Để tăng cường độ chính xác cho mũi tên , Phạm Long đã nghĩ ra phương án là dùng thước ngắm. không phải thước ngắm kiểu như súng ống thời hiện đại, mà là thước đó được gắn trực tiếp vào cánh cung. Nhưng lại không hề ảnh hưởng đến độ chính xác cũng như sức kéo cũng cung tên.
Đầu tiên chính là hướng dẫn đám cung tiễn thủ phương pháp ngắm tam điểm. đuôi mũi tên, đầu mũi tên và mục tiêu.
Lấy cánh tay cầm cung làm trụ, giữa cánh tay và nách sẽ hợp với nhau thành một góc vuông, tư thề này là tư thế bắn cung tiêu chuẩn tại vị trí cách xa trong vòng 100.
Nếu bắn mục tiêu ở khoảng cánh 150 mét, cánh tay sẽ nâng lên 10 độ, mà khoảng cách 10 độ này đã được xác định trên cánh cung, chỉ cần giương cung lên, mắt nhìn thẳng sẽ nhìn thấy điểm cột dây kia.
Cứ như thế ở khoảng cách 200 mét và 300 đều như thế, cứ mổi cách xa 50 mét là nâng cung thêm 10 độ.
Mọi người tùy theo sức kéo của mình, mà có thể tùy chính thước đo.
Có được thước ngắm chuẩn xác, mọi người chỉ cần kéo cung hết sức mình, không cần ái ngại về cách dùng lực hay sợ lực quá yếu hay quá thừa sẽ ảnh hưởng đến độ chuẩn xác của mũi tên.
Vì đây là bài học mới, ngay cả Võ Tánh hau Nguyễn Sí đều không biết, nên cả một bọn chăm chú học hõi kỹ năng bắn cung mới này.
Quả thật khi dùng thước ngắm, bắn vào các mục tiêu sẽ chuẩn xác hơn rất nhiều. Phạm Long để một ngày cho đám cung tiễn thủ làm quen với cung tên của mình. Nên cũng không có đôn thúc huấn luyện như mọi khi.
Đêm hôm đó quả thật mọi người đều được hưởng một bưa no say, bọn họ không còn phải ăn cơm độn củ nữa, thức ăn cũng không có nhạt nhẽo, vì đã có muối, kèm theo đó cá cũng có không ít, nếu như có thêm một chút rượu nữa, như thế cuộc đời sẽ trọn vên hơn rất nhiều.
Mọi người cùng thôn dân vui chơi bên đống lửa tới tận khuya mới đi nghỉ.
Giờ tý canh ba, đây là thời điểm lúc giữa đêm khí lạnh tràn lan, sương bắt đầu xuông mọi người đã chìm say trong giấc mơ nồng.
" cong! Cong!" trong đêm thanh vắng như vậy lại có tiếng chiêng báo động. trong quân doanh chỉ có một số ít người cố gắng mở mắt xem xét tình đã có chuyện gì xảy ra. Một số khác vẫn lăn đùng ra ngủ.
" Mã mẹ nó! Đang ngủ! thằng điên nào đánh chiêng báo động thế!" mấy tên ham ngủ bực dọc mắng chưởi.
Tiếng chiên càng lúc càng vang to, một số tên đã chạy ra bên ngoài, nhưng cả khu doanh trại tối đen như mực chỉ thấy trên tháp canh có một bóng người to lớn đang không ngừng gõ chiên báo động.
" Con mẹ mày! Có để yên cho ông mày ngủ không!" một tên nhịn không được mà chửi ầm lên.
" Ah!" một tiếng hét thảm vang lên, chỉ thấy tên kia bàn chân đã bị một mũi tên xuyên thấu cắm thẳng xuống dưới nền đất lạnh lẽo.
" Địch tập! địch tập!" những doanh trai khác quát lớn, mọi người liền xông ra ngoài, lúc này trên người bọn họ chỉ là một chiếc quần cộc, ngoài ra cũng chẳng còn gì trên tay.
Dưới ánh lữa bập bùng, một số tên mắt tinh đã thấy Phạm Long đứng nghiêm trang tại quãng trường, binh khí giáp trụ trên tay đã sẵng sàn
" Tất cả! tập hợp!" Phạm Long gầm lên giận giữ.
Những quân lính kia như những coi cừu non lục tục xếp vào hàng, bộ dáng lôi thôi khôi không thể tả.
" ta đã đáng chiên lệnh đến ba lần! làm so đến giờ này các ngươi mới tập hợp!" Phạm Long giận dữ quát.
" lúc này là ban đêm mà!" một tên tiểu đội trưởng không nhịn được mà kháng nghị.
" vậy địch tập đến! có phải các ngươi chạy ra ngoài nói! Đợi chút sáng mai rồi hãy tập! bây giờ là ban đêm! Cho ta ngủ ?" Phạm Long quát mắng.
Tên kia ngay lập tức im bặt miệng lại.
" từ lúc này trở đi! Bất kể khi nào! Bất kỳ thời gian nào, sáng trưa chiều tối, nắng hay mưa, hay trời đông giá rét, nếu như nghe tiếng chiên báo động phải lập tức trang bị đầy đủ tập hợp tai nơi này. Đây chính là quân lệnh. Nếu trong vòng một khắc ( 15 phút) người nào không tập hợp cũng như không mang trang bị đầy đủ trên người, kẽ đó cùng tiểu đội của hăn đều phải chịu phạt!"
300 con người phía dưới co đầu rụt cổ không dám nói một câu nào.
" còn không mau mang trang bị vào!" Phạm Long lại gầm lên.
Mấy tên kia ngay lập tức những con cừu non lao vào trại của mình mà thay trang bị lên người.
Quả thật một khắc sau, mọi người đã trang bị đầy đủ, cung tên, ống tên, tên, băng tay, găng tay.
Phạm Long nghiêm mặt nhìn từng tên trong hàng ra lệnh
" Tất cả chạy khắp quân doanh 5 vòng! Chạy xong thì giải tán!"
Nói xong Phạm Long cũng trở về căn nhà của mình để nghỉ ngơi.
" Công Tử! làm như thế có quá lắm không!" Võ Tánh cũng không hiểu nguyên nhân tại sao Phạm Long lại làm như thế.
" Nguyên Võ à! Ta làm tất cả cũng vì sinh mệnh của bọn họ thôi. thử nghĩ mà xem nếu như kẻ địch lời dụng trời tối mà tập kích sẽ như thế nào. Nếu không luyện tập từ bây giờ hậu quả sẽ vô cùng khó lường.
Ngươi yên tâm đi! Bọn họ sẽ quen thôi mà!" Phạm Long có chút cười khoái chí.
Phạm Long chợt nhớ lại những ngày tháng tham gia nghĩa vụ quân sự, dường như bị báo động lúc nửa đêm là chuyện bình thường như cơm bữa, thậm chí có hôm báo động xong bắt đi nhảy cóc 100 mét rồi cho về đi ngủ, thậm chí có ngày bắt cùng nhau đi tè rồi cho đi ngủ.
Đây là một đêm mệt mỏi với đám tân binh, sau một đêm bị hành hạ, gần như đến khi gà gáy bọn họ mới có thể về giường đánh một giấc.
Ngủ chưa được một canh giờ ( 2 tiếng) tiếng chiêng báo động lại vang lên. Ngay lập tức một số tên đã chạy ra ngoài quảng trường, một số tên khác đương nhiên là còn ngái ngủ , ngáy o o.
Phạm Long liếc nhìn chỉ chưa tới 200 người tập hợp, Phạm Long liền nở một nụ cười băng lãnh.
" Nguyễn Sí!" Phạm Long quát nhẹ.
Nguyễn Sí liền hiểu ý, ngay lập tức cho bầy chó của mình xông vào trại của mấy tên kia. Ngay sau đó là những tiếng chó sủa inh ỏi, kèm thoe đó là tiếng la thét dữ dội.
Rất nhanh gần 100 thanh niên bị lôi ra ngoài, sắc mặt vô cùng hoảng sợ.
" Ta xem các ngươi vẫn còn buồn ngủ à! Vậy các ngươi đi tắm sông một giờ rồi lên! Nhớ phải lặn cho sâu! Nếu không tắm sẽ không sạch!" Phạm Long nhàn nhạt nói.
" ah! Không được! nước rất lạnh!" một tên dị nghị.
" các ngươi tưởng ta đang đùa với các ngươi à!" Phạm Long gầm lên giận dữ.
" mấy tên kia đương nhiên là không dám chống đối phạm long rồi ngay lập tức xếp thành hàng nhảy xuống sông tắm sáng sớm"
Số còn lại cũng phải chịu khổ không ít, buổi sáng chưa có gì vào bụng mà phải luyện tập bài tập vượt chướng ngại vật tổng hợp, bọn họ kiệt sức đến xanh cả mặt.
Buổi sáng cứ thế trôi qua, đến khi mặt trời lên cao bọn họ mới được dùng bữa sáng. Quả thật là một cực hình.
Phạm Long cũng không có huấn luyện quá tàn khốc, hầu như chủ 4 5 ngày mới báo động một lần. vì đã ăn đau khổ một lần, nên những lần báo động về sau bọn họ đều chấp hành nghiêm túc.
Ngoài việc huấn luyện thể lực cũng như kỹ thuật bắng cung ra, Phạm Long còn huấn luyện bọn họ tấn công theo đội hình, bắn cung theo khoảng cách, bắn tên liên tục. hầu như trong vòng một tháng một đám tân binh đã lột xác một cách rõ ràng.
Bọn họ không những có thể bắn cung tên chuẩn xác tại khoảng cách xa, hơn nữa kỹ thuật kéo cung, cũng như bắn tên nhanh cũng đã rất thành thục. hơn nữa còn có thể bắn cung ở nhiều tư thế khác nhau, vừa chạy vừa bắn cung, vừa bò trường vừa bắn cung. Bắn cung lúc đang trên cây, bắn cung lúc trèo trên thang,. . .
Đó là thuộc về mãng huấn luyện quân lính, còn về mãng hậu cần Phạm Long cũng đề ra nhiều phương pháp giúp quân sĩ của hắn có thể sinh tồn tốt hơn.
Trong chiến đấu dã ngoại, thức ăn cùng nước uống là thứ quan trọng nhất. binh pháp có nói, muốn đem quân đi đánh thứ đầu tiên phải chuẩn bị là quân lương.
Mà lương thực thời này vận chuyển cực kỳ phiền phức, hơn nữa mổi lần bắt lửa nấu cơm sẽ dễ dàng làm lộ hành tung khi hành quân.
Đối với thời đại này, vấn đề quân nhu, lương thực cực kỳ khó giải quyết, thậm chí vì lương thực có thể dẫn đến thành bại của một trận chiến.
Nhưng đối với Phạm Long mà nói đây là một chuyện khá là dể giải quyết, nhưng tiêu hao thì lại khá lớn.
Phương pháp rất là đơn giản, mỗi quân lính sẽ tự trang bị cho mình thức ăn, hơn nữa thức ăn đều là lương khô có thể dùng ngay mà không cần phải nấu lên, vừa tốn thời gian, vừa dể bị bại lộ vị trí đóng quân.
Để thực hiệp hương pháp này, Phạm Long đã dùng da thú may cho mỗi người một chiếc ba lô. Bên trong ba lô có thể chứa được một bộ quần áo, lương khô có thể sử dụng liên tiếp trong vòng một tuần, một bình nước, một sợi dây thừng. Trọng lượng chứa của mỗi túi là là 30 cân ( 15kg).
Còn vấn đề lương khô, không phải là loại bánh nướng rồi đem đi phơi khô đâu, nếu ăn như vậy thì làm sao có sức mà chiến đấu được.
Lương khô mà Phạm Long chế tạo đó chính là dùng gạo nấu chín, sau đó được trộn vào một ít tóp mỡ heo, một ít muối cho vừa miệng, kèm theo một tí thịt cá đã được luộc chín.
Sau đó tổ hợp cơm được nén chặt thành một khối, mỗi một khối có khối lượng tương đương một bữa ăn. Sau đó khối cơm được đem đi hong qua bếp lửa để cơm tránh bị hỏng mốc. đồng thời được bảo quản trong giấy gói dầu. như thế có thể bảo quản lương khô lên đến 3 tháng, thậm chí là hơn.