Hùng Binh Cận Chiến

Chương 27: C27



Diệp Quân Lãng nhắc đến đề tài này, mấy bảo vệ đều bắt đầu ngo ngoe rục rịch.

Ngô Văn Minh đảo mắt, nói: “Anh Lãng, anh không biết chứ, người đẹp trường chúng ta nổi tiếng khắp các đại học. Trong bảng xếp hạng người đẹp của các trường đại học hàng năm, trường chúng ta đều đứng top 1”

“Lão Ngô rất am hiểu phương diện này, nói đến người đẹp trong trường chúng ta, lão Ngô có thể kể ba ngày ba đêm” Trương Dũng cười nói.

Diệp Quân Lãng nói: “Nếu trường chúng ta có nhiều người đẹp như vậy, chắc mấy người rất hạnh phúc, đúng chứ?”

“Nói là vậy, nhưng bọn tôi chỉ là bảo vệ nho nhỏ, không đức không tài, chỉ có thể đứng nhìn từ xa, không dám đến gần” Ngô Văn Minh nói tiếp: “Nhưng anh Lãng thì khác. Anh Lãng đẹp trai tài giỏi, khí thế siêu phàm như vậy, bộ đồng phục an ninh mặc trên người anh Lãng đều tăng lên một cấp bậc. Cho nên với thực lực của anh Lãng, các người đẹp của khoa hay trường đều khó thoát khỏi bàn tay của anh Lãng - không đúng, là khó thoát khỏi Ngũ Chỉ Sơn của anh Lãng!”

Diệp Quân Lãng không nhịn được bật cười: “Lão Ngô, trình độ nịnh nọt chết tiệt của cậu đã lên một tầm cao mới.”

“Ha ha ha.”

Trong phòng an ninh vang lên tiếng cười, đám Lý Phi, Trương Dũng, Lâm Húc Đông cũng cười to.

“Anh Lãng, em cũng cảm thấy lão Ngô nói đúng. Anh không biết chứ, lúc ở cổng trường có rất nhiều nữ sinh chết mê dưới khí thế dũng mãnh của anh, đều chủ động đến xin phương thức liên hệ của anh đó.” Lý Phi nói.


Diệp Quân Lãng vội vàng nghiêm mặt nói: “Anh em, đàn ông phải có chí hướng rộng lớn, sao có thể sa vào tình yêu nam nữ? Cứ làm tốt công việc bảo vệ này đi đã. Hơn nữa, cho dù tôi cởi hết quần áo nằm trên giường chờ người đẹp đi lên, người ta sẽ cắn câu sao.”

“Ha ha ha!”

Đám người Ngô Văn Minh, Lý Phi, Trương Dũng, Lâm Húc Đông đều không nhịn được cười to.

Bọn họ cảm thấy Diệp Quân Lãng là một người rất thú vị, bình dị gần gũi, không có bất kỳ khoảng cách mới lạ nào.

Ban đầu bọn họ còn tưởng rằng với bản lĩnh siêu phàm, Diệp Quân Lãng sẽ khinh thường làm bạn với bọn họ, bây giờ xem ra bọn họ nghĩ nhiều rồi.

“Anh Lãng, nhưng nói thật công việc bảo vệ của trường mình không dễ làm.” Trương Dũng cảm thán.

“Là sao?” Diệp Quân Lãng hỏi.

Trương Dũng nói tiếp: “Sinh viên trường chúng ta có thể chia thành hai loại. Một loại là thiên chỉ kiêu tử, bọn họ thi lên bằng thực lực của chính mình. Loại thứ hai là con quan, con nhà giàu, thiếu gia tiểu thư nhà giàu đó không dễ chọc, bọn họ cũng không coi bảo vệ chúng ta ra gì. Bọn họ thường xuyên không tuân thủ quy tắc, thi thoảng bọn họ phá hư quy tắc, nếu đi lên khuyên bảo ngăn cản, có ngày thiếu cánh tay mất cái chân. Ngoài ra, trường chúng ta còn có mấy nhóm thế lực, mấy nhóm thế lực này được gọi là những kẻ bắt nạt học đường, đừng nói mấy bảo vệ cỏn con như chúng ta, trước mặt mấy thế lực đó, sợ rằng ngay cả hiệu trưởng cũng không làm gì được.”

Diệp Quân Lãng gật đầu, qua cuộc trò chuyện với đám Trương Dũng, hắn cũng có chút hiểu biết về cách cục thế lực phức tạp trong đại học Giang Hải.

Điều này cũng bình thường.

Đừng tưởng rằng đại học là một tháp ngà voi không tranh không đoạt, trên thực tế đại học là một xã hội thu nhỏ.

Nơi có người sẽ có giang hồ, nơi có giang hồ sẽ có phân tranh.

Sau khi nghe xong, Diệp Quân Lãng cũng không có suy nghĩ gì đặc biệt, cũng không thèm để ý.

Hắn làm binh vương Long Ảnh, chém giết nhiều năm trên chiến trường, trải qua vô số lễ rửa tội của máu và lửa, dưới sự giết chóc máu lạnh, đạt được cái tên “Satan”, sao hắn có thể để ý một vườn trường nho nhỏ chứ?

Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, đột nhiên có người gõ cửa.


Ngô Văn Minh đi mở cửa, nhìn thấy một sinh viên đứng bên ngoài, mặt mũi bầm dập, trên mặt còn có dấu vết vừa mới giảm nhiệt.

“Là cậu?”

Ngô Văn Minh ngạc nhiên, anh ta nhận ra người này, đây chính là nam sinh trong sự kiện ở cổng trường - Hứa Nhạc.

Hứa Nhạc gật đầu, nói: “Cảm ơn các anh đã giúp tôi.”. Truyện Dị Giới

“Không cần cảm ơn. Muốn cảm ơn thì cậu cảm ơn anh Lãng đi. Anh ấy mới là người giúp cậu.” Ngô Văn Minh nói.

Diệp Quân Lãng cũng quay đầu, thấy Hứa Nhạc, hắn hỏi: “Hứa Nhạc, sao cậu lại đến đây? Vết thương sao rồi?”

Hứa Nhạc nhìn thấy Diệp Quân Lãng, kích động nói: “Bác sĩ nói tôi chỉ bị thương ngoài da, không bị thương xương cốt nên không sao. Hôm nay cám ơn anh rất nhiều.”

“Cậu ngồi xuống đi đã, tôi cũng có chuyện muốn hỏi cậu.” Diệp Quân Lãng nói.

Hứa Nhạc gật đầu, đi vào ngồi xuống.

Diệp Quân Lãng hỏi: “Tại sao đám người kia lại đuổi theo cậu? Còn muốn vu oan giá họa cho cậu. Cậu từng chọc phải bọn họ?”


Nghe đến đây, Hứa Nhạc tức giận nói: “Đám người đó là xã hội đen ở vùng này. Mấy ngày nay khai giảng, bọn họ chặn đường tôi, muốn tiền học phí của tôi. Năm trước bọn họ từng tống tiền tôi. Năm trước tôi không thể trả được học phí, phải vừa làm vừa học mới nộp đủ. Năm nay bọn họ vẫn muốn tống tiền, tôi không chịu, bọn họ ra tay đánh tôi, sau đó tôi chạy về trường học...”

“Bọn họ cướp tiền học phí?” Diệp Quân Lãng nhíu mày.

Hứa Nhạc gật đầu nói: “Đúng vậy. Thật ra không chỉ tôi bị tống tiền, rất nhiều sinh viên trường chúng ta bị bọn họ tống tiền. Đặc biệt mỗi năm vào dịp khai giảng cũng là lúc người nhà chuyển tiền đóng học phí vào thẻ, nhân dịp này bọn họ đã tống tiền bọn tôi. Bọn họ thường bắt nạt các sinh viên không quyền không thế như tôi. Có mấy sinh viên gia nhập các nhóm thế lực nên không bị bọn họ đến tống tiền.”

Sắc mặt của Diệp Quân Lãng tối sầm lại, trong mắt tràn đầy lạnh lẽo.

Đối với rất nhiều gia đình không giàu có, cung cấp nuôi dưỡng một đứa trẻ đo học phải mất một khoản chỉ tiêu rất lớn, thậm chí có vài gia đình không thể gom đủ tiền nộp học, phải đi vay tiền bạn bè họ hàng.

Nếu số tiền này bị một vài phần tử bất hợp pháp cướp mất, đối với sinh viên và gia đình này, đây sẽ là một cú sốc rất lớn, thậm chí sẽ hủy hoại tương lai của sinh viên này.

Tiền học phí của sinh viên giống như tiền cứu mạng, đám người này lại có thể xuống tay được, thực sự quá phát rồ.

“Không ai quản chuyện này sao? Không ai bảo cảnh sát?” Diệp Quân Lãng nhíu mày, nhìn về phía đám người Ngô Văn Minh: “Mấy người không biết chuyện sinh viên bị cướp mất tiền học phí sao?”

Dứt lời, đám Ngô Văn Minh, Lý Phi xấu hổ cúi đầu không nói.