Neberro cười phóng khoáng chầm chậm nhấc thanh kiếm lên. Hắn là kỵ sĩ đúng theo chuẩn sách giáo khoa, hoàn toàn khớp với hình mẫu thần tượng trong lòng tất cả thiếu nữ, quan trọng nhất là hắn đủ mạnh mẽ.
Mà ngay lúc này, hiện trường xuất hiện thêm một người, "Đại kỵ sĩ trưởng Neberro, ta là thành chủ của thành Doran, hay là để ta xử lí chuyện này nhé." truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Neberro nhìn Giáo hoàng thấy lão ta chầm chầm gật đầu giống như người đang ngủ gật.
Neberro lùi về sau mấy bước đến dưới bậc thềm, Trâu Lượng bước xuống. Nơi này là địa bàn của hắn, xuất hiện chuyện như thế này thì cuối cùng hắn vẫn phải giải quyết, để Neberro ra uy trên địa bàn của mình không phải là tính cách của Trâu thần côn.
Thilo bật cười khanh khách, "Vị này chính là thành chủ Arthur tiếng tăm lừng lẫy nhỉ, mưu kế tốt, thủ đoạn tốt, xem như ngươi lợi hại."
Trâu thần côn mang vẻ mặt vô tội, "Thilo, thực ra ta không biết có chuyện gì mà sáng sớm nay ta cùng ăn sáng với Giáo hoàng bệ hạ, bệ hạ nói muốn cùng ta xem kịch, sau đó thì ngươi đến, vở kịch này thật thú vị."
Bình thường Trâu thần côn không làm chuyện tát nước theo mưa nhưng với Thilo thì lại là chuyện khác.
"Thằng nhãi con, tìm chết!"
Một tên Bear bé nhỏ cấp bạc trắng lại dám hung hăng trước mặt hắn, vừa nghĩ đến tình hình tốt đẹp do mình tạo nên bị hủy trong tay của Arthur, Thilo lại nổi giận, dù sao cũng không chạy được, giết chết một tên coi như huề vốn.
Những người khác đều không động đậy, tất nhiên Arthur đúng là cấp bạc trắng nhưng hắn lại không giống như những người cấp bạc trắng khác, quan trọng nhất hắn là tế ti chiến ca.
Còn Thilo thì là yêu tộc.
Ầm...
Một âm Bass vang lên đánh cho Thilo đầu óc choáng váng. Những năm nay yêu tộc dám hung hăng trước mặt Arthur quả thật không ít, trừ khi đạt tới cấp bậc của Tuyết nữ còn không Trâu thần côn mà niệm chú thì cái thứ ba hoa này dám giơ tay múa chân trước mặt hắn là sao.
Ầm...
Âm bass linh hồn liên tục tràn tới, Thilo phát điên ôm chặt lấy đầu, thân thể phình lên dần dần biến thành một con quái vật nhe nanh múa vuốt định nhào tới Arthur.
Sau khi dùng âm bass để dồn ép, chiến ca tín ngưỡng của Arthur vang lên. Vận mệnh luân hồi, Thánh ca là thứ một vị hồng y đại chủ tế sớm đã thuộc lòng nhưng Thilo chưa từng nghĩ rằng bài chiến ca này có thể gây ảnh hưởng gì cho hắn. Hắn tín ngưỡng Yêu Vương, Thần Thú là cái thá gì chứ. Nhưng bài chiến ca không đáng để ý tới vang lên từ miệng Trâu Lượng lại sản sinh ra cảm giác nóng bỏng mãnh liệt.
Hắn đã sơ suất một điều, từ khi Trâu Lượng còn là cấp bạc trắng sơ cấp đã làm cho yêu thú lãnh chúa cấp năm mươi nổ tung, mà hiện giờ Trâu Lượng đã tiến vào bạc trắng trung cấp, việc bị tuyết nữ ức hiếp cả ngày cũng có giá trị.
Thilo cảm thấy bên trong thân thể đang bị thiêu đốt mãnh liệt dần dần bốc cháy theo âm thanh vang vọng của chiến ca tín ngưỡng. Thân thể của Thilo bốc cháy, ngọn lửa màu trắng thiêu đốt Thilo đến khi hoàn toàn biến thành tro bụi.
Thứ còn sót lại trên mặt đất là một chiếc áo choàng của hồng y đại chủ tế.
Nếu nói Neberro ra tay hoành tráng thì Trâu Lượng có thể nói là khắc tinh của yêu tộc. Cấp bậc của Thilo tuyệt đối trên cấp vàng sáng nhưng khi đối mặt với chiến ca của Trâu Lượng lại không có chút sức để đánh trả. Trong ánh mắt của O"Donna và William hiển nhiên tràn ngập sự khen ngợi, trong sự khen ngợi còn thêm một lớp ý tứ gì đó không thể biết được.
Sự kiện của hồng y đại chủ tế Thilo kết thúc, đương nhiên không thể tuyên bố với bên ngoài hắn là yêu tộc. Đây là cách làm từ trước tới nay của Giáo đình, toàn bộ sự việc bị đè xuống một cách qua loa như thế, tất nhiên sau đó thành Doran không thể thiếu một đợt sàng lọc lớn.
Cả tỉnh Thần Ân bị một tin tức làm cho rung chuyển, Giáo hoàng đến thành Doran.
Đây tuyệt đối là một trận động đất. Mọi người đều biết một chút về tin tức thành Doran sắp làm một buổi tế thần nho nhỏ nhưng cũng chỉ giống như gió thoảng bên tai, là một buổi tế thần thôi mà, chẳng ai xem trọng điều đó.
Nhưng Giáo hoàng lại tự mình đến dường như là muốn làm lớn, quả thật nằm mơ cũng không ngờ được chuyện này. Arthur không phải bị đi đày tới đó sao, chuyện gì thế này, thân phận Giáo hoàng cao quý như vậy sao lại tự mình đến?
Đồng thời, theo sau còn có một danh sách khiến người ta phải trừng mắt há mồm, hội trưởng công hội chiến sĩ Monphistle, hội trưởng công hội nhà mạo hiểm O"Donna, Shaman Sablanca của tỉnh Thần Ân, Shaman Subaru của tỉnh Thần Diệu, người quản lý đội ngũ sứ đồ William. Người nào cũng là nhân vật lớn tiếng tăm vang dội, bình thường ngẫu nhiên một người cũng có thể làm nghiêng trời lệch đất, hiện giờ toàn bộ lại xuất hiện ở thành Doran.
Mẹ nó, lúc này có người nói Arthur là con riêng của Giáo hoàng tuyệt đối cũng có người tin, đây là vinh quang cấp bậc nào, ân sủng đến mức nào.
Chỉ tổ chức một buổi tế thần nho nhỏ đã được nể mặt như thế, quan trọng nhất là còn có nhiều nhân vật lớn như vậy, đúng là khó có thể tưởng tượng nổi.
Tế thần cần phải tổ chức, không những tổ chức mà còn phải làm cực kỳ long trọng.
Toàn bộ thành phố xung quanh thành Doran đều cảm thấy không bình thường, hồng y đại chủ tế Thilo biến mất, hiển nhiên ông ta mang nhiều người như thế đến gây phiền phức cho Arthur nhưng lại đụng đầu vào một tấm sắt, hơn nữa va mạnh đến mức hồn phi phách tán. Những nhân vật có quyền lực trong các tòa thị chính ở các thành phố xung quanh tất nhiên không biết sự tình ở bên trong, chỉ cho rằng Giáo hoàng nổi giận, một hồng y đại chủ tế vì đắc tội với thành chủ Arthur nên bị bốc hơi khỏi trần gian, nghe nói tài sản đã bị bí mật tịch thu, còn ai dám đắc tội nữa?
Hành động lớn ở thành Doran lan ra nửa tỉnh Thần Ân nhưng Shaman Sablanca của tỉnh Thần Ân lại làm chân sai vặt ở thành Doran, không còn cách nào khác, Giáo hoàng bệ hạ ở đó, Shaman cũng chỉ có thân phận sai vặt, ngay cả khi đại nhân thành chủ mở cuộc họp cũng chẳng có chỗ ngồi. Trong khi đó Trâu Lượng lại vui đến mức không thể khép miệng, trong lúc then chốt, cái đầu của Trâu thần côn vẫn vô cùng tuyệt vời, còn tuyệt vời hơn cả trong tưởng tượng của hắn.
Bên phía Avril đã đưa tin đến, vì những biến cố xảy ra bất ngờ khiến rất nhiều thương gia vẫn đang xem xét đều trở nên hào hứng, khứu giác của thương gia là nhạy bén nhất, một khi mùa xuân thứ hai của giáo đình bắt đầu sẽ dẫn đến một xu thế không thể ngăn nổi. Cho dù hệ thống quan cầm quyền hay công hội điêu khắc sư ban đầu cũng chỉ cho rằng đây là một sự điều chỉnh cân bằng chiến lược, hoặc là kế sách trong một giai đoạn nào đó, nhưng lúc đưa ra phản ứng thì lại phát hiện không phải như vậy.
Tuy cảm thấy kì lạ nhưng cũng không ngăn cản, mà Giáo hoàng đích thân đến thành Doran, nhất là gần đây Man Hoang và Phong chi quốc ở phía bên kia đánh nhau thảm khốc, còn Hannibal như mãnh hổ nhìn chằm chằm vào. Xuất hiện vào thời kì nhạy cảm như vậy chắc chắn là một dấu hiệu, chẳng lẽ đế quốc Mông Gia luôn nhượng bộ sắp thay đổi sao?
Mà Arthur chính là quân tiên phong?
Cho dù có thật hay không thì Giáo hoàng đã đến, lúc này các đoàn buôn lớn không thể không thể hiện một chút.
Buổi lễ tế thần nho nhỏ chẳng có gì thú vị, gia tộc Feller chỉ định đưa một đội buôn nhỏ đến tham dự bỗng lập tức phái một đội buôn cấp cao đến. Gia tộc Feller không phải là nơi bình thường, tin tức mà bọn họ nhận được tuyệt đối không giống tin tức lừa gạt truyền ra bên ngoài, mà càng biết rõ sự thật càng cảm thấy tình huống của Arthur không giống với mọi người, cho nên bọn họ nhất định phải làm chút gì đó, mà chỗ dựa để gia tộc Feller tung hoành ngang dọc chính là nắm bắt được thời thế.
Gia tộc Feller vừa hành động rất nhiều gia tộc khác cũng hành động theo. Cho dù không biết sự tình bên trong nhưng chỉ cần có não thì sẽ suy nghĩ được, người khác ăn thịt, bọn họ phải đi theo kiếm chút cháo.
Mà lúc này, toàn bộ đại chủ tế của tỉnh Thần Ân đều xuất phát về phía thành Doran, bình thường bọn họ vốn chẳng có cơ hội gặp được Giáo hoàng một lần, huống chi hiện giờ còn thừa một vị trí hồng y đại chủ tế, lúc này có thể để lại ấn tượng với Giáo hoàng thì xem như việc đã thành công một nửa.
Năm thành phố nằm gần thành Doran từng tham gia kế hoạch của Thilo hiện giờ giống như trời sập, trong mắt Giáo hoàng bọn họ chỉ là một đám lính quèn, muốn trừ bỏ bọn họ chỉ cần một câu nói là đủ. Mà trên thực tế Shaman Sablanca sớm đã không hài lòng với Thilo, không cần lời của Giáo hoàng ông ta cũng sẽ xử lí kỹ càng cơ cấu của thần miếu tỉnh Thần Ân.
Tuy nói núi cao hoàng đế xa, nhưng Giáo hoàng cũng có lúc đến tận nơi này.
Việc giải quyết hậu quả sẽ là một chuyện rất lộn xộn, dẫu sao cũng liên quan tới một vị hồng y đại chủ tế. Nhiều năm như thế, ông ta đã bố trí ở tỉnh Thần Ân không ít mầm họa, lần này tuy không thể nhổ sạch hết gốc rễ nhưng cũng tấn công đột ngột trong khi Thilo hoàn toàn không có chuẩn bị, nếu không thì thật sự có thể tạo thành một cuộc nội loạn trong nội bộ Mông Gia, đồng nghĩa với tạo cơ hội cho kẻ địch bên ngoài, vì thế địa vị của Trâu thần côn lại nâng lên một bậc.
Việc xử lí không cần Trâu thần côn nhúng tay vào, trợ lí của Giáo hoàng là đại nhân William nhất định có kế hoạch đầy đủ, nghĩ đến việc một tên yêu tộc lại xâm nhập vào Mông Gia lâu như vậy, hơn nữa còn tạo được thế lực mạnh mẽ, đúng là không thể thiếu một đợt sàng lọc.
Lúc này Trâu Lượng đang cùng Benedict mười lăm uống trà, Olivia đang ở bên cạnh rót trà cho hai người. Hai cô bé lợi hại nhất đế đô không nghi ngờ gì chính là Olivia và Michiwa, sự tinh nghịch Michiwa và sự hoạt bát của Olivia hầu như mọi người đều biết, mà một khoảng thời gian trước đây việc Olivia bỏ nhà đi cũng làm nổi lên một trận phong ba không nhỏ, nghe nói khiến đại nhân Bích Tú giận đến mức đập hư không ít đồ đạc.
Giáo hoàng không hề thấy bất ngờ về sự xuất hiện của OIivia, nhìn Arthur một cái, "Lá gan của tên nhóc nhà ngươi quả thật không nhỏ, ngay cả con gái của đại nhân Bích Tú cũng dám lừa mang di, ngươi có mấy cái đầu vậy."
Trâu thần côn cung kính rót đầy ly trà cho Giáo hoàng, "Bệ hạ, đây không phải là lừa tình mà là hai bên cùng tình nguyện, người xem một thằng nhóc nghèo như ta sao dám trêu chọc ai, nếu người không nâng đỡ thì ta toàn bị người khác ức hiếp, ta bị ức hiếp cũng không sao nhưng chuyện này lại liên quan đến thể diện của ngài."
Benedict mười lăm cũng không nhịn được bật cười, thằng nhóc này có lúc mang khí phách của anh hùng, có lúc lại xảo quyệt như cáo, nhìn Olivia, thực ra Giáo hoàng lại vô cùng hài lòng về mối quan hệ của hai người. "Thằng nhóc này có gì tốt, trừ dẻo mồm dẻo miệng thì không còn bản lĩnh gì, nói cho ông nghe có phải bị hắn lừa không, yên tâm, nếu hắn ức hiếp cháu, ông sẽ trói hắn lên giàn hỏa thiêu!"
Giáo hoàng làm bộ mặt nghiêm trọng nói, Olivia ở bên cạnh bị dọa giật nảy người "Không có, không có, là cháu tự nguyện, ông đừng trách phạt anh ấy."
Benedict mười lăm nhịn không được cười lớn vuốt râu nói, "Thằng nhóc nhà ngươi khá lắm, nhưng Neberro sẽ không để yên cho ngươi đâu."
"Ta biết bệ hạ lo lắng cho ta nhưng ta và Olivia đã quen biết nhau từ lúc ở Jerusamer, nửa chừng gặp chút trở ngại, Neberro hoàn toàn là yêu đơn phương, bụng dạ của ta rộng lượng nên không thèm so đo với hắn."
Nếu kị sĩ mặt trời nghe được lời này e rằng thật sự sẽ phun ra một lít máu ngay tại chỗ, da mặt dày đến mức này quả là đã hết thuốc chữa.
Giáo hoàng lại không hề để ý, "Lần này cũng xem như ngươi vô tình lập được công lao nho nhỏ, nói đi, có thiệt thòi gì không?"
Quá trình trừ khử Thilo có thể thuận buồm xuôi gió như vậy chính là nhờ dùng vô chiêu thắng hữu chiêu, trong đó Arthur là mắt xích quan trọng nhất. Nếu hàng ngũ sứ đồ thật sự có hành động gì lớn, với sự thận trọng của Thilo e rằng sẽ bứt dây động rừng, muốn giải quyết vấn đề với tổn thất nhỏ thế này dường như là điều không thể nào.
"Bệ hạ thần uy, chỉ vẻn vẹn một thằng hề thích dối trên gạt dưới thì có là gì, nhưng ngài mở miệng nói giúp chuyện của ta và Olivia một chút đi mà, đại nhân Bích Tú mà nổi cơn lên thì ta cũng rất đau đầu."
Giáo hoàng không kìm được mỉm cười "Thằng nhóc nhà ngươi gây chuyện rồi bảo ta dọn dẹp, tính khí của Bích Tú, ai dà, thôi được rồi, chuyện này ta nói giúp các ngươi, nhưng cũng chỉ trì hoãn được một thời gian, tương lai ra sao các ngươi vẫn phải tự mình suy nghĩ".