường là dùng để chiêu đãi Hồng y đại chủ tế các tỉnh. Có điều Arthur và một đám anh em phía sau tự nhiên không rõ điểm này.
"Tế ti Arthur, ngài xem, nơi này có hài lòng không?"
Tế ti tên là Xayda chuyên môn phụ trách tiếp đón các nhân vật đến từ các tỉnh, có điều loại thân phận thấp như tế ti kiến tập này vẫn là lần đầu tiên. Mặc dù như thế nhưng tế ti Xayda cũng không dám có chút chậm trễ. Bởi vì hắn rõ ràng công tích của người tuổi trẻ này đã kinh động bên trên, rất nhanh, có lẽ chỉ mấy ngày nữa thân phận sẽ bất đồng.
Làm việc dưới chân Giáo hoàng ở đế đô phải có nhãn lực tốt.
Tế ti Xayda dẫn đường mang đám Arthur đi vào bên trong.
Một Đại chủ tế từ bắc bộ đến mang vài tên tùy tùng đi qua nhìn thấy cảnh này không khỏi dụi mắt phát ra âm thanh bất mãn, "Ta không nhìn lầm chứ? Một đám tế ti kiến tập lại có thể ở đây? Đãi ngộ này..."
Các tùy tùng theo hắn cũng lần lượt trợn mắt, "A, chỗ ở hoa lệ cao nhã như vậy, nghe nói chỉ có Hồng y đại chủ tế mới có tư cách ở, ngay cả chúng ta cũng không được ở, dựa vào cái gì mà một đám tế ti kiến tập..."