Hùng Ca Đại Việt

Chương 78: Nguyễn Hữu Cảnh Nhận Lời



Trong thoáng chốc toàn bộ sảnh mọi người đều im lặng, không có một chút thanh âm nào vang lên cả, ngay cả những tiếng thở mạnh cũng có thể nghe thấy.

" Đa tạ đại công tử đã để mắt đến kẽ hèn nay! Ta xin hứa với Đại Công tử, ta sẽ quản lý thật tốt Mê Linh Trấn, không để cho bất kỳ một người dân nào phải chịu cảnh không nhà không cửa, không có thức ăn!" Phạm Long thật lòng nói.

" Ah! Xin chúc mừng Phạm Phó! ! À không phải gọi là Phạm Hiệu Úy! Chúc mừng Phạm Hiệu Úy thăng quan tiến chức!" ngay lập tức đã có nhiều người nhao nhao đứng lên chúc mừng, tuy bên trong có rất nhiều điều uẩn khúc, lẫn tức giận, thế nhưng nét mặt người nào người nấy đều vui mừng hớn hở giống như người vừa thăng quan kia là hắn vậy.

Rượu uống qua một lượt, Sỹ Huy vẫn không có ngồi xuống hứng Nguyễn Hữu Cảnh khom lưng chắp tay.

" Huy đây bất tài xin Hữu Cảnh Tiên Sinh giúp tiểu sinh một lần! ta Sỹ Huy sẽ chân thành cảm tạ!"

" ta chỉ là kẻ thất phụ! Làm sao có thể giúp được Sỹ Công Tử tài cao đức trọng chớ!" Nguyễn Hữu Cảnh lạnh nhạt.

" Thưa Hữu Cảnh tiên sinh! Ngài cũng biết Thành Khúc Dương mang tiếng thuộc về Giao Chỉ ta, thế nhưng cả một vùng đất rộng lớn đã bị các thế gia đại tộc chiếm đóng, hơn nữa bọn chúng còn cấu kết với Hải Tặc ngoài biển, thường xuyên cướp phá các thành trì, sinh linh đồ thán!" Sỹ Huy đề cao giọng, nhưng phản phất một chút bi thương.

" con mẹ nó! Thật là ngụy biện! bọn hải tặc đánh cướp có bằng chúng mày bóc lột dân mình hay không!" Phạm Long thầm mắng. thế nhưng nét mặt hắn như thường.

" oh! Còn có chuyện đó! Nhưng thứ cho Cảnh mỗ bất tài, ta chỉ là một tên luyện võ trong tay không một binh một tốt, làm sao có thể giúp được cho công tử!" Nguyễn Hữu Cảnh bắt đầu đào hố.

Nhìn ra thái độ của Nguyễn Hữu Cảnh. Sỹ Huy biết Nguyễn Hữu Cảnh đã động tâm, nên tiếp tục bồi thêm vài cú.

" Tiên sinh an tâm! Quân đội Giao Chỉ ta hùng mạnh, huấn luyện kỹ càng, chỉ cần Tiên Sinh Chấp nhận, chức Đốc Quân thống lĩnh toàn bộ thủy quân Giao Chỉ sẽ thuộc về tiên sinh. !" s Sỹ Huy hào hứng nói.

" Ah! Quân của ngươi là tinh binh hùng mạnh à! Thế sao lại không đánh được đám hải tặc kia! Mà lại nhờ đến ta!" ngay lập tức Nguyễn Hữu Cảnh phản cho một câu khiến cho Sỹ Huy cứng họng không nói được một câu.

" Bây giờ cũng sắp cuối năm rồi! ta còn muốn cùng Sư Đệ ta cùng nhau ăn tết! chuyện Thành Khúc Dương cứ để qua tết hãy tính!" Nguyễn Hữu Cảnh uống một ngụm rượu rồi nói tiếp.

" Ta vừa nhìn cái tên nhãi nhép Tiểu Võ Tướng kia cũng đủ biết quân đội của các ngươi như thế nào rồi, nếu như muốn ta xuất mã đánh trận thì đương nhiên ta sẽ dùng người của ta, quân lính do chính ta huấn luyện mới được!" Nguyễn Hữu Cảnh trầm giọng.

" ah!" Sỹ Huy ngay lập tức kinh ngạc không thôi, hắn thật không ngờ Nguyễn Hữu Cảnh lại có ý đó, ánh mắt hắn lưu động một hồi ngay lập tức quỳ xuống bái tạ.

" Đa tạ Hữu Cảnh tiên sinh đã đồng thuận giúp ta! Tấm lòng nhân đức của Tiên Sinh Huy đây chân thành cảm tạ, Mong tiên sinh nhận một lạy này của ta!" không để Nguyễn Hữu Cảnh nói gì, ngay lập tức Sỹ Huy dập đầu xuống dưới sàn, phát ra thanh âm côm cốp.

" con mẹ nó! Thằng này làm thật!" Phạm Long cũng nhìn Sỹ Huy bằng một con mắt khác.

Sỹ Huy cũng không phải là dạng tầm thường, tuy có chút ăn cơn công tử ca, cũng có chút tham lam tiền tài, nhưng đầu óc hắn không phải dạng ngu, hắn có thể nhìn ra thái độ của Nguyễn Hữu Cảnh chưa thật lòng giúp hắn.

Hơn nữa các thế lực tại Giao Chỉ Sỹ gia vẫn còn chưa ổn định được, căn cơ bất ổn, thế nên hắn cần phải duy trì thái độ lấy đức phục người, thu lấy nhân tâm, như sau khi hắn nắm được đại quyền mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Từ biểu hiện này của hắn, hắn muốn diễn kịch cho mọi người ở đây xem, hắn vì dân chúng, vì thu phục người tài, mà ném đi mặt mũi bái lạy một tên Võ phu.

Nguyễn Hữu Cảnh, chỉ liếc mắt một cái, sau đó lại nheo mắt nhìn Phạm Long, chỉ thấy Phạm Long khẽ gật đầu một cái.

" Haiz!" Nguyễn Hữu Cảnh thở dài một tiếng.

" Công tử đã có lòng như thế! Thì ta cũng dốc sức vì công tử! thế nhưng ta cũng có vài điểm mấu chốt xin công tử đồng ý!" Nguyễn Hữu Cảnh hạ một bậc thang.

" Mong Tiên Sinh cứ nói!" Sỹ Huy cực kỳ hảo sản nói.

" Tình hình Khúc Dương cực kỳ bất ổn, ta ngao du nhiều nơi cũng đi qua Khúc Dương một hai lần, ngoài Hải Tặc ra, còn có một lượng lớn sơn trại đồng trú tại các dãy núi lớn phương bắc, đám kia hẳn là có hậu thuẩn của các đại thế gia, nếu muốn dùng cường lực tiêu diệt bọn chúng e là cần phải có một lượng lớn quân binh cùng vũ khí tốt. ngay cả thuyền cũng cần phải có không ít!"

" Trước khi ta rời núi, đã học qua một bộ quân trận chính là Sơn Hổ Quân Lâm Trận cực kỳ thích hợp, thế nhưng bộ quân trận này yêu cầu khắc khe ngay từ đầu, phải học Võ của Bạch Hổ Sơn Lâm của ta!"

" Chỉ cần tiên Sinh chịu giúp! Sỹ Huy ta sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của tiên sinh!" Sỹ Huy nói.

" tốt! như vậy trong khoảng thời gian này, ta muốn chiêu một một lượng quân lính để đi vào huấn luyện, chỉ cần nữa năm ta tin chắc đội quân kia sẽ như một con Mãnh Hổ chấn động cả Giao Châu!" Nguyễn Hữu Cảnh tự tin nói.

" ah! Như vậy là phúc phận của Giao Chỉ chúng ta! Như vậy đi Tiên Sinh có thể chiêu một 3000 quân lính, tất cả vật tư tài liêu lương thực đều do ta cung cấp! Tiên Sinh thấy thế nào!"

" thế binh khí cùng chiến giáp như thế nào! Tất cả trang bị trang bị trong quân đội không phù hợp với trận pháp của ta! Chỉ có thể rèn binh khí khác loại mà thôi!" Nguyễn Hữu Cảnh lại thở dài.

" Tiên Sinh chuyện này ngài cứ yên tâm, ta sẽ cho người về Luy Lâu mang thật nhiều công tượng thợ rèn giúp tiên Sinh rèn vũ khí mới!"

" ha ha ha ! tốt! tốt! Tốt! vậy trăm sự nhờ Huy công tử!" Nguyễn Hữu Cảnh cười toét mắt.

" mời mời mời! mọi người cùng cạn chén!" Phạm Long ngay lập tức đứng lên kinh rượu mọi người.

" người đâu còn không mang thức ăn lên!" Phạm Long quát lớn.

Ngay lập tức bên ngoài đám tiểu nhị ngay lập tức dọn thứ ăn ra, thức ăn không có dọn một lần, mà phần ra từng món để mọi người dần dần thưởng thức.

" Đã để các vị đợi lâu! Ngày hôm nay Ta tiếp đãi Sỹ Công tử! nên đã cất công chuẩn bị từ trước.

Chỉ thấy trên bàn được dọn ra, một cái mâm thật lớn bên trong trang trí là một lớp rau xanh, hầu hết là các loại rau thơm, bên trên chính là chừng cuốn nhỏ hình trụ to bằng ngón tay cái, được chiên lên vàng ương, thích mắt vô cùng.

" Món thứ nhất! đây là Chả giò Chiên! Đây món mới gần đây của bổn tiệm, được làm từ những nguyên liệu thượng hạng nhất, bằng bí pháp gia truyền của ta mới làm được món này! Mọi người cùng nhau thường thức!" Phạm Long lớn tiếng."

" ha ha ha! Ta từng nghe nói Túy Tiên Lâu chính là tửu điếm có thức ăn ngon nhất, rượu tốt nhất Trấn Mê Linh! Quả thật không hổ danh là đệ nhất tửu điếm à!" Sỹ Huy cũng phải khen một tiếng. hắn nhìn cách bài trí là đã thấy thích rồi, hắn liền gắp một cuốn chả giò vào miệng, cắn một cái, một cảm giác giòn tan trong miệng, chất nhân bên trong lại không bị khô rất là mọng nước, ngoài giòn trong ướt chính là cực phẩm.

" hảo tuyệt hảo!" Sỹ Khen không dứt miệng.

Nhìn thấy Sỹ Huy đã động đũa mọi người cũng không nhịn được cùng nhau tranh như hổ đói.

" ha ha ha! Món khai vị đã lên! Thì đương nhiên rượu tốt cũng phải lên!" Phạm Long lại lớn tiếng.

Rất nhanh mấy tên tiểu nhị lại mang ra một cái bình nhỏ được thiếc kế tinh xảo cùng những chiếc ly nhỏ to bằng nón tay cái.

" vì tẩy trần cho Huy Ca! nên hôm nay ta cũng quyết ra không ít máu! Đây chính là rượu mà ta cất giử rất lâu, hôm nay mới dám đem ra mời các vị!"

" Rượu này mang tên Quỳnh Tương Tửu! được ủ từ 99 loại hoa Quỳnh một trong những loại rượu độc đáo của Phạm Gia ta, chất rượu màu vàng y như quỳnh tương! Lại mang theo hương hoa ngọt ngào. Tuy ngọt ngào nhưng cay nồng!" Phạm Long hết lòng quản bá rượu của mình.

Ngay sau khi Phạm Long nói thì đám tiểu nhị từ tốn rót rượu, ly rượu chỉ nhỏ bằng một cái ngón tay, thì mỗi ly chỉ cần vài giọt là đủ, hơn nữa một bình chỉ đủ rót cho 10 ly.

Sỹ Huy là khách thế nhưng cũng chỉ dùng một chiếc ly to hơn một chút chỉ to bằng ngón chân cái, rượu ánh lên một màu nhàn nhạt, hương rượu hòa cùng với hương hoa nồng nàn nhưng rực rỡ.

" Phạm Hiệu Úy! Ngươi mời khách! Nhưng sao lại keo kiệt đến thế mỗi một người chỉ được vài giọt, như thề làm sao uống đủ!" một tên khách nhân tức giận nói.

Người đó không ai khác chính là Chấp Sự Mi gia tại Giao Chỉ.