Gile xanh dồn hết sự chú ý lên “Phòng kiểm tra thể chất”, dù sao thì thoạt nhìn cái tên này cũng vô hại nhất, Ân Nhận bày tỏ rằng mình hiểu điều này. Y âm thầm lùi về sau mấy bước, không để lại dấu vết nào, ra vẻ “tôi không biết gì hết”.
Mũ mềm đỏ có đôi mắt và lông mày đều mảnh nhỏ, bấy giờ gương mặt cô tái nhợt như một món đồ sứ chưa lên màu. Cô siết chặt chuỗi vòng tay nhiều đến phô trương của mình, tay run rẩy, hạt châu va vào nhau kêu lách cách.
Thấy hai người bạn đồng hành “nhu nhược yếu ớt”, gile xanh cố gắng điều chỉnh nhịp thở, trưng ra biểu cảm của một người thủ lĩnh. Đáng tiếc, anh ta còn chưa kịp diễn thuyết, tiếng đập cửa đã dọa anh ta lảo đảo.
Rầm! Rầm! Rầm! Rầm!
Dường như người bên trong biết bọn họ đang đứng ở ngoài. Anh ta, cô ta hoặc nó… đã đập mạnh vào cửa bốn tiếng từ bên trong.
– Mấy người vào cả đi. – Giọng nói sau cửa vừa nhỏ vừa chói, không nghe ra nam hay nữ.
Gile xanh thở hắt ra một hơi, là người đầu tiên mở cửa bước vào.
Trong phòng không một bóng người.
Phòng kiểm tra thể chất không lớn, cũng không nhiều đồ đạc. Chỉ nhìn thấy ngay trung tâm căn phòng đặt một chiếc bàn tròn, giữa bàn bày ba chiếc khay làm bằng gỗ hòe.
Bên trên căn phòng đông vui phải biết, mỗi đường bên trần nhà đều lắp kín camera giám sát, chúng chen chúc cùng nhau, chậm rãi chuyển động theo ý mình. Ân Nhận không biết rõ tác dụng của chúng, nhưng thấy dáng vẻ quay tới quay lui mất tự nhiên ấy, y liên tưởng tới những chú sẻ nhỏ trên cành cây mùa đông.
Thứ trong khay vẫn thú vị hơn nhiều.
Ba chiếc khay xếp thành hình tam giác cân. Một khay đặt miếng da màu đỏ có vẽ hoa văn. Miếng da mỏng manh và mềm mại, được cắt vuông vắn, còn kèm theo cả một chiếc kéo. Một khay đặt đống xương vụn đen thui kèm mấy con ruồi chết nằm rải rác bên trên. Khay cuối cùng đựng một chiếc bút gỗ âm khí nặng nề, cây bút ấy nằm lẻ loi trong khay, không gác lên tờ giấy nào.
Gile xanh và mũ mềm đỏ không bình tĩnh được như Ân Nhận, bọn họ cảnh giác nhìn xung quanh…
Camera trên đỉnh đầu phát ra âm thanh lạch cạch, vô số điểm đỏ chớp nháy, khiến người ta khó chịu từ đầu đến chân. Mọi ngóc ngách trong căn phòng đều trống không, chẳng thấy bóng dáng người gõ cửa đâu.
Ân Nhận quyết tâm kéo hai đồng đội của mình về đúng đường, y hắng giọng nói:
– Những thứ này là gì?
Gile xanh:
– Hả, hả? Gì cơ?
– Những thứ trên bàn ấy.
Gile xanh há miệng, cuối cùng cũng hoàn hồn về. Thế nhưng lần này mũ mềm đỏ lại giành nói trước.
– Đây là “ba phần trời”, một cách kiểm tra phân loại ngành trong giới huyền học, – Đôi môi cô trắng bệch – Cơ mà,… những thứ này đều là hàng thật, bên ngoài thường chỉ dùng hàng thay thế, không có vẻ tà ác như vậy.
Gile xanh gật đầu tỏ ra nghiêm trọng, đúng lúc bắt gặp ánh mắt tò mò ham học hỏi của Ân Nhận.
Có lẽ gile xanh cũng đang muốn hoãn binh, anh ta lùi về sau nửa bước, cách xa chiếc bàn một chút.
– Người ta không hiểu mấy thứ này, vừa hay chúng ta có thể nói cho cậu ấy nghe. Ba phần trời ở đây chỉ ba phương hướng nền tảng trong huyền học gồm Linh tượng, Dịch thi nhân, Ngự quỷ sư.
Anh ta móc một chuỗi hạt gỗ ra khỏi túi áo, vừa lần hạt vừa nói dông dài.
– Linh tượng là người làm khí linh cho người khác sử dụng, cũng cho bản thân sử dụng. Cậu đã từng chơi game chưa? Linh tượng chính là những người chơi theo lối chế tạo đạo cụ, chủ yếu tập trung vào kỹ thuật.
– Dịch thi nhân thì mọi người đều biết rồi đấy, thường thấy trong những câu chuyện cản thi. Sau khi hỏa thiêu phát triển, loại người này đã sắp biến mất rồi. Hiện tại bọn họ chủ yếu sử dụng thi thể động vật, giống với Ma pháp sư trong trò chơi.
– Ngự quỷ sư thì dễ rồi. Thông linh, chịu được sát khí, có thể chỉ huy ma quỷ làm việc. Người trong ngành này là đông nhất.
– “Ba phần trời” dùng để kiểm tra xem trời sinh cậu thích hợp làm ngành nào. Kỳ thực cấp trên còn có nghề “Quỷ tướng”, nhưng mà trình độ của chúng ta không tới.
Ân Nhận vừa nghe vừa gật đầu lia lịa.
Người tu hành của nghìn năm trước cũng không chú trọng như vậy, tất cả mọi người đều tập trung luyện tập cùng nhau như món thập cẩm. Nghe sơ qua thì phân loại hiện tại hợp lý hơn nhiều.
– Trước đây hai người đã từng kiểm tra rồi à? – Y tò mò hỏi.
– Đã kiểm tra từ rất lâu về trước, nhưng không… chính thức thế này. Thời buổi hiện tại chỉ có mình Thức An mới lấy được thứ chính tông như vậy thôi. – Gile xanh cười khổ – Không bằng dựa vào kết quả để thử, tôi sẽ thử Ngự quỷ sư, bạn của tôi thử Linh tượng. Người anh em, cậu chọn Dịch thi nhân trước xem.
Dứt lời, anh ta không tình nguyện, song vẫn đi về phía khay đựng bút lông. Còn mũ mềm đỏ thì hít thở sâu mấy hơi, cầm cây kéo bên cạnh tấm da đỏ lên.
Ân Nhận nhìn đống xương vụn và ruồi chết trước mặt mình.
Xương vụn tỏa ra sát khí nồng nặc, nhất định là đặc sản của một ngôi mộ to nào đó. Còn ruồi thì khá mới, chúng đã được ngâm qua một loại thuốc nước nào đó, cũng mang theo hơi thở không lành. Nếu người có duyên chạm vào, chắc hẳn có thể khiến nó di chuyển vị trí, thậm chí còn tự do hành động.
Chỉ cần Ân Nhận muốn, y có thể khiến nó bay loạn khắp phòng.
Nhưng gile xanh vừa mới nói số lượng Dịch thi nhân rất ít. Vật hiếm thì thường đắt, y không muốn phải làm việc quần quật, càng không muốn người khác chú ý đến. Bản thân y đã ngủ trong đống xương hơn nghìn năm, suýt nữa thì đã ngấm luôn mùi, cớ gì phải khổ.
Ân Nhận dùng tay gạt đống vụn xương kia, sau đó lập tức rụt tay về, biểu cảm vô cùng bình thản. Thứ trong khay vẫn im lìm, đống xương không có bất cứ trạng thái bất thường nào.
Hai người còn lại thành công hơn nhiều.
Gile xanh cầm chiếc bút gỗ lên, làn da dần chuyển sang màu xanh lét, sát khí nồng bán trong suốt chậm rãi tràn ra từ thất khiếu. Biểu cảm anh ta vặn vẹo, cười như không cười, toàn thân kêu lên răng rắc, tựa hồ có thứ gì đó đang tranh đoạt quyền sử dụng cơ thể với anh ta.
Mặc dù trông hơi khó coi, nhưng dẫu sao vẫn chịu được. Ân Nhận nhìn anh ta thêm một lát, trạng thái của gile xanh vẫn ổn, không tổn thương tới căn cốt.
Bên mũ mềm đỏ thì thảm hơn rất nhiều.
Chiếc kéo vừa chạm vào mảnh da đỏ, biểu cảm trên gương mặt cô lập tức biến mất.
Lưỡi dao xám trắng sượt qua lớp da, máu đỏ không ngừng chảy ra từ tiết diện cắt và trượt dọc theo tay cô, gần như nối liền thành một đường. Mũ mềm đỏ nghiêng đầu sang một bên như gãy cổ, hai mắt lồi lên, hàm răng kêu ken két.
Ân Nhận nhận ra loại da này.
Nó là da mềm lột xuống từ ốc ma trên xác người, chỉ cần dính chút máu thịt loại ốc ma này thôi da người sẽ bị lây nhiễm. Lớp da không ngừng sinh trưởng mới sẽ bịt kín thất khiếu, thắt chặt tới khi cơ thể biến hình, cho đến khi người bị hại dung hợp thành một cái bánh da người mới dừng.
Bởi vì đặc tính này cho nên da ốc ma rất khó xử lý. Chắc hẳn tấm da này đã được Linh tượng xử lý qua, song nó vẫn không phải thứ người bình thường có thể chạm vào.
Cắt càng nhiều cơ thể mũ mềm đỏ run lên càng kịch liệt. Cắt được một nửa, cổ họng cô phát ra tiếng khò khè như nghẹt thở, tay run tới mức gần như không cầm nổi kéo.
Ân Nhận nhìn cô chằm chằm không rời mắt.
Cuối cùng, mũ mềm đỏ cũng vùng vẫy cắt xong miếng da kia. Gương mặt cô toàn là mồ hôi, trên mí mắt có chất dính gì đó màu da như có như không. Đôi tay cô bị mũi kéo nhọn đâm vào, máu chảy loang lổ. Máu người và máu bẩn của ốc ma hòa vào nhau, thoạt nhìn như thể trên tay cô có thêm đôi găng màu đỏ.
Buông kéo ra, cô suýt nữa đã ngã ngồi xuống đất.
– Có thể đổi rồi, tôi thử Ngự quỷ sư. – Thở hồng hộc hồi lâu, cuối cùng cô khàn giọng nói.
Ân Nhận:
– Vẫn muốn thử nữa cơ à? Hay là cô nghỉ ngơi một lát…
Mũ mềm đỏ mỉm cười mệt mỏi:
– Phải thử hết cả ba, con người không nhất định chỉ thích hợp với một phương hướng duy nhất… thế nào, sợ rồi hả?
– Sợ thì không sợ, nhưng công việc này thực sự an toàn sao? – Ân Nhận khoanh tay – Chỉ kiểm tra thôi đã vậy rồi thì làm việc thực tế còn hơn thế nhiều.
– Kiểm tra thường được thực hiện theo tiêu chuẩn nghiêm ngặt nhất. – Mũ mềm đỏ nhỏ giọng nói – Nghiêm ngặt là chuyện tốt. Lương của Thức An cao có tiếng, tất nhiên nguy hiểm sẽ không nhỏ… Nếu chỉ làm qua loa, sau này thực sự xảy ra chuyện gì đó, chưa biết chừng còn liên lụy đến người khác.
Ân Nhận im lặng một lát, thở dài một hơi:
– Cô vươn tay ra đi.
Mũ mềm đỏ nhìn y với vẻ khó hiểu.
– Tôi xem vết thương có nghiêm trọng hay không.
– Cậu là bác sĩ hả? – Mũ mềm đỏ nghe lời xòe hai tay ra.
– Chắc vậy, miễn cưỡng còn một chút ấn tượng.
Ân Nhận cúi đầu, mái tóc dài sượt qua vai. Y không chạm vào tay mũ mềm đỏ mà chỉ khẽ bao hờ lên tay cô.
Nghe gile xanh nói, cô gái này có thiên phú làm khí linh. Ân Nhận không biết trình độ điều trị của Thức An ra sao, y chỉ biết máu bẩn của ốc ma chui sâu vào trong xương thịt thì sẽ để lại di chứng nhỏ.
Chế tạo khí linh là một công việc đòi hỏi sự tỉ mỉ, đôi tay của người thợ không thể run được.
Ân Nhận nín thở tập trung tinh thần, trong lòng bàn tay y ngưng thành một thuật pháp nhẹ nhàng như hơi thở. Máu bẩn sâu trong vết thương được y hút ra ngoài gần hết, chỉ còn lại lượng nhỏ bé không đáng kể.
– Không nghiêm trọng lắm. – Y nói – Nhớ phải xử lý sớm, đừng miễn cưỡng quá làm gì.
– Cảm ơn cậu.
Mũ mềm đỏ giơ tay lên, dùng tay áo lau đi mồ hôi trên mặt mình. Gile xanh cũng dần điều chỉnh được nhịp thở. Ba người bước thêm một bước quanh bàn tròn, đổi vị trí cho nhau.
Mũ mềm đỏ đặt tấm da xuống chưa được bao lâu, nó đã tự động khôi phục trạng thái ban đầu. Vết máu bẩn lúc trước vẫn còn nguyên chỗ cũ, bốc lên từng đợt mùi hôi tanh.
Ân Nhận cầm kéo lên, cắt một đường lên tấm da…
Không cắt được.
Chiếc kéo vừa rồi còn rất sắc bén, ấy vậy mà bây giờ miếng da chẳng đứt tí tẹo nào chẳng khác gì lúc chưa cắt.
Song lần này cả ba người cùng thất bại. Đống vụn xương đen không phản ứng lại gile xanh, mũ mềm đỏ vừa mới chạm vào cây bút gỗ đã lập tức lùi về sau mấy bước như thể bị điện giật, còn không cầm được lên.
Qua hai vòng, ba người chỉ còn một nghề chưa kiểm tra. So với gile xanh và mũ mềm đỏ đã nắm chắc được một nghề trong tay, tình huống của Ân Nhận hơi khó xử.
Gile xanh do dự một lát, cuối cùng cũng lên tiếng an ủi:
– Đừng nản lòng, Thức An đã cho người ngoài ngành như cậu kiểm tra vậy thì chắc chắn cậu có thiên phú gì đó… nào, thử Ngự quỷ sư đi.
Ân Nhận cười cười với anh ta, y di chuyển thêm một bước, dừng trước chiếc khay đặt bút gỗ.
Nghề nghiệp thích hợp với y nhất hiện tại chính là Ngự quỷ sư.
Vừa đông người vừa không nổi bật, còn không cần phải vất vả, chịu được sát khí của lệ quỷ là được. Hỏi hung sát có chịu được sát khí hay không cũng vớ vẩn chắc khác nào hỏi phải chăng đại dương sợ mưa lớn?
Ân Nhận không hề do dự vươn tay ra, nắm lấy cây bút gỗ kia.
Cây bút này có tuổi đời còn lớn hơn tuổi của y, ắt hẳn được cải tạo thành từ bút hầu đồng từ nghìn năm trước, có tổng cộng mười con lệ quỷ ám trên cây bút này. Giây phút Ân Nhận chạm vào thân bút, chúng nó bắt đầu kéo theo sát khí vào người y.
Sát khí vào cơ thể vô cùng lạnh lẽo, nếu đổi thành một người bình thường thì chỉ có thể gắng gượng dùng cơ thể chống đỡ. Ân Nhận nhắm mắt, y không lập tức hút hấp thu nguồn sát khí từ bên ngoài kia mà để mặc nó du đãng khắp cơ thể.
Máu thịt như có vô số bàn tay lôi kéo xáo trộn từ trong ra ngoài. Theo sát khí tăng dần đều, tựa hồ có những chiếc gai băng pha trộn trong máu thịt của y, khắp cơ thể không có chỗ nào không đau đớn. Lệ quỷ từ chiếc bút tăng thêm từng chút từng chút chẳng khác gì dược sư ước lượng dược liệu để tìm kiếm điểm cân bằng “thiên phú” trong cơ thể y.
Đáng tiếc thân xác này ngưng tụ từ sát khí. Đau đớn thì đau đớn nhưng Ân Nhận sẽ không bị thương, muốn chiếm lấy cơ thể này thì chẳng khác nào chuyện không tưởng.
Thậm chí y còn tán thưởng lệ quỷ trong chuốc bút, lệ quỷ hoang dại hung hãn hiểm độc, làm việc vô thức, còn lệ quỷ trong chiếc bút này được rèn luyện có tố chất, y có lý do để nghi ngờ chúng đang xếp hàng trong chiếc bút này.
Một con, hai con, ba con…
Không nhìn ra vẻ đau đớn như chịu khổ hình, Ân Nhận tính toán thời gian, buông tay khi đạt tiến độ gần với gile xanh. Bản thân y không “liều đến cực hạn” như gile xanh, có lẽ đánh giá sẽ cao hơn một chút, nhưng tóm lại thì cũng không tốt đến đâu.
Cảm ơn hai đồng đội đã giúp y giấu giếm qua cửa.
Thấy thành quả của Ân Nhận, biểu cảm của gile xanh thoải mái hơn nhiều:
– Ha ha, anh em nhìn xem, tôi đã nói cậu có thiên phú mà!
– Như vậy là xong rồi à?
– Ừ, xong rồi.
– Vậy ai là người… – Ân Nhận đang định nói ai là người điền giấy tờ cho bọn họ, chợt thấy chiếc bút bay lên.
Chiếc bút lơ lửng giữa không trung, viết điên cuồng lên giấy kiểm tra sức khỏe của bọn họ, suýt nữa đã chọc rách cả giấy. Camera trên trần nhà cũng chuyển động vặn vẹo theo động tác của nó, âm thanh máy móc lạch cạch không ngớt bên tai.
Cây bút điền của gile xanh trước: [Ngự quỷ sư: Tốt -; Linh tượng: x; Dịch thi nhân: x]
Tiếp đó là giấy của mũ mềm đỏ: [Ngự quỷ sư: x ; Linh tượng: Tốt; Dịch thi nhân: x]
Cuối cùng mới đến giấy của Ân Nhận: [Ngự quỷ sư: Tốt; Linh tượng: x; Dịch thi nhân: x]
Thực lực của ba người được được phán định không chênh lệch nhau là bao, yếu đồng đều. Ân Nhận vô cùng hài lòng với kết quả này.
– Mau cút. – Cây bút gỗ truyền ra một âm thanh hơi chói với vẻ ghét bỏ – Cái thằng nhóc đầu tiên tay toàn mồ hôi thôi, buồn nôn chết được!
Sau âm thanh the thé ấy, trong cây bút lại truyền tới một chuỗi âm thanh mơ hồ “đúng thế, đúng thế”.
Gile xanh: “…”
Gile xanh giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra hết:
– Đi nào, chỉ còn mỗi phòng kiểm tra chịu áp lực thôi.
Mũ mềm đỏ thở hồng hộc gật đầu, lộ ra biểu cảm như được giải thoát. Cô khẽ lau tay đi, sợ sẽ làm bẩn mất giấy khám sức khỏe.
Bàn tay cầm giấy của Ân Nhận run run. Cánh cửa kia nằm im lặng ở ngay góc đối diện với phòng kiểm tra chịu áp lực, tỏa ra hơi thở mạnh mẽ không thể lờ đi. Màu đen thăm thẳm tựa như lốc xoáy, từng giây từng phút đều không ngừng thu hút sự chú ý của y.
Lẽ nào hai người này không nhìn thấy nó?
Hết chương 8
Lời tác giả:
Viết mấy thứ thần quái thật vui, tôi vĩnh viễn thích mấy thứ thần quái