Lần đầu tiên thành Doran gặp phải tấn công Bran ra tiền ra sức xem như kết được một mối nhân duyên, à không thú duyên. Lần thứ hai Arthur đến hắn đứng về phía Arthur, lần này còn có thể nói là hắn nhìn thấu cục diện, còn lần thứ ba Hồng y đại chủ tế dẫn quân đến đây, nếu là người khác về cơ bản đều ngả về phe Thilo rồi, nhưng thời điểm mấu chốt hắn vẫn chịu đựng được, nhờ vậy mới có tiền đồ trời cao biển rộng bây giờ.
Không phải Bran không có mâu thuẫn, chỉ có điều hắn đột nhiên nghĩ ra, nếu còn phản bội nữa thì hắn thật sự không còn giá trị gì. Hắn đã đưa ra một quyết định theo cảm tình duy nhất trong cuộc đời, mà quyết định này đã cứu hắn một mạng, cũng cứu cả gia tộc Bran.
Không hề nghi ngờ, việc gia tộc Bran trỗi dậy là tất nhiên. Arthur cần nhân thủ ở bản địa, mà bây giờ dưới vinh quang của Giáo hoàng thành Doran hiển nhiên đã trở thành một thành lớn của tỉnh Thần Ân.
Giáo hoàng đích thân đến, nếu như xây không tốt thì chính là không coi trọng Giáo đình, hoặc Shaman Sablanca quá bất tài, bất kể lý do nào thì thành Doran cũng phải tốt lên.
Gần đây Bran làm việc càng nghiêm túc, càng thấp giọng hơn. Tránh thoát một kiếp, hắn càng kiên định đi theo bước chân Arthur, thành chủ đúng là tàn nhẫn, thủ đoạn thông thiên, trước đó một chút phong thanh cũng không có, vậy mà một Hồng y đại chủ tế cứ thế thăng thiên. Đương nhiên Bran cho rằng Trâu Lượng cũng tham dự trong vụ này, cho hắn thêm một lá gan cũng không dám đùa mánh khóe trước mặt Trâu Lượng nữa, nếu không có trời mới biết sáng mai thức dậy sẽ như thế nào.
Đối với Arthur, Bran đã thực sự cảm thấy kính sợ.
Tuy nhiên Bran cũng đã thật sự cảm nhận được tôn nghiêm, các thành chủ, Quan cầm quyền gì đó xung quanh trước kia thấy hắn chỉ biết đưa tay mò lợi ích, vậy mà bây giờ đều bắt đầu tìm hắn xưng huynh gọi đệ lôi kéo quan hệ, cuộc đời xuống chó lên voi, đúng là kịch tính.
Một buổi tế thần nho nhỏ nhờ có sự xuất hiện của một loạt đại nhân vật trong đó có Giáo hoàng nên đã trở thành vô cùng náo nhiệt. Nếu chuyện tương tự diễn ra tại đế đô thì cho dù có nhiều người tham dự hơn cũng sẽ không có hiệu quả này, nhưng một loạt nhân vật rời khỏi đế đô đến đây thì hiệu quả thực sự chấn động.
Hiển nhiên Trâu Lượng là người rất giỏi trong nắm bắt cơ hội. Biển người đổ về thành Doran, tất cả mọi khách sạn nhà dân đều kín người hết chỗ, chỉ cần ngươi có một chỗ ở trong thành Doran đã có thể kiếm tiền, điều này làm cho thành Doran đã nghèo quen bỗng nhiên biến thành thiên đường. Truyện được copy tại Truyện FULL
Khi rất nhiều đoàn buôn tập hợp cùng nhau thì đương nhiên có thể đạt thành không ít dự án hợp tác, huống hồ thành Doran vốn đã có sẵn cơ hội làm ăn kiểu chợ đen, rất nhiều người đến đây đều để thương lượng về các dự án này.
Không biết có bao nhiêu đoàn buôn chen nhau tới ký thỏa thuận như vậy với phòng thị chính, đương nhiên mục đích có thể bất đồng, có một số đoàn buôn dứt khoát đến chỉ để đưa tiền, chỉ cần đưa được tiền là được, không đưa được bọn họ mới lo lắng.
Có điều các thương nhân thực sự cũng đang suy nghĩ về giá trị thương nghiệp của thành Doran, đối với bọn họ thì ý nghĩa bản thân của thành Doran không lớn. Quan trọng là tương lai có thể trở thành một "trường hợp đặc biệt" hay không, đó chính là nếu như Giáo hoàng chấp nhận cho thành Doran tiến hành giao dịch với các nước khác thì thành Doran sẽ thành mảnh đất vàng.
Nhưng hiện nay các loại giao dịch vẫn chỉ được giao dịch ngầm, chưa có dấu hiệu mở cửa rõ ràng, vì vậy lợi nhuận thu được cũng không nhiều, còn môi trường cư trú của thành Doran cũng chỉ ở mức bình thường.
Bran đã cảm thấy rất hài lòng, có điều hắn hơi kì quái vì dặn dò của thành chủ. Có vài mảnh đất bị khoanh lại không được cho thuê, càng không được bán, hầu như những mảnh đất này đều ở xung quanh một vòng tròn lớn.
Mặc dù không rõ nhưng Bran cũng không dám hỏi, chỉ thắc mắc trong lòng tại sao có tiền lại không kiếm, đến lúc Giáo hoàng trở về, mặc dù không thể nói người đi trà nguội nhưng muốn náo nhiệt như bây giờ thì rõ ràng là mơ mộng hão huyền.
Dù không rõ nhưng Bran vẫn chấp hành mệnh lệnh của Arthur rất quyết đoán.
Chương trình tế thần hầu như đều đã chuẩn bị xong, mà Giáo hoàng cũng không thể ở đây lâu quá. Trâu thần côn có một chuyện rất khoái là được chỉ huy Neberro làm cái này cái nọ, đương nhiên là lấy danh nghĩa Giáo hoàng. Giáo hoàng có nói, đến thì phải hỗ trợ, dù sao cũng không có việc gì làm.
Trâu Lượng không thể khách sáo với tình địch kiêm đối thủ của mình được, hết thời gian này thì không còn cơ hội nữa. Neberro và các kị sĩ trật tự hắn dẫn theo đều rất tức giận, mặc dù là ở đế đô bọn họ cũng ăn trên ngồi trước, vậy mà đến thành Doran lại biến thành chân chạy việc, có đôi khi còn phải vận chuyển hàng hóa gì đó, nhưng vì có danh nghĩa Giáo hoàng nên tức giận đến mấy cũng không dám làm gì.
Tuy nhiên Trâu Lượng cũng phải khâm phục, tâm tính của kỵ sĩ mặt lìn quả thực không chê vào đâu được, lúc nào hắn cũng cười tủm tỉm, cho dù là chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi người ta cũng có thể làm nghiêm túc như chuyện liên quan đến an nguy của Mông Gia khiến cho Trâu Lượng không hề có cơ hội đắc ý.
Đương nhiên Trâu Lượng cũng không có thời gian kèn cựa với Neberro, buổi tế thần mới là quan trọng.
Buổi tối hôm trước ngày tế thần Trâu Lượng triệu tập toàn bộ bộ sậu của mình lại, sáng hôm đó Avril cũng đã kịp trở về, mặc dù rất mệt nhưng cô bé tỏ ra rất hưng phấn.
"Ngũ muội, lần này em vất vả quá. Số đoàn buôn đến Doran lần này cao gấp năm lần kì vọng, tiền bạc vô số".
"Không sao, đây là việc của em mà". Avril mỉm cười.
"Ngũ muội, em đừng khách sáo với đại ca, lúc nên tranh công thì phải tranh công. Em không biết đâu, thị trấn Gió Thu của anh cũng kín người hết chỗ rồi, sướng thật, kể cả mấy chỗ ngóc ngách xó xỉnh cũng có người muốn thuê".
Bạn học Randy rất đắc ý, thời gian trước sự "thoáng đãng" của thị trấn Gió Thu thật sự làm cho Randy đau đầu, đúng là thê lương, gió thu quét lá rụng. Để kiếm mấy mối làm ăn Randy phải vất vả không kém gì ma cô, mà lần này cuối cùng cũng được nắm quyền chủ động.
Avril cười cười, Cote bên cạnh cũng cảm thấy không đành lòng, "Ngũ muội, tế thần xong phải bảo đại ca mời em một bữa thật đàng hoàng vào".
"Được rồi, tốt lắm, cứ như thằng đại ca này ác độc lắm ấy. Vi Vi, sau khi tế thần chấm dứt em muốn làm gì anh cũng chiều".
Trâu Lượng nói, rõ ràng Avril đã gầy hơn trước, nhiều chuyện xảy ra như vậy quả thực nàng cũng rất mệt mỏi.
Avril cười gật đầu.
"Nhị đệ, tam đệ, mấy chỗ anh bảo bọn em vẫn giữ lại đấy chứ?"
"Giữ rồi, nhưng mà khó chịu lắm. Vì sao tiền vàng lấp lánh trước mặt mà không nhặt?"
Randy sắp phát điên vì tiền vàng rồi, hắn nghèo sợ rồi, làm trấn thủ mới biết xây dựng thành trấn chuyện gì cũng phải có tiền. Thị trấn Gió Thu trước kia cho tiền người ta cũng không đến mở mang, bây giờ có người muốn cho tiền mà lại không lấy.
Trâu Lượng cười cười, "Đợi hết ngày mai các em sẽ biết".
Mọi người lại thảo luận về một số chi tiết và hoạt động chúc mừng trong buổi tế thần. Avril đã mời các đoàn biểu diễn đến, thành Doran là trung tâm buổi tế, thị trấn Phong, thị trấn Gió Thu là địa điểm phụ, mà sau khi giải quyết được vấn đề của thị trấn Sói Tuyết thì tộc sói cũng có thể đến ba điểm này để tham gia lễ mừng.
Lúc này Joyner đi tới bên tai Trâu Lượng nói vài câu, Trâu thần côn dừng lại, "Về cơ bản chính là như vậy, các em thảo luận tiếp đi, anh có chút việc cần xử lý".
Nói rồi hắn vẫy vẫy Olivia, trong lúc họp Olivia rất ngoan không nói lung tung bởi vì trừ Cote và Randy thì những người khác ở đây đều cảm thấy đột ngột với sự xuất hiện của nàng. Muốn mọi người tiếp nhận thì cần có thời gian, dù sao thì công chúa Gabriel cao quý quả thật có chênh lệch rất lớn với bọn họ.
"Sao thế?"
"Mẹ em đến rồi", Trâu Lượng cười khổ nói.
Nên đến cuối cũng vẫn phải đến.
Đương nhiên Bích Tú đại nhân sẽ không ở chỗ hắn, chỗ ở của bà do Neberro sắp xếp, còn việc bà đến có quan hệ gì với kị sĩ mặt trời không thì không thể biết được.
Tránh cũng không tránh được cho nên Trâu thần côn quyết định chủ động xuất kích.
Tại thành Doran đây là lần đầu tiên Trâu thần côn phải chờ đợi như vậy, có điều vì Olivia nên hắn cũng cố chịu đựng. Olivia nắm tay Trâu Lượng, trong lòng cũng cảm thấy có lỗi.
Đợi hồi lâu một quản gia mới đi ra nói đại nhân Bích Tú mệt, hôm nay không tiếp khách.
Trâu thần côn mạnh mẽ bóp chết cảm giác muốn chửi mắng từ trong cổ họng, không gặp thì nói bà nó từ sớm đi, bà nội Bear.
Không gặp thì không gặp, hắn kéo Olivia quay đi. Quản gia ngăn cản đường đi, "Tiểu thư, phu nhân bảo tiểu thư ở lại".
Trâu Lượng trừng mắt, "Cút sang một bên, đừng có chọc ta".
Nói rồi hắn kéo Olivia đi mất. Bích Tú hắn cũng không để ý chứ đừng nói loại cáo mượn oai hùm này. Nếu không phải sợ Olivia khó xử thì hắn đã cho chỗ này một mồi lửa rồi. Tưởng bố không học được cách cư xử của đám công tử ăn chơi chắc?
Dù sao cũng có Giáo hoàng ở đây, có gây ra chuyện gì cũng có Giáo hoàng lau mông rồi.
Huống hồ ngày mai Trâu thần côn còn phải tặng Giáo hoàng bệ hạ một đại lễ.
Olivia ngoan ngoãn đi theo Trâu Lượng, trước kia nàng không có dũng khí phản kháng quyền uy của mẹ nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy nàng cũng biết muốn có hạnh phúc thì bản thân mình phải cố gắng.
Có vài người nhất định cả đêm không ngủ.
Trời vừa sáng hoạt động chúc mừng của buổi tế thần đã bắt đầu. Trên tất cả đường phố của thành Doran, thị trấn Phong và thị trấn Gió Thu đều là các loại hàng quán, còn có các tộc ca múa, loại náo nhiệt này trăm năm nay thành Doran không thấy, cho dù là cả tỉnh Thần Ân cũng ít khi được thấy.
Các đại nhân vật đến từ nhiều nơi cũng tập hợp một chỗ trò chuyện, giao lưu mới thành tình cảm, đây là cơ hội hiếm có.
Tầm cỡ Quan cầm quyền, Đại tế ti và quý tộc có hàng trăm người, đương nhiên đều đến vì Giáo hoàng. Có thể tận mắt nhìn thấy Giáo hoàng đã là vinh quang, chỉ có thân phận không thấp mới được đến địa điểm chính, còn ai tới chậm hoặc quan hệ không đủ thì chỉ có thể đến phân hội tại thị trấn Phong hay thị trấn Gió Thu mà thôi.
Đến trưa Giáo hoàng lên đài, phía sau là đám người O'Donna, Subaru, Sablanca. Giáo hoàng cũng cử hành một nghi thức khai mạc tế thần ngắn gọn.
Dù sao cũng đã đến, cộng thêm Trâu Lượng không ngừng thuyết phục nên Giáo hoàng cũng quyết định giúp hắn một lần. Mặc dù biết trong lòng tên nhóc này có tính toán gì nhưng Benedict mười lăm cũng không tiện mở miệng, suy cho cùng thì như vậy chẳng khác tát thẳng vào mặt nguyên lão hội, mà hiện nay còn chưa phải lúc.
Lần này xem như vui với dân, nhưng trong đám đông đâu đâu cũng có người của hàng ngũ sứ đồ và đoàn kỵ sĩ trật tự. An toàn của Giáo hoàng là cực kì quan trọng, ám sát là thứ luôn khó lòng phòng bị, huống hồ đây là ở sát biên giới. Sợ rằng các đế quốc xung quanh từ lâu đã biết tin Giáo hoàng đến rồi, tất nhiên trong đám người này cũng có gián điệp nước ngoài lẫn vào.
Coi như Benedict mười lăm đã cho Trâu Lượng một thể diện cực lớn.
Các loại hoạt động dần dần lắng lại, tất cả mọi người đều cúi đầu vô cùng thành kính, đây là sự tôn kính đối với Giáo hoàng, dù sao vinh uy ngàn năm của Giáo đình vẫn còn thâm căn cố đế.
Kỳ thực nơi càng heo hút thì ảnh hưởng này lại càng lớn, mà như tại đế đô, bởi vì có sự đấu đá trong nguyên lão hội nên ảnh hưởng của Giáo đình lại không rõ ràng như vậy.
Có những tín đồ thành kính xúc động đến mức run rẩy, đại khái có thể cùng hô hấp một bầu không khí với Giáo hoàng cũng là một loại hạnh phúc, nói không chừng sau khi chết có thể được lên thiên đường.