"Tên này có phải điên rồi không mà lại tùy ý miễn thuế ở đất đai của thần, mười năm, thật không biết tổn thất bao nhiêu tiền!"
"Giáo hoàng bệ hạ đã ban tặng đất đai của thành Doran cho đại tế ti Arthur, hắn muốn xử lí ra sao là chuyện của hắn".
"Hừ, Giáo hoàng miễn một năm tiền thuế cho hắn, ta rất muốn biết một năm sau hắn làm như thế nào!"
Thành chủ cũng phải nộp thuế lên trên, Arthur miễn thuế thì lấy cái gì ra mà nộp?
Nghe nói tiền xây dựng thành cũng do hắn bỏ ra, tên này có phải điên rồi không.
Shaman Sablanca mỉm cười không để ý đến lời tranh cãi của đối phương, thực ra từ khi Arthur đến thành Doran, bất cứ hành động nhỏ nhặt nào của hắn cũng có người chú ý. Dẫu sao hắn cũng quá đặc biệt, một vài thủ đoạn khoa trương của hắn khiến mọi người đều cảm thấy hắn rất khờ khạo, nhưng cũng thật quyết đoán.
"Ancient, ngươi cảm thấy sao?" Đại nhân Sablanca hỏi, Ancient từ sau khi cạnh tranh với Thomas thất bại liền bị Sablanca điều đi, dẫu sao đẳng cấp chiến ca của Ancient cũng cực cao.
Sau khi giao thủ với Arthur ở Jerusamer, Ancient giống như biến thành một người khác, ra sức nghiên cứu chiến ca, cũng nghiên cứu thêm chiến ca của Arthur, có lẽ nghệ thuật đều có sự cộng hưởng, cả con người Ancient đều trở nên chìm đắm trong đó.
"Ta cảm thấy thành chủ Arthur làm như thế tất phải có suy nghĩ riêng, thành Doran là địa bàn của tỉnh Thần Ân chúng ta, đối với chúng ta mà nói, có một địa bàn vững mạnh cũng là chuyện tốt". Ancient nói.
"Ha ha, nói hay lắm, mọi người đều hiểu việc cai quản tốt thành Doran có lợi cho chúng ta, cai quản không tốt thì chúng ta chẳng thu được bất cứ lợi ích gì!"
Đối với tỉnh Thần Ân thì thành Doran chẳng đáng là gì, Sablanca biết suy nghĩ của cấp dưới, hắn sẽ không chủ động giúp đỡ Arthur nhưng cũng sẽ không phá hoại gì, cũng xem như nể mặt Subaru, dẫu sao biểu hiện của tên này ở đế đô cũng khiến các tỉnh miền nam nở mày nở mặt.
Lúc cần tỏ ra khí phách thì phải tỏ khí phách, dẫu sao hắn cũng là Shaman, không phải bọn tiểu lâu la.
Hai chính sách của Trâu Lượng cũng lọt đến tay giáo hoàng, Faya xem những lời bình luận mà không nhịn được cười thành tiếng, "Đứa nhóc này đi đến đâu cũng gây ra một đống chuyện".
Benedict XV mỉm cười "Chỉ có kẻ tầm thường mới không bị người khác đố kỵ, cũng đã làm khó hắn rồi, nhưng thực sự có thể kiểm tra năng lực của hắn."
"Bên phía hội nguyên lão thì sao, liệu có chất vất gì không?"
Faya xoay người bóp vai cho giáo hoàng, Benedict XV khẽ nhắm mắ,t "Bọn họ ngày nào chẳng làm ầm ĩ, không có chuyện thì bọn họ cũng sẽ kiếm chuyện".
Cũng may là đi đến thành Doran, nếu đến thành Tom thì văn thư chất vấn Arthur phải chất cao như núi.
Lánh nặng tìm nhẹ?
Arthur quả thật không như thế, thân là Giáo hoàng, Benedict XV có tin tưởng vào sự tồn tại của Thần Thú hay không?
Đây có lẽ là vấn đề vô số người muốn biết nhưng chưa từng tìm ra đáp án.
Trâu Lượng ban hành ra chính sách mới quả thật khiến người ngoài giật mình đến phát ngốc, hoàn toàn đoán không ra tên thành chủ quái đản này sao lại làm như thế.
Không phải đang tự làm khổ mình sao, trước tiên không bàn tới miễn thuế rồi lấy cái gì nộp lên cấp trên nhưng thành chủ làm vậy là có ý gì.
Người cùng phe với Arthur cũng chịu áp lực, dẫu sao trong tương lai cần phải tổ chức quân đội, lại còn phải xây dựng thành phố, rất nhiều mặt cần đến tiền của tòa thị chính, nhất thời nổi hứng muốn xây dựng cũng được đi, nhưng phải cẩn thận cuộc sống lâu dài chứ, hứng thú có hạn, cuộc sống mới là hiện thực.
Không những đám người Bran lo ngại như thế, ngay cả những người ủng hộ Arthur cũng tỏ ra lo lắng.
"Thành chủ, ta biết ngài nghĩ cho dân chúng nhưng cho phép ta được phát biểu chút ý kiến của bản thân, tính toán của ngài có lẽ là trước tiên làm cho thành phố trở nên phồn vinh, sau đó mới từ từ làm tiếp, nhưng có một vấn đề là ông trời mưa gió thất thường, thành Doran cũng không mưa thuận gió hòa gì, chỉ xem như bình thường, cho dù cho thuê người đi khai hoang thành công cũng không chắc sẽ mang lại nhiều thu nhập. Công sức tiền bạc của chúng ta bỏ ra có thể không thu lại được chút gì, hơn nữa hội nguyên lão nhất định cũng không cho phép miễn tiền thuế nộp lên cấp trên".
"Đại ca, thành phố của chúng ta quả thật có thêm rất nhiều người, nhưng cũng nảy sinh nhiều vấn đề lắm, làm thế có ổn không?" Randy cười khổ nói, hắn bị sự hưng phấn của người thú dọa cho sợ hãi, cần biết là một khi khai hoang thành công, diện tích đất đai mở rộng cũng được tính vào tiền thuế phải nộp, Trâu Lượng không cần nhưng hội nguyên lão lại cần, chẳng lẽ phải lấy tiền túi ra nộp sao?
Avril muốn bình tĩnh lại một chút, tuy cô ta không biết Đại ca rốt cuộc nghĩ thế nào nhưng tuyệt đối phải có suy nghĩ sâu xa gì đó.
"Tử tước Bran, vấn đề của ngài vô cùng chính xác, thành Doran có thể phải đối mặt với những nguy cơ có thể xảy ra. Hiện giờ nơi này rất hoang vu nhưng một khi xây dựng xong sẽ có lãi, điều này mọi người đều biết, nếu tình hình diễn ra như vậy xem như khá thuận lợi. Nhưng nếu chẳng may xảy ra thiên tai thì tiền vốn không thu lại được, tổn thất toàn bộ. Tử tước Bran, ngài hiểu rõ tình hình của thành Doran hơn, sau này việc quản lý trong thành phố nếu có vấn đề gì ngài cứ nói thoải mái."
Trâu Lượng thích nghe lời êm tai, con người sống trên đời ai lại chẳng thích nghe điều tốt nhưng với tình hình trước mắt, hắn thích nghe những ý kiến hữu ích hơn.
"Vinh quang của Thần Thú che chở cho thành Doran, thành Doran chắc chắn sẽ mưa thuận gió hòa, vì vậy các ngươi không cần lo lắng điều này". Trâu Lượng nói.
Bran vừa nghe bất chợt hơi ngẩn người, điều này thuộc về phạm trù tín ngưỡng. Thần Thú.... cụ Thần Thú chắc chắn là tài phép đầy mình, nhưng cụ ấy cả ngày phải lo trăm công nghìn việc, chẳng lẽ cả ngày phải trừng mắt theo dõi cái nơi bé bằng hạt mè như thành Doran này sao?
Nhưng thành chủ đã nói như vậy, hắn tất nhiên chỉ có thể ngừng lại đúng mực.
"Đại ca, có cần khống chế phạm vi không?" Cote nhắc nhở.
Cote cũng đã lớn, đã biết lượng sức mà làm. Trâu Lượng rất cảm khái, cười nói "Các em không cần quan tâm cứ làm mạnh tay, không bao lâu sau sẽ có đáp án".
"Trọng điểm hiện giờ vẫn là xây dựng quân đội, tình hình bên phía Faure ra sao rồi?"
Faure đứng dậy "Người đến tham gia chiêu mộ rất nhiều, nhưng chất lượng hơi kém, vấn đề này khá đau đầu".
"Nền tảng kém chút cũng không sao, quan trọng là thân thể phải tốt, chủ tế Monaco hãy thu dọn quảng trường của kị sĩ đoàn gọn gàng, sau này nơi đó sẽ là địa điểm tập luyện hằng ngày của chiến sĩ, ngoài ra nơi đóng quân của đoàn chiến ca cũng đặt cùng một chỗ".
Trâu Lượng nói, Monaco tất nhiên chỉ biết nghe xong rồi gật đầu, như vậy cũng đỡ phải giải thích, rất nhiều việc trong lòng Trâu Lượng đã có tính toán, nếu giải thích từng việc một thì mệt chết đi được.
"Ernest, em phụ trách huấn luyện hằng ngày, từ cơ bản nâng cao lên".
"Vâng thưa đại ca!"
Buổi hội nghị vô cùng ngắn gọn nhưng quả thật có rất nhiều chuyện cần bàn, cũng tốn hết hơn một tiếng đồng hồ mới xử lí xong.
Avril đang cùng Trâu Lượng đi trên đường, mỗi ngày Trâu Lượng đều đi thị sát một vòng thành phố. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
"Đại ca, em dựa vào mối quan hệ của Bran để liên hệ lại rồi."
"Ha ha, đám người đó nói sao?"
"Hầu hết các đoàn buôn đều ngỏ lời đồng ý thực hiện, em cảm thấy bọn họ rất hứng thú với việc làm của anh, nhưng em phát hiện bọn họ đều lấy làm lạ tại sao anh lại tiếp nhận chuyện này".
Avril cười nói.
"Ha ha, thuế đã miễn rồi, nếu ngay cả thuế thương mại cũng không thu thì ta thật sự phải hít gió mùa Đông Bắc mà sống".
"Đại ca, có phải anh định trước tiên xây dựng thành phố phồn vinh rồi sau đó mới ra tay trên mặt thương mại?" Avril hỏi.
Trâu Lượng xoa đầu Avril, "Vẫn là Vivi của nhà chúng ta thông minh, không sai, hiện giờ thuế nông nghiệp của Mông Gia cũng tăng, người mua bán kiếm tiền nhiều nhất nhưng thuế quá nhẹ, điều này bắt đầu thay đổi từ thành Doran".
"Nhưng thành Doran thu hút được nhiều người đến thế sao, thực ra để làm đồng bộ trên mọi mặt vẫn phải trông chờ vào tình hình trong tương lai. Người mua bán cũng theo đuổi lợi ích mà thôi, rất khó đấy".
"Ha ha, ta đương nhiên đã tính rồi, ta muốn đem giao dịch chợ đen phơi ra ngoài ánh sáng, phải làm thật rầm rộ. Vấn đề mà Bran nhắc đến quả thật cũng là điều quan trọng, rất nhanh chóng sẽ có kết quả thôi".
"Đại ca, có thể cầu xin Thú Thần bảo vệ chúng ta thật không?" Avril hỏi.
Trâu Lượng nhìn bầu trờ, "Ta không biết Thú Thần có bảo hộ hay không nhưng thành phố này nằm dưới sự che chở của ta!"
Âm thanh rất bình tĩnh nhưng sự cuồng ngạo lại tràn ra bốn phía.
Bran xử lý phần lớn chuyện lặt vặt của tòa thị chính, đám quý tộc già dẫu sao cũng hiểu rõ những chuyện này, xem ra hiện giờ Bran không dám giở thủ đoạn gì, dù sao cũng có người của đội ngũ sử đồ giám sát, hơn nữa ông ta cũng đã từng nhìn thấy một bộ mặt độc ác tàn nhẫn của Trâu thần côn.
Tiền có thể kiếm nhưng cần phải biết chừng mực.
Còn Trâu Lượng thì bận rộn thiết kế đồ án xây dựng thành phố. Theo kế hoạch của hắn, quy mô hiện giờ hoàn toàn không đủ, ngành thạc sĩ mà Trâu thần côn theo học đúng là để làm những việc này, tổng hợp kinh nghiệm của kiếp trước, lại kết hợp với một vài kinh nghiệm chiến tranh, trong lòng Trâu Lượng đã có kế hoạch khái quát.
Hiện giờ thành Doran chỉ là một khu vực bên trong tường thành nhưng tương lai sẽ phát triển thành một thành phố khổng lồ, trở thành một viên ngọc trên bản đồ của đại lục Thần Thú.
Không sai, thành Doran không có tiếng tăm nhưng một khi lọt vào tay Trâu Lượng, mọi thứ sẽ thay đổi.
Những kế hoạch này đều nằm trong lòng Trâu Lượng, cần phải thực hiện từng bước một.
Thành Doran trở nên bận rộn, mỗi sáng sớm đều có thể nghe thấy chiến ca tín ngưỡng vang lên ở thần miếu, còn có tiếng thét của những chiến sĩ đang tập luyện.
Kế hoạch huấn luyện mà Trâu Lượng định ra do Ernest thực hiện, Trâu Lượng phụ trách kiểm tra mỗi tuần một lần. Đoàn kị sĩ mới thành lập quy định thưởng phạt rõ ràng, người thích hợp mới có thể ở lại.
Bọn Faure đều lần đầu làm thống lĩnh nên cũng bắt đầu chìm đắm trong cảm giác vui vẻ được làm thống soái. Không thể không nói cơ chế của Mông Gia quá lỗi thời, người trẻ tuổi tuyệt nhiên không có được cơ hội như thế này. Mà trên thực tế, bọn Faure hoàn toàn không hề phách lối mà hòa hợp với các chiến sĩ, cùng ăn ngủ chiến đấu, còn những cao thủ được công hội của các ngành nghề bồi dưỡng tuy thực lực có mạnh nhưng mùi kiêu căng ở trên người cách mấy trăm mét cũng ngửi thấy được, ở thành Doran không có loại người như vậy.
Khoảng thời gian này Emma tỉnh lại hai lần nhưng đều rất ngắn ngủi, xem ra Tuyết nữ chưa thể hoàn toàn thoát khỏi phong ấn, cần phải ngủ thêm một khoảng thời gian. Phong ấn của Benedict VIII không phải là chuyện đùa.
Như vậy cũng giúp Trâu Lượng có thể dồn hết sức lực và tinh thần vào việc xây dựng thành phố. Hai ngày nay, thành Doran, còn có thị trấn Phong và thị trấn Gió Thu đều có thêm ba thứ kỳ lạ.
Đó là một thứ hình tròn nhìn giống như một bồn hoa, bên trong chứa đầy đất đai màu mỡ, phân bón cũng đầy đủ, nhưng điều kỳ lạ là thành chủ không cho trồng gì hết.
Cái thứ tế đàn không ra tế đàn, bồn hoa không ra bồn hoa này nằm ở trung tâm thành Doran, những thứ trong đường kính hai mươi lăm mét xung quanh đều bị dỡ bỏ hết, rất khác thường. Ở hai thị trấn cũng mười bảy mười tám mét, rất to lớn, phần dưới của bồn hoa lún rất sâu vào đất. Trâu Lượng đã ra lệnh, người thú tuyệt đối sẽ thực hiện không chút cẩu thả, đây cũng là điểm tốt của người thú.
Nhưng không ai biết đại nhân thành chủ muốn làm gì, còn Trâu Lượng cũng chưa từng giải thích.