Hùng Ca Đại Việt

Chương 37: Biệt Viện Cổ Gia



“ Công Tử! trên đời này có loại rượu đỏ như máu!” Võ Tánh sau khi rời khỏi Chân gia phường thị, cuối cùng hắn cũng không nhịn nỗi mà phải hỏi.

“ ha ha ha! Đương nhiên là có, còn có loại vàng như hổ phách, hay màu nâu sậm, thậm chí là trong như nước cũng có!” Phạm Long hiển nhiên trả lời.

Nghe đến rượu tốt, mắt Võ Tánh sáng rực.

“ Công Tử! ngươi có ủ được không!” Võ Táng thèm nhỏ dãi.

“ ha ha ha! Đương nhiên! Rượu đối với ta không phải thứ dùng để uống! nó chính là vàng! Chính là sinh mệnh của các binh sĩ!” Phạm Long cười nói.

Nếu như là Vàng Võ Tánh có thể tạm hiểu chính là dùng rượu để buôn bán kiếm lời, nhưng còn là sinh mệnh của quân sĩ, điều này còn rất khó hiểu đối với Võ Tánh.

Chính xác! Phạm Long dự định sẽ ủ một lượng lớn rượu, nhưng rượu này không phải là rượu thông thường dung để uống, mà hắn muốn dùng rượu đế chiết xuất cồn.

Trong chiến tranh cổ đại, việc bị thương do đao kiếm thương giáo là điều hiển nhiên, số quân sĩ chết trực tiếp trong chiến trận chủ yếu chỉ rơi vào một phần ba mà thôi. Số còn lại là do bị thương quá nặng, vết thương bị nhiễm trùng dẫn đến việc hoại tử và dẫn đến cái chết.

Vì thế sau khi đánh trận xong, kiểm ra quân số cũng như mang thi thể quân sĩ về, những quân sĩ nào còn sống, nhưng bị thương quá nặng cũng sẽ bị chính đồng đội của mình giải thoát khỏi sự đau khổ.

Phạm Long đương nhiên sẽ không muốn chuyện này xảy ra, việc điều chế Cồn chính là phương thức hiệu quả nhất để khử trùng vết thương chống hoại tử.

Lần này Phạm Long cùng Võ tánh đi đến khi thành Đông Trấn Mê linh.

Trấn Mê Linh chia thành hai phần, nội thành và ngoại thành, nội thành có trọng binh canh gác dành cho các danh môn vọng tộc các nhà quyền quý sinh sống.

Nội thành có ba cổng thành đi vào là thành đông, thành nam và thành bắc. mà khu nhà mà Hầu Chính giao cho Phạm Long mà một căn biệt viện tại Thành Đông, chủ nhân trước kia chính là một thương nhân họ Cổ, nghe nói họ Cổ này cấu kết với quân phản loạn, có bằng chức xác thực, toàn gia tộc đều bị tru di, tịch thu gia sản.

Phạm Long còn nghe nói khu biệt viện Cổ gia này, vì bị thảm sát quà nhiều, oán khí tích tụ, ban đêm thường hay xuất hiện ma đốn lửa, thế nên biệt viện này vẫn còn đễ trống.

Khu biệt viện này khá lớn, được chia làm hai phần nội viện cùng ngoại viện, diện tích ước tính khoảng 3000 mét vuông. Chiếm một diện tích khá lơn tại khu thành đông, nhưng có tin đồn bị ma ám, nên không ai dám ở.

Phạm Long cùng Võ Tánh bước vào khảo sát xung quanh, nơi này sớm đã trở thành một hơi hoang tàn, mạng nhện giăng đầy các chéo cửa, càng tạo nên khung cảnh rùng rợn quỷ dị.

“ Công tử! ta nghe người xung quanh nói nơi, này vào ban đêm thường xuất hiện những đốm lửa màu xanh cực kỳ quỷ dị!” Võ Tánh nói.

“ Không có gì! Chỉ là xương người, bốc cháy mà thôi!” Phạm Long tỏ ra hửng hờ.

“Xương Cháy!” Võ Tánh khó hiểu.

Sau đó Phạm Long nói sơ lược về nguyên tố hóa học, cũng nhưng cái mà người ta gọi là ma đốt lửa la như thế nào.

“ Xem ra lần này chúng ta cần chuẩn bị rất nhiều thứ a!” Phạm Long khảo sát xong liền thầm nghĩ.

Cổ Phủ chính là một nơi cực kỳ tốt, cực kỳ rộng rảy, xung quanh biệt viện đều có tường vây bao bọc, phần ngoai phủ cũng khá là rộng lớn, có thể dùng sửa sang lại làm tửu lâu, còn trong nội viện có thể trở thành một khu căn cứ bí mật bàn chuyện đại sự.

“ Nguyên Võ chúng ta còn bao nhiêu tiền!” Phạm Long chợt hỏi Võ Tánh.

“ Công Tử! lần trước chúng ta bán dược liệu sau khi mau ít đồ còn lại 15 đồng tiền vàng, ngày hôm qua Ngũ Lão ca đưa thêm 100 đồng tiền vàng cùng một ít châu báu.!” Võ Tánh thành thật khai báo.

“ Tốt! cho người tuyển một nhân công, thu mua thêm nô lệ, chúng ta chuẩn bị xây dựng căn cơ đầu tiên tại Trấn Mê Linh!” Phạm Long tỏ ra vô cùng thích thú.

Hầu Chính nhận được tin tức Phạm Long tuyển mộ nhân công chuẩn bị xây dựng nhà cửa, hắn cũng ngay lập tức cho người đến trợ giúp, cũng như mang một ít kiến tượng sư đến giúp đỡ. Nhìn bề ngoài chính là giúp đở tận tình. Nhưng ngầm bên trong chính là cho người giám sát.

Phạm Long đương nhiên biết điều này, nhưng lúc này hắn cũng không có ngu mà giở trò vào lúc này, đại kế hoạch sắp đến, hắn cần phải có kế hoạch chuẩn bị tốt cho mình để thoát thân khỏi cái hố lửa do mình tạo ra.

Sau khi phân phó một số công việc cho Võ Tánh, tiếp theo Phạm Long giữ lại bên người chừng 80 đồng tiền vàng, số còn lại thì giao cho Võ Tánh đi mua lương thực, muối, vải vóc cũng như nhu yếu phẩm cần thiếc cho Phục Hưng Thôn.

Còn bản thân Phạm Long ở lại Trấn Mê Linh chuẩn bị các công tác liên kết các mối liên hệ, đường dây trong con đường quan lại bên trong trấn Mê Linh này.

………………………………………………………….

Quay lại với nhóm cung tiễn thủ, cũng đã bốn ngày trôi qua, cuối cùng bọn họ cũng đã băng qua một quãng đường dài đã đến đầm lầy, nơi có rất nhiều cá sấu lớn.

Không biết từ lúc nào mà Bạch Ngưu chỉ từ một tên tôm tép trong tiểu đội số 10 dần dần đã trở thành một trong những tên chỉ huy bên trong đội hình chiến đấu. thậm chí ngay cả Kim Sao mỗi lần trước khi hành động đều hỏi qua ý kiến của Bạch Ngưu.

Bạch Ngư tuy sức chiến đấu thua xa rất nhiều so vơi mấy tiểu đội trưởng khác. Nhưng hắn lại có một cái đầu vô cùng thông minh, biết vận dụng những lý thuyết mà trong lúc huấn luyện học tập, từ đó cải biên cho phù hợp với đội hình của mình.

Đây là một cái đầm lầy thật lớn, không biết nguyên nhân tại sao mà khu vực này hình thành một cái đầm lấy, bởi vì xung quanh không hề có một dòng suối hay con sông nào chảy qua.

Mang tiếng là đầm lấy, nhưng không có hiện tượng bùn sụt lún,bên trong đầm lầy là một mãng đất bị ngập nước, bãi thực vật phát triễn cực kỳ rậm rạp, từng tán cây cổ thụ phát triển cực kỳ mạnh mẽ trong khu đầm lầy.

Tuy mặt trời đã lên cao, thế nhưng sương vụ vẫn còn lượn lờ bên trên trong khu đầm lầy, lộ ra một khung cãnh cực kỳ quỷ dị u ám

Ngươi dân quanh khu vực thường gọi đây là một cấm khu, mà người thường không dám bén mãn tới

Thú hoang, trăn lớn, gấu và đặc biệt là cá sấu, đây chính là những hung vật cực kỳ hung hãn trong khu đầm lầy này.

Vì bọn họ phải ở lại đây ít nhất là 5 ngày, thế nên mọi người chia nhau ra bắt đầu làm việc, việc đầu tiên không phải là tìm kiếm con mồi, mà chuẩn bị cơ sở vật chất để con mồi tự tìm đến.

Mỗi tiểu đội chia ra một người tiến hành trinh sát khu vực xung quanh, số còn lại tập trung dựng lều trại, làm một khu căn cứ nhỏ nhỏ tại khu đầm lầy này.

Rừng mưa nhiệt đới, trời tối rất nhanh, và không ai có thể biết dưới lớp lá cây rậm rạp kia có thứ gì bên dưới cả, có đôi khi là một con rắn cạp nong với nọc độc chết người, thậm chí là một con rắn hổ mang chúa cực kỳ hung hãn.

Trong mấy ngày qua ngoài việc săn giết được một bầy trâu, nhóm người cũng đã săn giết được rất kha kha, đa phần nà nhưng hung thú có chủ ý tậm kích đám người vàn bao đêm, nhưng không ngờ lại bị săn ngược lại.

“ Bạch Ngưu! Ngươi có suy tính gì ?” Kim Sao giọng ồm ồm hỏi Bạch Ngưu.

“ Đợi nhóm trinh sát trở về rồi hắn tính, nơi này là khu rừng thiên nước động, nếu hành động có một chút sai lầm chúng ta sẽ trả giá rất đắt!” Bạch Ngưu cực kỳ thận trọng trả lời.

Sau khi kết thúc buổi trưa, nhóm người trinh sát cũng đã trỡ về mang theo nhiều tin tức quan trọng.

Ví như phát hiện ra một bãi đất trống ven đầm lầy, hơn nữa có rất nhiều vết tích do Cá Sấu để lại, ngoài ra tại phía đông cách đầm lầy không xa phát hiện ra dấu vết của một bầy trâu rừng cùng một bầy heo rừng, dấu vết rất mới.

Tại dãy núi phía đông đối diện, ngọi núi này rất là kỳ quái tuy không cao nhưng sương vụ lại bao phủ hầu như không nhìn thấy đường, vì ngọn núi này rất kỳ lạ nên nhóm trinh sát không dám tự tiện xông vào chờ thống nhất ý kiến của các tiểu đội trưởng rồi mới xử lý.

Sau khi tổ hợp tất cả các tin tức liên quan cũng như các nhân tố có thể gây nguy hại với đám quân lính, tập hợp các tiểu đội trưởng trong đó còn có Bạch Ngưu ngồi ở vị trí trung tâm, bắn đầu đề ra phương án giải quyết.

Tuy nói 30 tiểu đội trưởng cùng nhau bàn việc, nhưng thật ra đều nghe theo lời của Bạch Ngưu mà làm việc.