Trâu thần côn luôn luôn không ngại học hỏi, cho dù thái độ Tuyết nữ không tốt, thậm chí còn bắt nạt hắn nhưng Trâu thần côn chỉ cần nghĩ đến việc chính mình cũng từng xxx nàng thì tâm tình đã tốt hơn một chút.
"Chẳng lẽ Lôi yêu vương đã thức tỉnh?" Trâu Lượng hơi kinh hãi, hắn đã được thấy uy lực của Tuyết yêu nữ vương, mà Tuyết yêu nữ vương vẫn là yêu vương yếu nhất trong bốn yêu vương.
"Chưa, ta không có cảm giác, có điều yêu vương chúng ta có thể cho người thú mượn sức mạnh".
"Yêu tộc?" Trâu Lượng ngẩn người, không nghĩ tới Yoria lại là yêu tộc.
"Không phải, yêu tộc cũng là yêu, còn trong đa số trường hợp thì đây là một loại giao dịch", Tuyết nữ nói mơ hồ, "Khát vọng của người thú đối với sức mạnh có thể khiến bọn họ làm rất nhiều chuyện".
Trâu Lượng gật đầu, xem ra chuyện này thật sự phức tạp, có điều Trâu thần côn rất giỏi đơn giản hóa những sự tình phức tạp. Kết luận của hắn là: Đối phương là kẻ thù, hơn nữa có hậu thuẫn, phải cẩn thận!
"Tuyết nữ, nể mặt chút đi, cho Emma ra chăm sóc ta".
Không thể không nói lúc bị thương Trâu thần côn vẫn thích sự dịu dàng của Emma chứ không phải sự lạnh lùng của Tuyết nữ, nhất là Tuyết nữ còn không ngừng tấn công trái tim yếu ớt của hắn. Lúc nên nghỉ ngơi thì phải nghỉ ngơi.
"Đợi ngươi đỡ hơn rồi nói tiếp", Tuyết nữ từ chối cực kì không nể mặt, hơn nữa nói xong đi luôn, đúng là không coi Trâu đại thần côn ra gì.
Đối với cả thành Doran Emma đều là một tồn tại rất đặc biệt, mọi người không biết Emma có lai lịch gì, chỉ biết đây là đại phu nhân của thành chủ đại nhân, thành chủ đại nhân rất tôn trọng nàng, ngay cả tiểu công chúa Gabriel cũng rất sợ nàng. Quan trọng nhất là mọi người đều đồn đại đệ nhất cao thủ của thành Doran không phải thành chủ đại nhân mà thành chủ phu nhân.
Bất kể đi tới đâu Emma cũng đều nhận được sự tôn trọng đặc biệt, Tuyết nữ tựa hồ cực kì hưởng thụ loại đãi ngộ này, chẳng hạn như ngồi xe ngựa hưởng thụ sự khen ngợi và cảm ơn của người thú. Có thể nói Trâu thần côn cũng không biết hưởng thụ như vậy.
"Arthur, anh đừng giận. Em cảm thấy chị Tuyết nữ không muốn để Emma lo lắng vì nhìn thấy hình dạng anh bây giờ", Olivia nói.
"Ơ, sao thế nhỉ? Em đứng về phe cô ta từ nao giờ? Oli, em là người của anh mà!"
Chỉ còn lại hai người, Trâu thần côn lại bắt đầu mồm mép, mưu đồ đen tối.
Mặt Olivia ửng đỏ, "Em còn không phải người của anh".
Âm thanh rất nhẹ, rất êm, trong nháy mắt thú dục của Trâu thần côn bị đốt cháy hừng hực, chỉ tiếc bây giờ Trâu thần côn lòng có dư mà sức không đủ.
Tựa hồ cảm nhận được khát vọng của Trâu Lượng, mặt Olivia càng đỏ hơn, "Đợi anh khỏi thì làm gì cũng được".
Trâu Lượng trải qua chuyện nguy hiểm như vậy Olivia cũng đã nghĩ thoáng ra. Thời gian trước nàng quả thật có ý tránh Trâu Lượng, dù sao tộc Swan cũng tương đối coi trọng cái này. Mẹ Bích Tú bên kia vẫn mập mờ nước đôi, càng chưa nhận được sự tán thành của gia tộc, nếu như đã xảy ra cái kia, trở thành phụ nữ thì là trái với sự giáo dục được tiếp nhận từ nhỏ. Nhưng nhìn thấy hình dạng Trâu Lượng hiện nay Olivia chỉ muốn ngay lập tức hiến dâng cho Trâu Lượng. Cuộc đời rất ngắn, nếu bỏ lỡ có thể sẽ vĩnh viễn không còn nhận được.
Tiểu công chúa cũng đang trở nên trưởng thành, đương nhiên Trâu thần côn hiển nhiên không biết sự thay đổi này, hắn chỉ khát vọng mình khỏi nhanh một chút để còn hái đóa hoa mềm mại này, như vậy mới được tận hưởng cả ba giai đoạn non nớt, thanh xuân, thành thục của cái đẹp.
Sự kích thích dâm côn tăng cao, tinh thần phấn khởi quả thật có thể kích thích sức sống của tính mạng, cho nên tốc độ khôi phục của Trâu thần côn tương đối nhanh. Hơn nữa trong lúc chữa thương không ngừng có người đẹp tới thăm, Lolita đến rất thường xuyên, có thể thấy vị quý nữ tộc báo đến từ đế đô này đang cố gắng tiếp cận, thậm chí còn đã làm tốt quan hệ với Olivia. Lolita không thể tiếp xúc với Emma, hiển nhiên Tuyết nữ không thích nàng, nếu không phải có qua lại với Olivia trong không gian tuyết vực thì sợ rằng ngay cả Olivia cũng bị gạt bỏ. Nhưng Lolita và Olivia lại không có gì ngăn cách, ngược lại càng có tiếng nói chung, dù sao xuất thân na ná như nhau, rất nhiều phương diện có thể trao đổi.
Mấy ngày nay tiếp xúc Lolita phát hiện nàng muốn thay thế bất cứ ai cũng đều là viển vông, sau khi chứng kiến Arthur đánh bại Yoria với uy lực đáng sợ nàng cũng rõ ràng người nam giới trước mắt này tuyệt đối không phải vật trong ao. Có lẽ rất nhiều người cảm thấy hắn rất may mắn, nhưng trên thực tế người nào thật sự hiểu sức mạnh của hắn mới biết hết thảy những gì hắn đạt được hiện nay tuyệt đối không phải nhờ may mắn, đó là sự thể hiện của sức mạnh, mà tương lai hắn sẽ mạnh hơn, mạnh đến khó tin.
Đây không chỉ là sức mạnh cá nhân, Lolita xuất thân gia tộc lớn cực kì rõ ràng một người chỉ biết tu luyện cho dù có mạnh đến mấy cũng bất quá là vũ phu. Nhìn thành Doran bền chắc như thép cũng thấy hắn có tài năng kiệt xuất trong quản lí thành phố. Bản thân hắn còn có một loại hấp dẫn đặc thù làm cho một đám người mạnh sẵn lòng làm việc cho hắn, lúc đầu nàng còn không hiểu tại sao Arthur có thể làm cho đối thủ của hắn như Peloponnisos bất chấp tất cả đến giúp hắn?
Không thể không nói trong đó có một thứ gọi là chân thành.
Đối với quý tộc thì chân thành rõ ràng là xa xỉ phẩm lớn nhất, là thứ không mua được.
Lolita rất thông minh, nàng cảm thấy mình phải kịp thời điều chỉnh tâm tính.
Thấy Lolita lại đến làm phiền Gina cũng cảm thấy hơi khó chịu. Con bé này không có chuyện gì làm hay sao mà cứ quanh quẩn ở đây. Mặc dù Lolita đến đã khiến Arthur gặp nguy hiểm nhưng kết quả lại rất tốt, tin tức Arthur lại một lần nữa chiến thắng Yoria truyền bá ra ngoài không thể ngăn cản. Kỳ thực bây giờ các đại đế quốc và các bộ lạc đều đang chú ý mật thiết đến tin tức của thành Doran. Cuộc đại chiến giữa Phong Chi Quốc và Man Hoang thời gian trước là cuộc chiến tranh có quy mô lớn nhất những năm gần đây, trận chiến này đã biến Yoria thành người nổi tiếng, uy danh ma sư tử vang vọng các đại đế quốc, lấy sức vàng sáng trung cấp đánh chết hai người mạnh vàng sáng thượng đỉnh, sự thật này càng làm cho danh tiếng của ma sư tử được phủ thêm một tấm lụa hồng.
Nhưng một người như vậy lại thảm bại trong tay vị tế ti thần kỳ này, vô số người đều cảm thấy tò mò, vị tế ti, vị Hồng y đại chủ tế hai mươi tuổi này đến cùng là tồn tại kiểu gì?
Ba đầu sáu tay?
Vai năm tấc rộng thân mười thước cao?
Quan trọng nhất chính là vị Hồng y đại chủ tế này nhất ngôn cửu đỉnh, nói được thì làm được. Hồng y đại chủ tế liên tục buộc Man Hoang cúi đầu cũng làm cho thương nhân các nơi tràn ngập lòng tin đối với sức mạnh của thành Doran, từ đó thúc đẩy bọn họ làm ra quyết định phải đến thành Doran.
Tóm lại từ phương diện nào đó thì tai nạn lần này lại là chuyện tốt, mặc dù quá trình hơi nguy hiểm một điểm.
"Chị, em quyết định rồi, em phải trở thành một phần tử của thành Doran!" Lolita đi thẳng vào vấn đề làm cho Gina đang uống nước suýt nữa phun ra.
"Chị cứ tưởng em chuẩn bị trở về chứ", Gina nói lạnh nhạt.
"Chị Gina, em nghĩ bọn chị đã biết âm mưu của gia tộc Nicola, hiện nay thành Doran có thể gặp nguy trong sớm tối!"
Lolita quyết định nói thẳng.
Gina nhìn thoáng qua Lolita tựa hồ không hề bất ngờ với tin tức này, "Thì sao, đây là thỏa thuận của ba gia tộc lớn, tựa hồ em cũng không có cách nào thay đổi".
Quyết định của gia tộc sao có thể thay đổi vì một cá nhân, kể cả khi người này rất quan trọng.
"Không nhất định, chị quên em là người thừa kế của gia tộc sao? Trên thực tế trong gia tộc cũng có không ít người phản đối hành động lần này, cha chị và cha em chính là hai trong số đó, chỉ cần chúng ta cố gắng một chút thì cũng không phải không có khả năng thay đổi".
"Ha ha, thử nói ý nghĩ của em xem nào!" Gina nói.
"Chỉ cần Arthur lấy em!" Lolita cười.
Gina lại nghẹn một chút, "Em có thể đừng háo sắc như vậy hay không, thật mất mặt gia tộc chúng ta!"
"Chị à, cơ hội không thể mất, đã mất là không thể trở lại. Chị biết hắn thời gian dài hơn em, hắn là người kiểu gì, có thể làm được những gì chắc chị cũng rõ hơn em. Chẳng lẽ chị cho rằng em làm như vậy là không đáng sao?"
Gina lại cứng họng, bởi vì cô em họ này của nàng cũng rất thông minh. xem tại TruyenFull.vn
"Có lẽ em nói đúng, có điều em ra điều kiện với Arthur như vậy sợ rằng sẽ không có kết quả tốt", Gina cười khổ nói, không biết cô em họ này của mình làm sao, nhớ hồi ở đế đô cô nàng cao ngạo cỡ nào, từ nhỏ đến lớn luôn có vô số người theo đuổi.
"Ơ, chuyện tốt đưa lên cửa như vậy mà còn có người từ chối?" Lolita sửng sốt.
"Ha ha, trước hết mùi giao dịch ở đây quá đậm, thứ hai là còn ẩn chứa đe dọa. Em phải rõ ràng tên Arthur này rất không thích bị đe dọa".
Gina nói, đối với các quý tộc thì loại giao dịch này chính là thứ quá bình thường, nhưng đối với Arthur thì lại không phải. Loại nhượng bộ do bị uy hiếp này sẽ không xuất hiện trên người Arthur, nhất là hắn còn có phương pháp giải quyết rồi.
Gina thở dài, kỳ thực nàng cũng đã do dự rất lâu, thời gian này không phải nàng không chú ý. Quả thật Lolita đã thích Arthur, hơn nữa dù sao gia tộc Jackman cũng là họ hàng, mặc kệ nói thế nào thì đây cũng là cơ hội.
"Lolita, nếu như gia tộc Jackman có thể chủ động từ bỏ cơ hội này và kết minh với thành Doran thì chuyện của hai người có thể sẽ có hi vọng", Gina nói.
Lolita ngẩn người yên lặng một hồi lâu, "Chị họ, em không thuyết phục được gia tộc làm như thế..."
"Ha ha, Lolita, kỳ thực việc em thích Arthur tốt nhất phải suy nghĩ tỉnh táo. Chị thấy hầu như em chỉ suy nghĩ từ góc độ của mình. Nếu làm như vậy sẽ rất có lợi cho gia tộc, và tình cảm đơn thuần sẽ tốt hơn mang màu chính trị. Đương nhiên chị cũng biết bây giờ chẳng còn mấy tình cảm là đơn thuần nhưng em phải biết trong mặt này Arthur vẫn là một người rất thuần túy. Chị chỉ nói thế, còn quyết định thế nào là chuyện của em, chị cũng không can thiệp".
Kỳ thực làm bà mối như vậy Gina cũng rất tủi thân, nói đến nước này rất nhiều chuyện đã rõ ràng, hành động của Lolita sẽ quyết định đến kết quả cuối cùng.
Lolita đã đi, bây giờ đã đến lúc xác định kết quả.
Những gì Gina nói đã làm nàng xúc động, từ trước tới nay nàng đều chỉ đứng trên góc độ của chính mình, nàng chỉ biết nàng cần chứ không để ý người khác có cần nàng không. Mà cái gọi là "cần" này cũng được thành lập trên nền tảng đe dọa, đương nhiên từ lập trường của Lolita thì đây là nàng đang cứu vớt thành Doran trong thời khắc sống chết.
Nhưng nàng đã quên một điểm, thời khắc sống chết này chính là do người nhà của nàng tạo ra.
Trâu Lượng không chĩa mũi nhọn vào nàng đã là không tệ rồi, cũng may Trâu thần côn nhìn nhận vấn đề tương đối rõ ràng, nhưng điều này không có nghĩa hắn thật sự dễ ức hiếp.
Hắn đang hiệp thương với Lolita, từ góc độ lâu dài thì điều này có lợi cho cả song phương, nhưng đối với những kẻ không tuân thủ quy củ thì Trâu Lượng cũng không ngại cho đối phương một bài học.
Sau khi trở về quả thật Lolita đã suy nghĩ rất nghiêm túc, nhưng đầu óc nàng kiểu gì cũng không chấp nhận được điều này. Bản thân nàng là con cưng của trời, nàng đã chấp nhận tủi thân chia sẻ với người khác, thậm chí gia tộc còn sẵn sàng đương đầu với sự trả thù của gia tộc Nicola và gia tộc Feller. Nghĩ đi nghĩ lại, kiều gì nàng cũng thấy Arthur và thành Doran được quá nhiều lợi ích.
Lolita và Olivia vẫn có khác biệt rất lớn, Olivia đơn thuần hơn, theo quan điểm của quý tộc thì chính là ấu trĩ. Nhưng người ấu trĩ thường thường đều rất hạnh phúc.
Olivia đang tản bộ cùng Trâu Lượng trong thị trấn Sói Tuyết, mặc dù thành Doran cũng rất tốt nhưng còn quá ồn ào, không có lợi cho tĩnh dưỡng. Phong cảnh của thị trấn Sói Tuyết dễ làm mọi người thả lỏng hơn, tâm tình thoải mái hơn.