Bây giờ thì xem ra người ta chẳng những nể mặt mà còn có quan hệ thân thiết, lúc đầu cửa hàng thú linh Mạnh Nhất cắm rễ ở đế đô chính là do O"Donna bảo lãnh, ban đầu có người còn cho rằng do đối nghịch với Bích Tú nên O"Donna mới làm vậy, nhưng bây giờ xem ra là hoàn toàn do bản thân Arthur lo liệu.
Quan hệ với Shaman Subaru thì không cần phải nói rồi, cộng thêm một đệ tử của hắn dẫn dắt là Thomas, Arthur coi như đã có hậu thuẫn là cả tỉnh Thần Diệu.
William xuất hiện thì làm cho thế lực ngầm âm thầm kinh sợ, có vài người không sợ đắc tội Shaman, không sợ đắc tội Công hội nhà mạo hiểm, nhưng nếu đắc tội hàng ngũ sứ đồ thì nếu có biến mất cũng không hiểu sao lại biến mất.
Lời đồn đại rất nhiều rằng đại nhân William nợ Arthur rất nhiều tiền.
Vấn đề là rất nhiều người đều nghĩ tại sao đại nhân William lại có thể nợ tiền được, hắn nợ ai càng nhiều chính là người đó có may mắn càng lớn, nhưng chẳng ai có cơ hội như vậy.
Thời buổi này, không ai có thể làm cho William đi vay tiền hắn.
Mà Arthur lại có thể, bản lĩnh cực lớn, đánh bại Murphy, buộc Man Hoang ký hạ khế ước cắt đất, đây quả thực là bản lĩnh cực lớn rồi, mặt kệ có phải là Giáo đình đã hỗ trợ không, nhưng sự thật vẫn rành rành đó.
Có thể nói, sự kiện Thilo làm cho mạng lưới mối quan hệ tích lũy từ rất lâu rồi thoáng cái phun ra hết.
Trong tình hình này, nếu như lại còn thêm mối quan hệ với Olivia nữa, hắn đã trở thành một minh tinh óng ánh của Mông Gia rồi.
Đối mặt với vấn đề của Gina, Trâu Lượng trịnh trọng lắc đầu, "Gina, chúng tớ là bạn, bất kể là ai, chỉ cần nếu muốn gây bất lợi cho Emma thì phải bước qua xác tớ đã".
Kỳ thực là Gina nói đùa, cô hỏi thăm dò thôi, không nghĩ tới Trâu Lượng trả lời nghiêm túc như vậy, có điều nói thật ra thì trong lòng cũng khó chịu, nhưng cũng vui cho Emma.
"Coi như bạn qua cửa, không phải gặp ai cũng yêu." Gina nói.
Trâu Lượng đỏ mặt, hắn biết Gina nói đến truyện Olivia, nhưng tình cảm giữa hắn và Olivia rối rắm phức tạp, cũng không thể giải thích cặn kẽ cho mọi người được, mà cũng không cần phải giải thích.
Ngừng một chút, "Tuyết nữ yêu vương là một yêu vương ít tuổi nhất trong Tứ đại yêu vương, quả thật cũng là một yêu vương duy nhất chưa từng gây hại cho Thú tộc chúng ta, chỉ có điều năm đó Benedict 8 lo lắng rằng Tuyết yêu nữ vương sớm muộn sẽ rời khỏi không gian tuyết vực mà xâm lấn đến đất liền, nên mới có cuộc thánh chiến lần đó."
"Thánh lệnh đưa đến tay tớ, chúng ta cùng nhau chấp hành nhiệm vụ, đều là do sắp xếp phải không?"
Trâu Lượng hỏi.
"Cái này đến mãi sau tớ mới biết, nói chính xác thì tớ mới là kẻ bị liên quan đến, cụ thể thì không rõ, nhưng đều bắt nguồn từ thân phận bạn, đến cùng bạn là có lai lịch gì, vì sao Giáo hoàng lại coi trọng bạn như vậy?"
Gina tò mò hỏi ngược lại, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Lượng, "Bạn thật sự không phải là có quan hệ gì với Giáo hoàng chứ?"
"Để tớ nghĩ lại, nhưng điều đó căn bản là không thể nói, thật sự thì tớ cũng cảm thấy kỳ lạ."
Lượng nhún vai, vốn tưởng rằng hắn hiểu rõ mọi thứ, nhưng gần đây hắn càng ngày càng phát hiện, hắn cứ như thể đã đi trên một con đường do người khác sắp xếp cả rồi vậy, chỉ có điều trước kia hắn căn bản không phát hiện ra, bây giờ hắn đã trưởng thành, nên có thể cảm nhận được rồi.
Nhưng mà ít nhất có thể biết rằng sự sắp đặt này không phải là hại hắn, mà là đang trợ giúp hắn, đương nhiên cũng tràn ngập rất nhiều những nguy hiểm và khảo nghiệm.
Nào biết Arthur không có nói láo, "Tớ cũng là gần đây cũng mới biết được, dường như bạn càng trưởng thành lên, thì mọi chuyện xoay quanh bạn ngày càng rõ ràng. Chuyện khác tớ không biết quá nhiều, nhưng hàng ngũ sứ đồ thì quả thật như vậy, bạn cho rằng đại nhân William thật sự là như vậy sao, hắn chú ý tới bạn quá mức bình thường rồi, còn luôn tìm bạn mà vay tiền. Tớ cảm thấy đây là do mối quan hệ mà bạn đã bị kéo vào đó, đối với việc này, cả cha tớ cũng không rõ, có thể biết chân tướng rõ ràng chỉ có ở chính William đại nhân thôi."
Trâu Lượng cũng rơi vào suy ngẫm, hắn trên người có vật gì mà làm cho những người mạnh như thế coi trọng nhỉ? Nguồn tại http://Truyện FULL
Xuyên việt? Bọn họ muốn đem mình về nghiên cứu cách trở lại thời kỳ trước?
Lượng vỗ vỗ đầu, mọi thứ đều chỉ có một mấu chốt, có thể vẫn là ở trên người Giáo hoàng.
"Tình hình Emma thì tất nhiên đại nhân William biết, nhưng chuyện này lại được giữ kín, tớ dám khẳng định rằng ngoài đại nhân hàng ngũ sứ đồ đều không có ai biết, hơn nữa mọi người đều giữ im lặng. Giáo hoàng bệ hạ chắc chắn cũng biết, nhưng lại cố ý tỏ ra như không có chuyện gì, tớ nghĩ bạn nên lưu ý lại, có phải lúc Emma trọng thương, vai trò của thánh lệnh cũng là do Giáo hoàng nói cho bạn?"
Gina nói.
Trâu Lượng đột nhiên vỗ đầu, khi giữa hắn và Giáo hoàng nói chuyện, nhưng Giáo hoàng lại cố ý đổi sang đề tài khác, lúc đó ý thức của Tuyết nữ vẫn còn chưa đi vào thân thể Emma.
"Arthur, bạn có phát hiện ra không, sau khi Tuyết nữ tiến vào thân thể Emma, không hề có hành động gì của yêu tộc, ngược lại còn vì bạn mà ra tay nhiều lần, cái này không phải là thói quen của yêu tộc."
Bị Gina nhắc nhở như vậy, quả thật như thế, Tuyết nữ không hề làm hại người khác, thậm chí còn vì bảo vệ thành Doran còn ra tay đã giết không ít kỵ binh Man Hoang, bình thường thì nàng chỉ thích xem sách, thỉnh thoảng mới tìm hắn gây chút phiền phức. Lại càng phải kể đến một bí mật dọa người, chính là lần Trâu Lượng cùng với Tuyết nữ "cao trào", quả thật lần đó là ngoài ý muốn, cũng là một bí mật không thể nói.
"Bạn cũng cảm thấy không đúng à, tớ cảm thấy bạn cần phải giữ quan hệ tốt với Tuyết nữ, nhìn thấy Thilo là đủ biết, ý thức ba yêu vương khác đều đã hồi phục. Giáo đình bây giờ đã không còn là Giáo đình năm đó nữa, chúng ta cần đồng minh, bây giờ Tuyết nữ cũng coi như là một nửa người thú rồi. Nếu như có thể tranh thủ thì cố gắng mà tranh thủ, ít nhất cũng không thể để biến thành kẻ thù của chúng ta". Gina nói tiếp. "Đương nhiên đây cũng chỉ là phỏng đoán của tớ, có phải Giáo hoàng bệ hạ có ý này hay không thì cũng khó nói, nhưng tốt nhất là duy trì tình trạng hiện tại, phía trên mà không hỏi, bạn tốt nhất nên thuận theo. Còn về Emma thì tớ cảm thấy bạn càng không được lo lắng, trên thế giới này có thể tìm được người mà đối phó được Tuyết nữ, sợ rằng trừ Giáo hoàng bệ hạ ra, chắc chắn không tìm được người thứ hai."
Trâu Lượng đột nhiên cũng cảm thấy có lý, chính mình lo lắng mù quáng, Emma và Tuyết nữ chung một thân thể, muốn làm thương tổn Emma cần phải đi qua một cửa của Tuyết nữ trước, sự lợi hại của Tuyết nữ thì hắn cũng tương đối rõ ràng, quả thực đó… chính là cá bơi ngược dòng, Trâu Lượng tự nhận là rất thiên tài nhưng mỗi lần huấn luyện với Tuyết nữ đều bị nàng ngược đãi chẳng ra gì.
Bây giờ nghĩ lại, dường như Tuyết nữ cực kỳ hưởng thụ cái khoái cảm ngược đãi hắn.
Cay cú thật, mặc kệ nó, Giáo hoàng là lão cáo già, William cũng chỉ là người hưởng lợi luôn luôn không bao giờ chịu thiệt, hắn nghĩ nhiều như vậy làm gì, chỉ cần mọi người sống bình yên đã tốt lắm rồi.
Đối với Trâu Lượng, hắn chẳng quan tâm cái gì là thần hay yêu, chỉ cần đối với hắn tốt, hắn sẽ đối tốt lại!
"Cực kỳ có lý, là một sứ đồ Thần thú, tớ sẽ toàn lực mà tác động Tuyết nữ làm cho nàng trở về lại vòng tay Thần thú, Thần thú ngài lòng dạ rộng lớn, chắc chắn sẽ tiếp nhận tín đồ này."
Trâu Lượng lại khôi phục bản sắc thần côn.
Gina bật cười, "Bạn thật là to gan lớn mật. Đúng rồi, lần này Giáo hoàng bệ hạ chắc chắn sẽ không thể không tặng thưởng bạn, bạn đưa ra yêu cầu gì?"
Một câu hỏi lại đặt ở chỗ khó xử rồi, "Cái này, quả thật cũng không có đòi hỏi gì."
"Được rồi, được rồi, tớ biết rồi, đồ sắc lang ạ!"
"Tớ là Bear, không phải Wolf!"
"Bạn nhìn lén tớ tắm, tớ đi nói với Emma, đúng rồi, còn có Olivia nữa!"
Gina hừ lạnh một tiếng.
Chính khí lẫm liệt, Trâu thần côn sợ hãi rồi, "Chị, em sai rồi, chị nghĩ cách nào phạt em, em cũng chịu".
Gina cực kỳ hài lòng cái loại thái độ biết nhận sai này của Trâu Lượng, "Lại đây, bóp vai cho chị gái đi, gần đây vì chuyện của em nên chị sắp mệt chết rồi."
"Vâng, lại ngay đây."
Trâu thần côn vội vàng lại gần bóp vai cho Gina, vì người đẹp mà phục vụ cũng là một loại hạnh phúc mà, Trâu Lượng cũng thật sự rất cảm ơn Gina, vì chuyện thành Doran mà nàng cũng bận rộn không ít.
Gina vốn chỉ đùa một chút, Trâu lượng giơ hai tay lên cũng xem như được rồi, nhưng lại bị tay Lượng nắm lấy vai, cảm giác tê tê mềm dại đó lập tức truyền khắp toàn thân, Lượng không phải cố ý nhìn hướng xuống dưới, chỉ là thuận thế, nhòm xuống phía dưới ngực.
Lập tức tay của Lượng vô thức mạnh một chút, làm cho Gina có điểm không thoải mái, ngẩng đầu vừa định nói một hai câu, thấy ánh mắt của đối phương, Gina cũng không chịu nổi rồi, nàng tận tình, tận tình phải …
"Chết này tên lưu manh, chết đi!" Gina xoay người một vòng quét ngang, cái đùi trắng như tuyết lướt qua thành một đường vòng cung, cảnh xuân bất chợt lộ ra.
Tuy trước kia định lực của Trâu thần côn cũng đã khá cao mà cũng cảm thấy máu mũi dâng lên rồi, mà lúc này Gina mới nhận ra mình lại bị thiệt lớn rồi, chẳng phải bị hắn nhìn thấy hết rồi sao.
Chợt thấy Gina phun ra khí thế giết người, Đại tế ti liền phi bắn ra ngoài với tốc độ như tia chớp, còn không quên đem cửa đóng lại. Gina tức giận, nàng lại để cho hạng người xấu xa như vậy chiếm hời rồi.
"Đại mĩ nữ, cảm ơn nhé."
Ngoài cửa truyền đến tiếng cười Trâu Lượng, trong phòng Gina mặt đỏ bừng, nhưng ngay lập tức, nàng tự tiến lại gương đánh giá lại mình một chút, xem ra sức hấp dẫn của mình vẫn không giảm mà.
Gina vẫn đúng là xem nhẹ chính mình rồi, trong số các người đẹp tại thành Doran, người nổi danh nhất là nàng và Lộ Dao, Lộ Dao là sen tuyết, còn Gina tuyệt đối là hoa hồng có gai, kinh diễm mà khó xơi, nhất là khi nàng phụ trách công việc tình báo, càng không ai dám trêu chọc, cho dù có người ngưỡng mộ thì cũng chỉ có thể len lén.
Còn Joyner thì thật sự không nổi danh, người biết đến nàng cũng không nhiều, tiểu miêu nữ dựa theo kiếp trước chính là loại phụ nữ sống khép kín, thiếu đi kiến thức cơ bản của cuộc sống, không thích náo nhiệt, đương nhiên khi chấp hành nhiệm vụ lại là chuyện khác.
Tính cách Joyner căn bản không hứng thú với việc làm náo loạn, ngủ nướng, phơi nắng, ám sát chính là niềm vui lớn nhất của Joyner, tuy nhiên tại sao hai của tính cách đó sao lại trái ngược thì không ai có thể nghĩ ra?
Trên đường trở về, Trâu Lượng đụng vào một người, hiển nhiên, đây không phải là ngẫu nhiên mà gặp mặt, bởi vì đối phương là Neberro Sanchez.
Neberro xoay người nhìn thấy Trâu Lượng, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, "Thành chủ Arthur, đợi ngài một lúc rồi."
Tâm tình Trâu Lượng rất nhẹ nhàng, đã giải quyết được nghi vấn trong lòng, chắc chắn cần buông tay tiến hành kế hoạch của mình, mặc dù Neberro chỉ tùy ý giúp một tay vửa rồi, nhưng cũng chỉ là vạch trần ra một phần tảng băng. Chỉ có điều lấy địa vị của hắn và Neberro, chắc chắn không thể xuất hiện quyết đấu rồi, chỉ có điều ở Thông thiên cảnh thì sẽ có đánh nhau không biết chừng, nhưng cũng phải xem xét cơ duyên thôi.
"Đại kỵ sĩ trưởng có chuyện gì thì chỉ cần thông báo một tiếng là được rồi."
Neberro cũng thầm than, người này đối mặt với áp lực của mình như vậy mà vẫn thản nhiên, năm đó lần đầu nhìn thấy Arthur tại thế giới ngầm, khi ấy hắn chỉ là chiến sĩ đồ trắng cỏn con, trực giác của Neberro đã nói với hắn, người này là đối thủ, quả thật bây giờ đã nghiệm chứng ý nghĩ của mình khi đó, Arthur bây giờ đã thực sự trở thành đối thủ cạnh tranh lớn nhất của hắn.