Hùng Ca Đại Việt

Chương 93: Phùng Hưng Phục Hổ.



" Rống!" Phùng Hưng rống lên một tiếng kinh thiên, tiếng rống này không khác gì một loại võ công dùng âm thanh công kích.

Nhất thời cảnh hỗn loạn bên dưới dừng lại, hàng nghìn con mắt nhìn chằm chằm về hướng này, đặc biệt là ánh mắt của con hung hổ khổng lồ kia, chỉ cần một cái nhìn của nó cũng khiến cho Nguyễn Hữu Cảnh rợn cả sống lưng.

Thế vậy mà Phùng Hưng không một chút hoảng sợ, thân thể khổng lồ như vậy mà nhảy từ trên ngon cây cao chí ít cũng 10 trượng.

" Oành!" thanh âm chấn động tứ phía, một luồn kình lực chấn động khiến cho toàn bộ lá cây xung quanh tiêu tán thành từng mảnh nhỏ.

ở trên cây cao Nguyễn Hữu Cảnh hít từng ngụm khí lạnh.

" Họ Phùng kia thực lực khủng bố như thế nào! Nếu như ta đối địch với hắn có thể chịu được mấy chiêu!" Nguyễn Hữu Cảnh không ngừng thổn thức.

" Rống!" Phùng Hưng lúc này không khác gì một con man tượng, cứ thế mà lao thẳng vào con đại mãng xà, mặc kệ cho hàng ngàn con mãng xà không ngừng lao về phía hắn.

Rắn tuy đông đảo, nhưng chúng không thể xông qua được màng kình khí hộ thể, chúng chỉ có thể va vào màng kình khí hộ thể rồi vỡ nát thành tương máu. Tràng cảnh không khác gì một trận mưa máu cả.

" Rít!" đại mãng xà tức giận, nó rít lên mộng tiếng, thân hình cũng cấp tốc trường tới, muốn một ngụm cắn chết tên nhân loại đáng chết kia.

" Ah" Phùng Hưng hét lên một tiếng kinh thiên. Chân búng một cái, nhảy vọt lên không trung, ấy vậy mà tay trần ôm ngay phần đầu bảy tấc của con đại mãng xà mà vật xuống.

Mặc kệ cho mang của nó có phùng ra to lớn bao nhiêu, một cái vòng tay lớn không khác gì một cái kiềm sắc cự lớn khóa chết cái cổ bảy tấc của nó.

" Ầm" cả thân hình đại mãng xà bị đập thật mạnh xuống dưới đất, mặt đất cứ như thế mà rạn nứt thành từng đoạn.

" ha ha ha ! tiểu giun đất! ngươi nấu canh sẽ rất ngon! Rất bổ dưỡng! da ngươi rất tốt! phù hợp để ta may một bộ giáp da!" Phùng Hưng cười khà khà, đầu óc không ngừng tính toán mình sẽ làm gì sao khi con rắn bị hạ. bộ dáng cực kỳ khinh thường đối thủ.

Phần cổ bảy tấc bị Phùng Hưng giữ chặt, vì thế bộ phận công kích mạnh nhất của đại mãng xà đã bị khóa chết, thế rắn đâu chỉ có nanh độc là lợi hại, có còn có một chiếc đuôi dài cùng với toàn bộ thân thể nó, có thể siết chặt, phá nát một tảng đá là chuyện dễ như chơi.

Đại mãng xà không ngừng giãy giụa, thân hình uốn cong cực hạn muốn quấn lấy thân thể của Phùng Hưng/

" ha ha ha! Tiểu giun đất! mau nạp mạng đi! Ha ha ha!" Phùng Hưng vẫn không coi là gì. Nhưng lúc này thân hắn đã động, vòng tay bất ngờ siết chặt. khóa tay bẻ một cái thật mạnh. Từ trên ngọn cây Nguyễn Hữu Cảnh có thể nghe thấy thanh âm xương vỡ.

" Tên này là trời sinh mang lực ư !" Nguyễn Hữu Cảnh kinh hoàng.

" Rống!" Phùng Hưng rống lên như một tên điên dại. con đại mãng xà càng lúc càng chật vật. chiếc đuôi khổng lồ không ngừng đập lên người Phùng Hưng, thế nhưng hiệu quả lại không khác gì kiến cắn voi.

" khốn kiếp! đuôi của ngươi dùng rất tốt a! ngươi rất thích dùng đuôi đập người a!" Phùng Hưng tỏ ra khó chịu đối với chiếc đuôi của đại mãng xà.

Phùng Hưng liền thả tay ra, một quyền cực mạnh nện lên phần cổ bảy tấc kia, một quyền cực mạnh đấm thẳng vào, thanh âm xưng vở rôm rốp vang lên.

Sau một đấm kia Phùng Hưng như một con đại tinh tinh lao tới cái đuôi đang ngoe nguẩy kia, một tay nắm lấy, bắt đầu dùng sức mà kéo.

" Rống!" đại mãng xà tức điên lên, muốn quay đầu cắn tới Phùng Hưng.

" Hừ! Rắn thối! muốn cắn lão tử! lão tử bẻ răng ngươi!" hắn ta tức giận, thân hình nhảy vọt lên không trung. Sau đó lấy thế như thiên cân trụy, đập xuống đầu đại mãng xà.

" Ầm!" bụi mù tung tóe khắp nơi, lúc này Phùng Hưng đã ngồi thẳng lên đầu đại mãng xả, cặp nanh độc dài ngoằng kia bị cắm sâu xuống dưới đất.

" ha ha ha! Răng thật tốt! răng thật dài, dùng cái này là một sợi dây chuyền hẳn là rất phá cách!" Phùng Hưng cười khà khà, nói đoạn hắn dùng tay trần mà bẻ đi cặp răng nanh kia.

Nhìn thấy cảnh đó Nguyễn Hữu Cảnh rùng mình cảm giác dường như mình vừa bước qua một cái quỷ môn qua.

" Rống! Rống!" Đại mãng xà không cam tâm, muốn giãy dụa, thoát ra ngoài, nhưng hoàn toàn vô ích.

Thanh âm xương gãy vang lên, chỉ thấy trên tay Phùng Hưng là một cai nhanh nha cực dài, máu tươi loang lổ khắp nơi.

" ta muốn chơi với ngươi một chút, nhưng rượu kia rất ngon, thịt ngươi mà đem đi nhấm rượu thì là tuyệt hảo! ha ha ha!" nói đoạn Phùng Hưng dùng sừng cắm cái nanh nhọn kia vào giữa đỉnh đầu đại mãng xà.

Đại mãng xà rống lên một tiếng không cam tâm, cố gắng vùng vẫy một chút sức lực cuối cùng.

Xà vương vừa chết, trận thế của bầy rắn cũng tiêu thất, hàng vạn con rắn như ong vỡ tổ chạy đi tứ tán, tràn cảnh khiến cho người xem rợn sống lưng.

" ha ha ha ! lão đệ! Ngươi làm thịt con rắn này đi! Ta đi bắt con hổ kia làm thú cưỡi!" Phùng Hưng sau một trận đại chiến lại không hề có một chút mệt mỏi mà sảng khoái cười nói.

" Phùng Lão huynh! gần đây chủ công nhà ta muốn xây dựng một đội quân hổ chiến, không biết lão huynh có thể giúp chủ công nhà ta phu phục được bầy hổ kia không, nếu như thành công ta đảm bảo rượu tốt huynh có thể uống thoải mái cả ngày!" Nguyễn Hữu Cảnh cũng bắt đầu tính kế.

Phùng Hưng ngay lập tức nheo mày nhìn chằm chằm Nguyễn Hữu Cảnh khiến cho hắn ta có cảm giác bị một con ác thú nhìn chằm chằm.

" Ngươi là người của quan phủ!" giọng Phùng Hưng tràn đầy sát khí.

" Phùng đại ca! nghe ta giải thích!" Nguyễn Hữu Cảnh có chút gấp, hắn biết những anh hùng loạn thế như thế này cực kỳ ghét bọn tay sai , bọn Hán gian, làm việc cho nhà Hán. Vì tiền tài quyền lực mà tự giết dân mình. Hắn trước kia cũng không khác gì so với Phùng Hưng lúc này, thậm chí hắn còn có tư tưởng muốn ám sát Phạm Long.

" Phùng Huynh! chủ công nhà ta chính là một người hùng tài đại lược, có ý chí muốn phục hưng đất nước, giúp cho dân tộc thoát khỏi ách thống trị đô hộ của nhà Hán!" khi nhắc đến chuyện này Nguyễn Hữu Cảnh trở nên rực rỡ giọng nói trở nên hùng dũng hơn rất nhiều.

Nhưng Phùng Hưng vẫn trầm mặc không nói dường như đang suy tư.

" Phùng lão ca! ta biết ngươi có ác cảm với người làm quan, nhưng không ai phải làm quan cũng xấu cả! ngươi có thể đến Mê Linh trấn tìm hiểu sự tình!" Nguyễn Hữu Cảnh cố gắn khuyên.

" Vậy để ta xem! Chủ công ngà ngươi là người như thế nào!" Phùng Hưng trầm giọng.

" Tốt! một lời đã định!" Nguyễn Hữu Cảnh cười hòa ái.

" xem ra lần này ta có chút hấp tấp rồi!" Nguyễn Hữu Cảnh âm thầm tự trách bản thân.

" Rống!" Phùng Hưng lại rống lên một tiếng lần này thanh âm lại có thêm mấy phần thô bạo. giống như đó là sự phát tiết của hắn vậy.

Bầy hổ dữ, cảm nhận được khí thế của người kia, bọn chúng cho dù có gan lớn đến cỡ nào cũng không dám lao vào chiến đấu với tên nhân loại kia.

Chỉ có một mình con hổ vương vấn duy trì tư thế oai nghiêm của mình, cả thân hình to lớn nhổm dây, đuôi không ngừng đập đập xuống đất , phát ra những thanh âm đôm đốp.

Mà cách đó phía xa xa cột sáng kia đến lúc này vẫn chưa có tắt đi, tuy ánh sáng có mấy phần dịu bới, nhưng vẫn phát quang ánh sáng chiếu rọi một khu vực rộng lớn.

" Rống!" Hồ Vương gầm lên một tiếng thị uy.

Phùng Hưng cũng không vừa rống lên một tiếng khiêu khích con hổ vương kia.

Cả hai không hẹn mà cùng nhau xông lên, trận chiến không còn là quyền cước hay là hổ trảo, mà đó chính là đô vật giữa người cùng mãnh thú.

" rống!" Phùng Hưng rống lên một tiếng kinh thiên, một quyền đập ngay vào hàm hổ.

Hổ vương cũng không phải dạng vừa, một trào nện vào lồng ngực Phùng Hưng tạo ra vết cào máu tươi chảy ra.

Chiến đấu này thuộc về dạng tiêu hao chiến, xem ai bị gục đầu tiên là kẻ thất bại. Phùng Hưng mà thất bại, thì mạng của hắn sẽ không còn, mà một khi hổ vương thất bại, thì nó sẽ thuần phục Phùng Hưng.

Hổ Vương đã sống quá lâu, nó cũng đã sinh ra một ít linh trí, hung thú có cái kiêu ngạo của hung thú, nếu như dùng thực lực mà chiến thắng nó, thì nó đương nhiên sẽ thuần phục một mực đi theo chủ.

Nhưng một khi thất bại cái giá phải trả đó chính là sinh mệnh.

Một quyền ta đến, một trảo đưa về, chiến đấu cực kỳ khốc liệt/

" Rống!" cả hai cùng rống lên những thanh âm kinh thiên. Phùng Hưng lại dùng chiêu củ, tay hóa thành gọng giết cổ hổ vương mà vật xuống đất.

" Phục! ngươi có phục không! Ngươi có phục không !" thanh âm Phùng Hưng vang vọng xa khắp muôn phương.

" Rống!" Hổ Vương vẫn cứng đầu, vẫn vùng vẫy. món vuốt sắc bén không ngừng cào cấu lên thân thể Phùng Hưng.

" Có phục hay không ? ? ? ? ? |