Hùng Ca Đại Việt

Chương 49: Một Ngày Đen Đủi



Đến hẹn lại lên, thời hạn một tháng cũng đã rôi qua, Phạm Long lại nhận được một lần triệu hoán văn thần mảnh tướng nữa, thế nhưng lần này nhân phẩm của hắn kém đến cùng cực. không phải nói chính xác hơn chính là lần này hắn triệu hoán được một nhân vật cấp SSS. Pháo hoa tiếng rống tung bay, cho đến khi biết được danh tính của nhân vật kia.

Chế Bồng Nga ( Po Binasuor) ông chính là ngôi sao sáng chói nhất của đế chế Chăm Pa. sau khi lên ngôi ông đã gầy dựng lên một đế chế huy hoàng từ một quốc gia suy tàn bị Đại Việt cùng các nước lâng bang chèn ép.

Quả thật về mặt tài lực, mưu trí Chế Bồng Nga thuộc vào diện kiệt suất là một nhân tài hiếm có khó tìm có thể được xếp vào trong thập đai chiến tướng dũng mãnh nhất Đại Việt.

Sau khi nhân phẩm bạo phát Phạm Long dường như vui mừng đến phát điên, thế nhưng sau khi kiểm tra thông tin thuộc tính của Chế Bồng Nga thì hắn lại đứng hình một hồi lâu.

Chế Bồng Nga – Quốc Vương Chăm pa

Tư chất : SSS

Chế Bồng Nga có mối thù với Đại Việt, thề chết không thôi, quyết giết tận giết tuyệt.

" này! Hệ thống! tại sao lại có thể triệu ra Chế Bồng Nga, hắn không phải người Đại Việt mà!" Phạm Long kháng nghị.

" Lãnh Thổ nước Chiêm Thành được Đại Nam sáp nhập, như thế tất cả những tin hoa văn hóa lịch sử cũng phải quy về thuộc về Đại Việt, một phần của Đại Việt không thể tách rời!" âm thanh máy móc của hệ thống vang lên.

" chuyện này cũng có thể! Lần này thì toang thật rồi!" Phạm Long chỉ biết thở dài.

" Chuyện nhà Hán còn chưa xong lần này lại gặp phải kẽ thù truyền kiếp của Đại Việt" Phạm Long ngao ngán.

Quả thật đối với Đại Việt từ thuở dựng nước, Chiêm Thành chính là mối ung nhọt lớn nhất, mà cho đến thời đại vua Minh Mạng mới chấm dứt.

Nếu như phương bắc luôn coi man tộc, người Đột Khuyết trên thảo nguyên là những kẽ ác chuyên cướp bóc, là mối nguy hại, thì Đại Việt ta nước Chiêm Thành cũng thế. Với phương châm dùng chiến tranh để nuôi chiến tranh, lấy cướp bóc thống trị vùng lãnh hải làm cơ sở xây dựng quốc gia hùng mạnh.

Vì thế hầu như vào vương triều nào Vương Quốc Chăm Pa luôn đi chiếm đi đánh đi cướp các nước khác, trong đó Đại Việt là mục tiêu hàng đầu.

Dưới thời Chế Bồng Nga, ông đã mang quân đi cướp Đại Việt ít nhất là 12 lần, có lần kéo ra tận Thăng Long khiến cho Vua tôi nhà Trần chạy như chó nhà có tang.

Hơn nữa Chế Bồng Nga còn bị người đại Việt dùng đại bác bắn nát thuyền tử trận, vì lẽ có mà thù hằng của hắn và Đại Nam thuộc vào diện không chết không thôi.

( Đại Pháo lúc này nhà Trần đã có! Do Hồ Nguyên Trừng chế tạo! nhưng không được phổ biến! )

" Hệ Thống! ngươi có biết Chế Bồng Nga được triệu hoán đến nơi nào không ?" Phạm Long trao đổi với hệ thống.

Theo lẽ thông thường thì nhân vật triệu hoán sẽ xuất hiện gần nơi mình sinh ra, nhưng vì lo cho ký chủ quá yếu đuối không chống lại một kẽ thù hùng mạnh luôn muốn tiêu diệt Đại Việt, thì hệ thống đã đặc cách cho Chế Bồng Nga xuất hiện tại Biên Cương Tây Khương.

" ah! Tốt! ha ha ha! Ah không được Biên Cương Tây Khương chính là vùng tiếp giáp với Lương Châu, nơi đó sinh sống thoe kiểu bộ lạc, chuyên dùng cướp bóc làm chính, hơn nữa kỵ binh nơi đó chính là nỗi ác mộng của các thế lực phái dưới trung nguyên.

Mà với tài trí của Chế Bồng Nga thì hắn có thể trong thời gian ngắn thống nhất toàn bộ vùng Tây Khương. Ah ah ah! Phạm Long muốn gào rú chử má nó.

Mới sáng ra tâm trạng đã vô cùng không tốt khi không lại triệu hoán ra một kẽ thù hơn nữa lại cấp SSS.

" Công Tử! không tốt! bên ngoài có người phủ thành chủ mời! dường như có chuyện rất cấp bách!" Bên ngoài Bạch Ngưu lên tiếng thông báo.

" hắc! xem ra việc Cống Phẩm bị đánh cướp đã truyền đi rồi!" Phạm Long lạnh giọng than một tiếng.

" tốt! mau chuẩn bị xe trâu!" Phạm Long ra lệnh.

Ngay sau đó Phạm Long cùng Võ Tánh lên xe Trâu chậm rãi đi về phủ thành chủ. Lúc này phủ thành chủ đã náo thành một bầy.

Tại sảnh nghị sự, Hầu Chính ngồi tại vị trí chủ vị, sau lưng hắn là hai vên hộ vệ có cấp bậc Đại Võ Sư. Tiếp theo là Hứa Đông cùng một số người mà Phạm Long không quen mặt.

" Hầu Huynh! không biết có chuyện gì ?" Phạm Long vẫn tỏ ra mình không hề biết gì liền chào hỏi mặt kệt sắc mặc của Hầu Chính không hề tốt.

" Đoàn vận cống phẫm đã đi gần hai tháng, nếu tính ra bọn họ đẵ đến nơi được hơn nữa tháng, nhưng bên kia vừa mới thông báo về vẫn chưa thấy cống phẩm đâu. Mà dọc đường truyền tín thư trở về không hề phát hiện ra đoàn vận cống phẩm!" Hầu Chính âm trầm nói ra.

" Ah! Hùng huynh chẳng lẽ xảy ra chuyện gì sao ?" Phạm Long thất kinh.

" chuyện tám phần là như thế!" Hầu Chính mắt đỏ ngầu nổi lên sát khí.

" Ah! Là kẻ nào! Là kẽ dàm muốn ám hại Hùng huynh! Võ Tánh theo ta! Ta muốn báo thù cho Hùng Huynh!" Phạm Long gầm lên điên cuồng.

" Phạm Lão đệ khoang đã! Nhưng đến lúc này ta vẫn chưa biết ai làm, việc cấp bách không phải là chuyện báo thù, chính mà chuyện cống phẩm bị mất đi chúng ta phải tìm lại, nếu không cái đầu của huynh đệ chúng ta đều giữ không nổi" Hầu Chính lo lắng.

" Ah! Còn có chuyện đó" Phạm Long kinh ngạc.

" Đúng! Chuyện này chính là một đại sự! ta thấy bên báo cho Mục Châu đại nhân!" bất ngờ Hứa Đông lên tiếng. đánh vỡ điên cuồng của mọi người.

" ah! Không được! Hứa Tham quân không được à! Chuyện này nếu báo lên trên ta e rằng sẽ bị trách phạt!" Hầu Chính lo lắng.

Từ thái độ của Hầu Chính, Phạm Long tin chắc rằng tên này đang lo lăng về cái chức Hiệu Úy của hắn, nếu bên trên đề xuống trách phạt thì trách nhiệm của hắn là lớn nhất.

Phạm Long cũng lên tiếng nói " Hứa Tham Quân! Sự tình quả thật rất là nghiêm trọng! nhưng nếu thông báo lên trên Hầu huynh sẽ gặp đại họa"

Hầu Chính nghe thấy Phạm Long nói đở cho mình thì lòng mừng như nở hoa.

" đúng Phạm Hiền đệ nói đúng! Không thể làm như thế được!"

" nhưng không báo lên trên, chuyện này chúng ta phải giải quyết như thế nào ?" Hứa Đông tức giận nói.

" ta thấy như vầy đi! Chúng ta sẽ yêu cầu ba nhà Cao, Sùng, Đỗ quyên góp một ít tài vậ,t, hơn nữa Hầu Huynh cũng phải bỏ ra chút ít, đệ cũng bỏ ra một ít thổ sản, coi như là hàng cao cấp dân lên trên, rượu cũng đưa thêm vài vò. Sau đó Hầu huynh tự mình đưa đi bảo là dọc dường gặp sơn tặc quấy nhiễu khó mà đi tiếp phải tiêu diệt sơn tặc nên mới chậm trể!" Phạm Long bày mưa.

"còn về chuyện của Hùng Ca! ta quyết tâm phải tra cho ra lẽ " Phạm Long căm giận nói.

" đúng! Đúng! Đúng! Phạm Hiền đệ bày mưu chí phải! đệ chính là ân nhân của Hầu mổ!" Hầu Chính vui mừng như nở hoa.

Chỉ thây nét mặt Hứa Đông cùng mấu vị quan viên trong sảnh đều sa sầm mặt,Phạm Long cũng nhìn ra mà Hầu Chính cũng nhìn thấy. hai người bọn họ không nói câu nào dường như ngầm hiểu ý gì đó.

" tốt! tất cả ra ngoài! Chuẩn bị người! ta cùng Phạm Phó Quân có chuyện cần bàn!" Hầu Chính lạnh giọng.

"ty chức cáo lui!" một đám người đồng thanh lui ra ngoài.

Lúc này trong sãnh chỉ còn hai người Phạm Long cùng Hầu Chính, Võ Tánh cũng tự động lui ra ngoài hơn nữa còn tự biết đóng của lại đứng bên ngoài canh phòng cẩn mật.

" Hầu Huynh! ta thấy chuyện này cực kỳ bất thường!" Phạm Long ngay lập tức nói.

" Phạm hiền đệ cứ nói" Hầu Chính trở nên âm trầm.

" ta thấy chuyện này Hứa Đông rất khả nghi, mọi khi vận cống phẩm vẫn như bình thường, thậm chí hấu huynh còn kiếm được không ít, nhưng lần nay từ sau khi Hứa Đông đến lại có chuyện sảy ra. Hơn nữa vừa nãy huynh có nhìn thấy sắc mặt mấy nhà kia không, nều có cái gì đó rất quái!" Phạm Long đánh tiếng.

" chuyện Hứa Đông âm thầm lôi kéo ba cái nhà kia ta cũng biết, nhưng ta quả thật không ngờ tên Hứa Đông này âm hiểm đến thế!" Hầu Chính căm tức.

" hầu đại ca! huynh có đắc tội gì đến hắn không ?" Phạm Long chợt hỏi.

" lúc trước ta cùng hắn đều cùng học chung một học phụ, tình cảm cũng rất tốt, nhưng ta lại được Thái Thú đại nhân nhìn trúng nên đảm nhận chức quan nơi này! Còn Hứa Đông lại không được trọng dụng, mãi cho đến khi Sỹ Công tử nhìn trúng hắn mới mang hắn về đây giử chứ phó quân giúp ta cai quản Mê Linh Trấn. một thời gian sau hắn sẽ quản lý nơi này còn ta thì được chuyển đến nơi khác!" Hầu Chính nói.

" ah! Vậy có khi nào tên này âm thầm muốn ám hại đại ca! vì cái chức hiệu úy sao ?" Phạm Long thất thanh.

" ah! Cũng có thể! Nhưng tại sao hắn làm như thế! Ta cũng không có gây thù gì với hắn, thậm chí còn giúp hắn cơ mà!" Hầu Chính giận giữ