Ban đêm rừng núi trời tối rất là nhanh. , cũng may là ngày hôm nay mọi người đã dọn được một bãi đất trống khá rộng rãi để mọi người có thể cùng nhau vậy quần. không khí ban đêm lúc này khá là ảm đạm. mọi người ăn tốt cũng khá là đơn điệu chỉ là một bát cháo loãng nấu cùng một ít thịt khô mà thôi.
Không phải bọn họ không muốn ăn cơm, nhưng nhìn lượng lương thực trong tay, bọn họ cũng không muốn sung sướng nhất thời mà phải chịu khổ sau này. Đó là cái đức tính cần kiệm chịu khó của người Việt truyền từ bao đời.
Cả ngày làm việc mệt nhọc, thế nhưng mỗi người chỉ có hai bát cháo loãng, lòng Phạm Long có chút đau xót, hắn càng thêm mắng chửi Kim Thiếc không ngừng, một tên giả nhân giả nghĩa, tỏ ra mình là thành nhân, lấy nhân nghĩa làm đầu.
Nhìn khối thịt khô trong bát, Phạm Long linh quang lóe lên mắt chớp động." tại sao ta ngu thế"
" Võ Tánh! Mau mau mau! Thu ngom nhanh cây cùng dây thừng! ta là bẫy bắt cá!" Phạm Long thích thú lên tiếng.
Nơi này là rừng thiên nước độc, một khi không cẩn thận có thể giết chết người, nhưng song hành với nó là tài nguyên vô cùng phong phú. Với hệ thống sông suối dày đặc thì các loại thủy sinh cực kỳ phát triển, hơn nửa vào giai đoạn này con người vẫn chưa khai thác nguồn tài nguyên thủy sản là bao, đa phần chỉ là dựa vào câu cá để đánh bắt cá là chính.
Nhưng Phạm Long là ai, là người hiện đại đến từ thế kỷ 21. Tuy không phải tinh thông cái gì cũng biết nhưng làm mấy cái lợp bắt cá, khi nhỏ hắn cùng thường cha hắn làm hoài.
Hắn vốn xuất thân từ miền tây sông nước, nơi mà không sợ thiếu thốn thức ăn, khai thác thủy sản trở thành đặc trưng của vùng miền tây nam bộ.
Võ Tánh đang ăn không biết chuyện gì xảy ra cũng làm theo lời chủ tử của mình. Nhanh chóng thu thập vật liệu. sau đó Phạm Long triệu tập nhiều người có khả năng đan lát làm thủ công lại với nhau. Bắt đầu hướng dẫn bọn họ làm một cái bẫy cá đơn giản nhất.
Lợp bẫy cá là công cụ bắt cá thông dụng nhất xuất hiện trên mọi miền đất nước từ bắc xuống nam, từ đồng bằng cho tới miền núi. Tùy theo mỗi một vùng miền sẽ có ngoại hình khác nhau, nhưng về bản chất cấu tạo đều giống nhau như đứa.
Phần khung chính có thể làm hình trụ, hình hộp đều được. giữa phần khung và bẫy được liên kết với nhau được gọi là cái Lờ. cái lờ này có chức năng chỉ cho cá vào nhưng không thể cho cá ra. Cấu tạo theo hình phễu.
Phạm Long vừa làm, vừa hướng dẫn cách làm. Chỉ tầm 3 giờ trên tay Phạm Long đã xuất hiện một cái lợp hoàn chỉnh.
Mọi người giương mắt nhìn nhau, không biết cái thứ kia có thể bắt cá được hay không. Nhưng dù sao bọn họ cũng phải tin lý trưởng của mình.
Phạm Long nhanh chóng đào từ dưới đất lên mấy con giun đất rồi dùng dây buộc chặt chúng vào trong cái lợp bắt cá. Rồi cùng Võ Tánh đốt đuốc đi về cái hồ đọng nước gần đó. Bắt đầu đặt bẫy. khi mọi việc xong xuôi hắn chỉ trở về chờ đợi kết quả mà thôi.
Thời đại này ban đêm rất là đơn điệu, không có thứ gì giải trí, mọi người ngủ rất sớm. vì không có nhà ở da thú, mọi người đều xếp hàng chung quanh đống lửa mà ngủ, lấy lá cây làm giường, lấy đá làm gối. tình thế cực kỳ khó khăn.
Còn Phạm Long cũng không khác gì là bao, mọi người cùng nhau kham khổ vượt qua thời kỳ này.
" mở cho ta thẻ Triệu hoán văn thần mãnh tướng!" sau khi giả vờ chợp mắt Phạm Long liền liên hệ với hệ thống Đại Việt Hùng Ca hệ thống.
Nhất thời trước mắt hắn xuất hiện cái màn sáng quay lô to như lúc trước. có kinh nghiệm Phạm Long ấn ngay vào nút bắt đầu.
Từng vòng, từng vòng xoay vang lên, lòng Phạm Long vô cùng hồi hộp a!
" thiên linh địa linh! Bao nhiêu nhân phẩm tập trung lại đây. ! Lý Thường Kiệt a! Trần Hưng Đạo a! Nguyễn Hữu Cảnh a! Nguyễn Trãi cũng được! Lê Quý Đôn cũng được nhân tài đất Việt a! mau hiển linh a!" Phạm Long thật tâm cầu nguyện.
Vòng quay nhanh chóng dừng lại, xuất hiện trên màn sáng là một chàng thiếu niên vô cùng ưu tú, mang khí chất của núi rừng, cạnh bên còn có một con sói lớn tư thế oai hùng.
Ánh sáng tím rực rỡ vang lên.
Đinh! Chúc mừng ký chủ nhận được anh hùng mãnh tướng! Nguyễn Xí
Phạm Long ánh mắt liền đờ ra. Giọng run run thì thào Nguyễn Xí là Nguyễn Xí. Hắn không thể nào tin được vào tai của mình.
Nguyễn Xí – Long Hổ Đại Tướng Quân
Tư chất : A
Trung thành: 100/100 tử trung.
Nguyễn Xí hẳn là cái tên cực kỳ quen thuộc với rất nhiều người. tại tp. HCM con đường mang tên Nguyễn Xí bắt đầu từ chân cầu Bình Lợi xuyên thẳng đến cầu Sài Gòn. Trên con đường này có rất nhiều công trình kiến trúc khá nổi tiếng như CGV Saigonres Nguyễn Xí hay Vincom Nguyễn Xí. Nhưng ít ai biết về những công lao hiển hách của ông. Thậm chí là không biết ông là quan văn hay quan võ sống vào thời kỳ nào trong lịch sử.
Nguyễn Xí quê ở ở xã Thượng Xá, huyện Chân Phúc (nay là xã Nghi Hợp, Nghi Lộc, Nghệ An), cha làm nghề buôn muối. Năm 9 tuổi, sau khi cha mất, Nguyễn Xí cùng anh trai tới Lam Sơn đầu quân cho Lê Lợi và được cho làm gia thần.
Đến lúc Lê Lợi phất cờ khởi nghĩa, trước sau không rời, lòng trung thành tỏ rõ. Từ nhỏ sống trong núi rừng, ông vô cùng gan dạ cứng rắn được Lê Lợi giao cho trọng trách chỉ huy đội quân Thiết Đột dũng mãnh nhất, thiện chiến nhất của nghĩa quân Lam Sơn thời bấy giờ.
Đồng thời ông còn tạo dựng được một đội quân Thần Khuyển có phong cách chiến đấu vô cùng độc đáo làm cho quân giặc khiếp sợ.
" Giặc chính là giặc! mà là giặc thì giết!"
"Nguyễn Xí vương bất vi vương, bá bất vi bá, nhi quyền khuynh thiên hạ.
Đầu rồng, thân hình to lớn; tính vốn trầm hùng.
Giúp Cao Hoàng khi mở nước trăm trận gian nan.
Giúp tiên khảo lúc thủ thành một lòng phò tá.
Trong ngoài hết chức phận tướng văn, tướng võ; trước sau giữ trọn tiết làm tôi, làm con.
Giữ mình có đạo, hồn nhiên như viên ngọc không lộ sáng.
Nghiêm sắc mặt ở triều, lẫm liệt như thanh kiếm mới tuốt.
Các quan đều tưởng lộ phong thái; bốn biển đều trông thấy uy thanh."
Đinh! Nguyễn Xí – Long Hổ Đại Tướng Quân sẽ lấy thân phận gia thần của ký chủ. Từ lúc 9 tuổi gia đình tan nát vì loạn giặc cướp. gia đình bị giết sạch không còn một ai. Đã được ký chủ mang về nuôi dưỡng trở thành Gia Thần của Phạm Lý Trưởng.
" Lại là thân phận gia thần! không biết tên này cực kỳ tốt số à! Vì là gia thần tính cách trung liệt nên Võ Tánh cùng Nguyễn Xí đều tử trung với hắn! thật là vận khí a!" Phạm Long không ngừng thầm cảm giác may mắn.
Trong sự vui mừng, Phạm Long đã ngủ thiếp đi lúc nào không hề hay biết. bấc giác trời cũng về khuya, sương đêm lạnh lẽo, những đống lửa cũng không có thể nào xua đi cái lạnh của rừng sâu.
Cả ngàn người lúc này nằm co ro với nhau, nét mặt lâu lâu xuất hiện nét thống khổ bi thương.
" Grao!"
" Uông! ! ! !"
" Hru ru ru! ! !"
Bất chợ từ bên kia ngọn đồi truyền ra những âm thanh chấn động vang vọng cả núi rừng. Võ Tánh là người đầu tiên tỉnh dậy đầu tiên, trên tay Độc Long Thương nắm chắn mắt hướng về phía bên kia ngọn núi.
" có hổ dữ tập kích! Mọi người mau tập trung lại, nổi lửa lên!" Võ Tánh là người có kinh nghiệm, ngay lập tức chỉ huy mọi người.
Điều không mong muốn nhất đã đến, thú dữ luôn là nỗi ám ảnh của thợ săn đi vào rừng. hổ, báo, rắn, gấu, trâu rừng đều là những sinh vật hung tàn mà không bất kỳ một thợ săn nào dám một mình đối đầu với nó cả.
Nhưng vậy mà Võ Tánh ngoài một sự trấn định trong khóe mặt còn tràn ra một sự phấn khích không thể kìm nén.
Một thân võ học Đã Hổ Côn Pháp, tuy hắn đã luyện đến mức lô hỏa thuần thanh, thế nhưng vẫn chưa một lần nào thực sự đối chiến với hổ cả.
Mà tại bên kia ngọn núi âm thanh của thú giữ không ngừng vang lên, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng hú của chó sói và tiếng gầm thét của hổ.
Chừng nửa giờ sau, những tiếng thú rống kia đã tắt đi, nhưng vẫn còn để lại nỗi hoảng sợ lo lắng có những thôn dân vừa mới trải qua biến cố nơi đây.
Lúc này không còn một ai có tâm trạng ngủ tiếp, mọi người thức dậy dùng nồi nấu nướng uống để xua đi cái lạnh trong đêm.
" Võ Tánh! Đi cùng ta! Ta muốn xem có lợp cá có thu hoạch được gì không?" Phạm Long có cảm giác chuyện vừa không có gì cả, dù sao cũng là thú dữ, nếu như cạnh bên có một viên hổ tướng cạnh bên thì ngại chi.
Võ Tánh suy nghĩ một hồi lâu, rồi mới cùng một số người khác cùng Phạm Long đi ra bờ hồ nhỏ nơi đặt cái lợp cá kia.
Lúc này trời tối đen như mực, chỉ có mấy ngọn đuốc dẫn đường soi sáng trong đêm tối tĩnh lặng. càng đi sâu xuống bờ hồ, sương đã hình thành dày đặc khó có thể nhìn được ro trong bán kinh 2m.
Nhưng dù sao cũng đã quen đường đôi chút, rất nhanh mọi người bước đến vị trí đặt lợp cá.
Võ Tánh không ngại nước lạnh, mà quả thật nước dưới hồ lúc này không lạnh một chút nào. ấm hơn so với nhiệt độ không khí lúc này rất nhiều lần.
" ủm ủm ủm!" âm thanh bọt nước vang lên trong bị cỏ, Võ Tánh chậm rãi bước lên trong tay hắn là cái lợp cá vừa mới là tối qua chưa đầy 3 canh giờ. Nhưng lúc này bên trong lợp cá có lích nha lích nhích bóng đen đang không ngừng giãy giụa bên trong.