Hùng Bá Thiên Hạ

Chương 497: Em nên hầu hạ anh thế nào



Đám kị sĩ đi theo cũng không thể tránh được một trận trừng phạt, có điều sức đề kháng của những kỵ sĩ này mạnh hơn một chút, đại đa số đều cắn răng không kêu ca nhưng ánh mắt đều là các ngươi chết chắc rồi.

Hồng y đại chủ tế đâu phải dễ chọc?

Cả quảng trường phòng thị chính đều sục sôi, Haron đã bị đánh không nói được gì nữa, vị đại thiếu gia này được nuông chiều quá.

Khi Hồng y đại chủ tế nhìn đám kỵ sĩ bị đánh rách nát tả tơi thì cực kì giận dữ, một thành phố cấp bậc chủ tế tầm thường vậy mà dám đánh con trai hắn!

Đây quả thực chính là coi thường Giáo hoàng, quả thực chính là làm nhục Thần thú.

Thilo nhẹ nhàng gõ bàn, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh, quả nhiên thằng nhóc này dễ kích động. Hắn biết với tính khí của Haron thì đối phương nhất định sẽ không thỏa hiệp, nhất định sẽ náo, náo chính là cơ hội.

Khi hắn nhận được tin tức chi tiết lại càng quyết tâm phải xử lí thành Doran. Vốn tưởng rằng thành Doran rất nghèo, không nghĩ tới lại giàu như vậy. Một thành chủ có tiền như thế mà không biết hiếu kính hắn, đây quả thực chính là một chuyện không thể nào chịu được.

Huống hồ sự tồn tại của Arthur đã thách thức quyền uy của hắn, nhất là thành Doran không chịu cung phụng dẫn đến cục diện bắt đầu bất ổn. Các thành phố khác cũng đều đang chú ý, cục diện này không phải hiện tượng tốt, gã này chính là nhân tố không ổn định.

"Triệu tập đoàn kị sĩ cho ta, gọi đoàn trưởng Sima đến".

Nụ cười của Thilo rõ ràng hơn, hắn nhận được tin tức tên Arthur này cũng kha khá, ở đế đô tựa hồ đứng đầu trong một cuộc thi của bọn trẻ con, nhưng đối mặt với giáp chiến sĩ cấp vàng sáng thì tất cả không phải đều là phù vân sao?

Quyền thế mới là đạo lý cứng.

Vậy mà dám đòi mình bồi thường mười ngàn đồng tiền vàng, trên thế giới này còn có người buồn cười như vậy à?

Thilo bên này đang chuẩn bị còn bên kia Trâu Lượng không hề để ý, hắn đang cùng ăn cơm với đám người Lộ Dao. Từ khi đến đây Olivia rất ngoan, rất vui vẻ, ngay cả lúc ăn cơm cũng nhìn Arthur si ngốc dường như đang nhìn một đóa hoa vậy.

Gina không nhịn được nữa, "Olivia, bạn có thể đừng háo sắc như vậy nữa hay không? Xem hắn đắc ý kìa, mặt lúc nào cũng ngước lên trời rồi."

Đối với loại chuyện như của Thilo này Gina cũng không đặt trong lòng. Sóng to gió lớn cũng đã thấy, đây chỉ là chuyện nhỏ.

Lộ Dao lại gắp cho Trâu Lượng một miếng thịt, mà Olivia bên cạnh cũng gắp một miếng, Gina không nói được gì. Mấy cô gái này đều trúng độc rồi, gã Arthur này không đi làm mặt trắng đúng là phí phạm tiềm năng.

Trâu thần côn hoàn toàn làm như không thấy sự xem thường của Gina, Avril bên kia còn chưa đưa tin tức xác thực về, có điều hắn cũng không quan tâm, hắn biết Subaru và Thomas tóm lại sẽ tới cổ vũ. Mà kể cả không đến cũng không có biện pháp gì, đòn sát thủ của hắn vẫn cứ phải sử dụng, chỉ khác nhau là khí thế lớn hay nhỏ mà thôi.

Hắn cũng không cần một bước lên trời, làm được chuyện này thì hắn có thể an tâm bế quan, mấy hôm nay hắn tới Thông thiên cảnh thì tất cả mọi người đều đang bận rộn, đám người mạnh không còn thoải mái như trước nữa. Xem ra căn bản không thể ngăn cản mê hoặc của Thông Thiên chi lộ, đây chính là một cơ hội trăm năm khó gặp.

Trước kia chuyện như thế này cũng đã từng xảy ra, mà xem ra thân phận đặc thù của Hổ Tà cũng không phải hoàn toàn không có ai biết.

Bây giờ tại Thông thiên cảnh Trâu Lượng cũng không còn cô quạnh, chắc chắn Olivia sẽ đi cùng hắn.

"Không chịu nổi nữa, đúng là gian phu dâm phụ, đang ăn cơm có thể đừng liếc mắt đưa tình nữa được không?"

Gina nói, đôi chân dài lắc lư liên tục cho thấy trong lòng nàng không hề bình tĩnh. Kỳ thực từ khi Olivia đến Gina đã hơi cảm thấy khó chịu.

"Ha ha, hay là chúng ta cũng làm thế?" Trâu Lượng cười nói, trong tình huống tâm tình tốt đẹp thì hắn cũng thích huyên thiên một chút.

Bình thường như thế này chắc chắn Gina sẽ phản kích nhưng lần này Gina lại không nói gì mà chỉ ăn thêm vài miếng, "Tớ ăn no rồi, mọi người ăn đi".

Nói rồi đi ra. Text được lấy tại Truyện FULL

"Gina giận cái gì à?" Lộ Dao hỏi.

Trâu Lượng cười cười, "Không có việc gì. Tên Haron kia mặc dù là thằng khốn nhưng hắn có một điểm phi thường không tồi".

Lộ Dao sửng sốt, "Người này dường như rất xấu mà".

Trâu Lượng chớp chớp mắt, "Ánh mắt hắn rất chuẩn, thoáng cái đã phát hiện đại mỹ nữ Lộ Dao của chúng ta, lúc bị đánh còn nhớ đến chị mà".

Lộ Dao lập tức đỏ mặt, nhất là khi Arthur nhìn ngực nàng, bạn học Lộ Dao lập tức thua ngay chạy đuổi theo Gina.

Trong phòng chỉ còn lại Trâu Lượng và Olivia, mỗi ngày Emma đều phải ngủ rất nhiều, đây cũng là vấn đề khi bị Tuyết nữ chiếm lấy thân thể. Thân thể không thể chịu đựng sức mạnh trong thời gian dài nên cần phải ngủ để bù đắp, đây cũng có thể là vấn đề do phong ấn để lại.

Thời gian này Trâu Lượng và Olivia thật sự rất lưu luyến không rời, muốn chia sẻ cho nhau từng phút từng giây, nhưng dù sao hai người cũng đã trải qua rất nhiều chuyện, đã trưởng thành hơn trước nhiều.

Không thể chỉ suy nghĩ đến cảm nhận của mình mà còn phải nghĩ đến người khác, cho dù Olivia đến trước Emma nhưng Emma lại đã hi sinh rất nhiều. Olivia tôn trọng Emma, thậm chí cảm kích Emma, chỉ cần có thể được ở bên Trâu Lượng thì thế nào cũng được. Emma cũng thật sự rộng lượng, khi Emma kiểm soát được thân thể, nàng cũng thật lòng hi vọng Olivia có thể chăm sóc Trâu Lượng. Dù sao thì tình hình của nàng cũng quá đặc thù, mà bên người Trâu Lượng cần có một người phụ nữ chăm sóc yêu thương.

Sự lương thiện của Olivia cũng làm Emma cảm động, tất cả những gì cô gái này làm quả thật đủ để sắt thép cũng phải tan chảy.

Trâu Lượng ngơ ngẩn nhìn Olivia gần trong gang tấc, thật sự hết thảy thứ tốt đều ở trước mắt, thì ra nước đi này của mình chính xác như vậy. Nếu như mình cứ tự lừa mình mặc kệ Olivia, cuối cùng Olivia không chịu được áp lực gả cho Neberro, vừa nghĩ tới đây Trâu Lượng đã không nhịn được rùng mình một cái, đây sẽ vĩnh viễn là một ác mộng của hắn.

Đột nhiên Trâu Lượng bước tới ôm Olivia vào lòng.

Lập tức tay chân tiểu thiên sứ trở nên thừa thãi, "Lượng, không, không được, người ta sẽ nhìn thấy".

Quan hệ giữa Trâu Lượng và Olivia rõ ràng rất quanh co phức tạp,điều này cũng làm cho cảm tình của hai người càng thêm đặc biệt. Đối với Emma phải nói có một phần tình cảm là cảm động, trong lúc Arthur gian nan nhất thì người phụ nữ này lặng lẽ ủng hộ làm hắn rất cảm động. Còn Olivia là tình đầu, là tình yêu thực sự.

Ôm Olivia, dường như cả thế giới đều nằm trong tay mình, Trâu Lượng tự nhận mình không phải người tốt nhưng giờ khắc này hắn cảm thấy điều xấu gì cũng là chuyện tốt.

"Ai dám nhìn, ta là thành chủ", Trâu Lượng nghiêm mặt.

Olivia bật cười, "Da mặt thật sự dày hơn rồi, anh đắc tội Hồng y đại chủ tế, phải cẩn thận".

Trâu Lượng vuốt ve khuôn mặt Olivia, "Không được nói sang chuyện khác, nhạc mẫu đại nhân anh cũng không sợ, em cảm thấy anh sẽ để ý đến một Hồng y đại chủ tế sao?"

Một Loli thuần khiết như Olivia sao đỡ được một lão lưu manh như Trâu Lượng. Kiếp nạn Man Hoang đã qua, Olivia đã đến, sức sống của Trâu Lượng đã khôi phục. Nói thật ra hắn đã tìm được niềm vui sống, đây là hạnh phúc và thỏa mãn mà không phải trách nhiệm và áp lực.

Tình thánh cùng kí túc xá đã nói một câu, thà giết lầm còn hơn bỏ sót, đây mới là cảnh giới!

Nhìn Olivia xinh đẹp đột nhiên Trâu Lượng cảm thấy hào khí vạn trượng.

Cành còn có hoa thì phải bẻ, đừng để hoa rơi bẻ cành không.

Olivia vẫn nhỏ nhắn như vậy nhưng Trâu thần côn bây giờ đã cường tráng hơn trước nhiều, hắn bế bổng Olivia lên.

Mấy ngày nay nếu không ở cùng Emma thì Olivia cũng ở cùng Lộ Dao, thời gian hai người bên nhau một mình không nhiều, hơn nữa Trâu Lượng cũng không to gan như vậy, nhưng bây giờ...

Động tác thân mật nhất của hai người đến giờ cũng chỉ là hôn, nhìn ánh mắt khí phách tràn ngập dục vọng chiếm hữu của Trâu Lượng Olivia đột nhiên run rẩy, nàng hơi sợ...

Trâu thần côn cảm thấy mình thật sự sắp biến thành dâm côn rồi, trong kiếp trước Olivia nhu mì chính là loại Loli thiên sứ, mà bây giờ mình đang làm gì?

Bế tiểu thiên sứ trong lòng, Trâu Lượng kiên định đi vào phòng, tiểu mỹ nữ trong lòng đỏ mặt, dáng vẻ thẹn thùng đó đủ để cho thú tính của Trâu thần côn đại phát.

Lúc Olivia bỏ trốn đến đây đại khái đã chuẩn bị tốt, nhưng chuyện tới trước mắt nàng vẫn rất sợ hãi.

"Lượng... Nghe nói cái kia rất đau, em sợ..."

Kỳ thực Trâu thần côn cũng đang tính toán xem nên làm cầm thú hay là không bằng cầm thú, nhưng nghe Olivia nói như vậy Trâu Lượng chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, thần ạ, hắn quyết định làm cầm thú!

Bước chân của Trâu thần côn càng kiên định, hắn sải bước đi đến phòng ngủ, Olivia bị hắn ôm chặt trong lòng, đây là bảo bối của hắn!

Đế đô, Neberro và Gregg đang uống rượu, Gregg vừa ôm ấp người phụ nữ bên cạnh vừa nhìn Neberro ra vẻ đứng đắn.

"Ông anh, chọn một người đi. Chất lượng mấy cô bé ở đây không tồi".

Neberro uống rượu, bề ngoài xem ra rất bình tĩnh nhưng sao giấu được Gregg đã quá hiểu hắn.

Neberro lắc đầu Gregg cũng không nói được gì, "Phụ nữ, chính là phải tiên hạ thủ vi cường, nhất là xử nữ. Xảy ra quan hệ chính là gạo nấu thành cơm, hết thảy đều không thay đổi nữa. Nếu ta là ngươi thì đã lên từ lâu rồi, ai lại để bây giờ gà bay trứng vỡ".

Gregg nói không hề khách khí, mà trên thực tế với địa vị của mình Gregg không hề phải ngại Neberro. Sức mạnh cá nhân không đại biểu gì cả, cao thủ của gia tộc Sanchez chắc chắn không nhiều bằng gia tộc Nicola, mà tựa hồ gia tộc Nicola có ý bồi dưỡng trọng điểm hắn làm cho Gregg cũng rất hăng hái.

Lời này chạm đúng chỗ đau của Neberro, Olivia đã mất tích nhưng thật sự không tìm được sao? Không cần tìm, đoán cũng có thể đoán được.

Nhưng làm sao Neberro cũng không nghĩ tới một Olivia ngoan ngoãn lại có gan làm ra chuyện trái thuần phong như vậy. Trong phạm vi đế đô điều này cũng trở thành một đề tài đàm tiếu.

Có lẽ lúc đầu hắn thật sự nên chủ động, tiên hạ thủ vi cường!

Neberro không phải không biết cách đối phó phụ nữ, ngược lại hắn còn rất khá, có điều đối với Olivia hắn đã dùng một chiêu khác. Hắn muốn dùng sự trưởng thành để chinh phục Olivia làm cho nàng trở thành người của mình, một trợ lực thực sự.

"Thật sự không chơi à?"

"Ôi, sống ở trên đời phải sảng khoái, ta phải đi sung sướng một chút đây", Gregg bế tiểu mỹ nữ tộc báo đi để lại một mình Neberro ngồi uống rượu.

Neberro rất ít khi mất khống chế, rất vững vàng, hắn chưa từng tính sai đại cục. Lúc đầu Olivia đến Jerusamer hắn đã phái người giám thị, khi phát hiện tình thế có thay đổi hắn đã thông báo tin tức cho Gabriel, thậm chí phái người đi ám sát Arthur.

Nói thật lúc đầu Neberro căn bản không nghĩ tới có một ngày thằng nhóc nhà quê đó lại dám cướp phụ nữ của hắn, hơn nữa còn làm cho hắn buồn bực như thế.

Không nói đến chuyện tình cảm, kỳ thực Olivia vẫn là một bộ phận trong kế hoạch của hắn, hắn hi vọng mình có thể dựng lên một hình tượng chói lọi trong lòng đối phương, sau đó mới tự tay biến cô bé thành phụ nữ làm cho đối phương một lòng theo mình.

Nhưng lại xuất hiện một trắc trở như vậy, nếu biết trước thì lần đầu tiên thấy Arthur tại thế giới ngầm mình nên một chưởng vỗ chết hắn.

Kỳ thực không phải nguyên lão hội thả lỏng Arthur như vậy, vố số hoạt động tấn công Arthur được tiến hành, rất nhiều là do Neberro âm thầm thúc đẩy, nhưng Giáo hoàng lại quá cứng rắn, toàn bộ đều bị đè xuống.

Có một điểm Trâu Lượng đã trách oan Giáo hoàng, không phải hắn không được giúp đỡ mà là Trâu Lượng không biết thôi. Mông Gia là một con quái vật lớn đã mục nát, hắn cho rằng không có người nào che chở mà hắn có thể thuận gió xuôi nước không kiêng nể gì tại thành Doran như thế sao?

Càng nghĩ càng hận, hắn, đường đường truyền nhân của gia tộc Sanchez, người mạnh mẽ nhất trong thế hệ trẻ, bất kể trí tuệ, sức mạnh, dung mạo hay gia thế thằng nhóc Arthur nghèo rớt kia cũng không thể so sánh, có cho cưỡi ngựa cũng không đuổi kịp.

Nhưng thời gian này kế hoạch của hắn càng ngày càng không thuận lợi, mà tất cả đều có liên quan với thằng nhóc gấu kia.

Đoàng...

Cái chén nổ tan, Neberro đã hơi không kiềm chế được lửa giận trong lòng, có điều bây giờ Neberro không có tâm tư thu thập Arthur, hắn phải giành được một danh ngạch trong Thông thiên cảnh. Danh ngạch này là chuyện bắt buộc, gia tộc Sanchez cũng phải toàn lực giúp hắn.

Có điều bây giờ Olivia đang làm gì? Với sự dạy dỗ của Bích Tú với tính cách của Arthur thì chắc bọn họ chưa đến mức làm gì, ai cũng không biết trong lòng Neberro lại ghen tị như vậy, chính hắn cũng không nghĩ tới. Hắn vẫn cho rằng Olivia là đồ trong túi hắn, đột nhiên nhớ lại lời của Gregg, có phải trước kia mình đã sai không?"

Lắc đầu, Neberro không còn nghi ngờ chính mình nữa. Hắn vĩnh viễn đúng.

Nhưng rất hiển nhiên tại thành Doran xa lắc, sau khi tát má trái Neberro, Trâu thần côn lại không hề khách khí tát thêm một cái bên má phải cho cân đối.

Lúc này tiểu thiên sứ đã nằm trên giường Trâu Lượng, nàng nhìn Trâu Lượng vừa hơi chờ mong lại vừa hơi sợ hãi.

"Lượng, em hơi sợ... Hay là để bữa khác đi, hôm nay, hôm nay anh bỏ qua cho em được không?"

Olivia ngồi trên giường hơi bất an ôm chân, quan trọng nhất là bây giờ là giữa ban ngày ban mặt!

Trâu Lượng đóng cửa lại, kéo rèm cửa sổ, hắn đột nhiên cảm thấy đợi thêm một giây cũng là bất kính với thần, hắn vội vã cần thật sự sở hữu Olivia, đóng dấu điểm chỉ, từ nay về sau nàng chính là người của hắn.

Nhẹ nhàng đặt tay lên bờ vai Olivia cảm nhận được sự ngượng ngùng và chờ mong trong lòng cô bé, Trâu Lượng dùng ánh mắt kiên định nhìn nàng, "Anh phải làm em thành người của anh!"

Phụ nữ từ chối cũng không phải thật sự muốn từ chối mà là vì ngượng ngùng, nhất là Olivia, công chúa Gabriel. Nếu để Bích Tú biết chuyện này sợ rằng sẽ trực tiếp đánh Arthur thành cám. Bất kể Neberro hay Bích Tú đều cảm thấy Arthur không to gan như vậy.

Hiển nhiên bọn họ đã xem thường Trâu lưu manh của chúng ta.

Olivia cắn chặt răng, nàng quả thật rất sợ hãi, có điều lại không phải sợ mẹ giận dữ. Nàng đến đây chính là để giao chính mình cho Trâu Lượng, có điều...

"Em...nên hầu hạ anh thế nào?"

Khi Olivia nhỏ giọng nói ra câu này Trâu Lượng cảm thấy Gabriel đúng là gia tộc dạy dỗ con gái tốt nhất trên thế giới.

Bàn tay Trâu Lượng chậm rãi đưa về phía...